[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 99: KIẾP THỨ NĂM LỤC PHÁN - Nhất thể song hồn

Nguyệt phi sợ Lục phán quan lừa dối mình, cũng không ôm nhi tử, chỉ là cầm cánh tay nó, hỏi rất nhiều vấn đề. Đứa bé đối đáp trôi chảy, vả lại rất nhiều vấn đề đều là tư mật hai mẫu tử mới biết được, lúc này mới triệt để đánh mất hoài nghi của Nguyệt phi. Đây đích đích xác xác là nhi tử của nàng, bất quá là thay đổi một thân thể khác mà thôi, nhìn làn da tuyết trắng, ánh mắt đen láy này, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu, Hoàng Thượng thấy nhất định sẽ thích.

Khi nàng ôm nhi tử ra khỏi địa cung, Hoàng đế Tấn quốc nghe tin tức vừa vặn đi tới. Hắn giống như không chút nào phát hiện tướng mạo nhi tử thay đổi, thấy nhi tử chỉ hơi có chút nóng lên, lúc này mới buông quả tim treo cao xuống, kéo hai mẫu tử vào trong ngực an ủi một phen, còn lần nữa cam đoan sẽ nghiêm trị hung thủ. Một tháng sau, một tần phi địa vị cao nào đó bạo bệnh mà chết, cao thấp cả cung bị kéo đi tuẫn táng, chuyện này coi như kết thúc. Để lấy lòng Nguyệt phi như mặt trời ban trưa, rất nhiều tần phi mang theo lễ vật đến thăm cửu hoàng tử, trong lời nói hết sức khen tặng. Mọi người trước sau như một mà sinh hoạt, chỉ mình hoàng hậu vô cùng hoang mang.

Tiễn bước Nguyệt phi và cửu hoàng tử đến thỉnh an, nàng dựa nghiêng trên nhuyễn tháp, sâu kín mở miệng, “Lục Liễu, ngươi còn nhớ rõ bộ dạng vốn dĩ của cửu hoàng tử là thế nào không?”

“Khởi bẩm nương nương, bộ dạng cửu hoàng tử không phải chính là như vậy sao? Có điều gần đây cậu ấy sinh bệnh, hình như gầy đi một ít, khuôn mặt không mượt mà có thịt như trước kia.” Đại cung nữ quỳ gối nói.

“Phải không? Sao trong trí nhớ bổn cung, cửu hoàng tử căn bản không ngọc tuyết đáng yêu như vậy nhỉ? Bổn cung nhớ rõ trước kia làn da nó thô ráp vàng như nến, mắt nhỏ, mũi tẹt, môi dày, cổ ngắn quả thực xấu đến mức không cách nào nhìn vào mắt. Năm đó lúc nó sinh ra bổn cung từng hoài nghi có phải hài tử bị đánh tráo hay không, tận lực bảo người đi tra, còn giựt giây Hoàng Thượng lấy máu nghiệm thân. Sao các ngươi đều quên vậy?” Nói xong lời cuối cùng, hoàng hậu kinh hoảng phát hiện ký ức của mình cũng bắt đầu mơ hồ, dung mạo xấu xí không chịu nổi của cửu hoàng tử giống như bị một lực lượng vô hình nhiều lần chà lau, cứ như đương nhiên mà biến thành bộ dạng hiện tại.

Cung nữ hoang mang nói, “Nương nương, có lẽ ngài nhớ lầm đi? Nguyệt phi nương nương chính là đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, hài tử nàng ấy sinh sao lại xấu chứ?”

“Gần đây vì điều tra việc cửu hoàng tử trúng độc, bổn cung quả thật hơi mệt mỏi, ngay cả cảnh trong mơ và hiện thực cũng phân không rõ. Đi tìm thái y đến giúp bổn cung nhìn xem, bổn cung đau đầu.” Hoàng hậu đỡ trán.

Mắt đại cung nữ lộ ra lo lắng, vội vàng đến thái y viện.

Nguyệt phi vốn dĩ nửa tin nửa ngờ với lời của Lục phán quan, nhưng lâu ngày, nàng cũng tin tưởng. Lục phán quan nói nhi tử chung quy có một ngày có thể lên ngôi đại bảo, Hoàng Thượng liền bắt đầu bị bệnh, sau đó tuyệt tự, mà những hoàng tử sinh được trước đây lại lục tục chết đi, đến cuối cùng lại chỉ còn mỗi mình cửu hoàng tử.

Đối với độc đinh duy nhất, Hoàng đế tự nhiên cực kỳ coi trọng, nhưng hắn thất vọng phát hiện, đứa nhỏ này đúng là một đứa ngốc, một chữ trở đi trở lại viết cả trăm lần, hỏi lại nó vẫn không biết, càng miễn bàn bảo nó học thuộc sách, thế cho nên đến mười một mười hai tuổi mà chỉ biết viết tên của mình “Cơ Hữu Xu”. Bảo nó làm một bài văn thơ, nó liền cầm bút lông vẽ loạn một trận trên giấy, cuối cùng bài tập nộp lên chỉ có thể nhìn thấy một đám mực rối beng, khiến Hoàng đế tức giận đến hộc máu.

Cái này còn không phải đáng hận nhất, trong học tập nó biểu hiện vô cùng ngu dốt, nhưng ở phương diện ăn uống chơi bời lại rất có thiên phú, xúc cúc, đấu dế, đánh nhau, say rượu, đùa giỡn cung nữ, quả thực vô sự tự thông, trọn một tên ăn chơi trác táng, hỗn thế ma vương.

Mặc dù là nhi tử duy nhất của mình, nhưng Hoàng đế liếc nó một cái cũng thấy phiền, chạy vào trong cung Nguyệt phi giận dữ, nói cái gì con hư tại mẹ, nếu lão cửu đăng cơ, Tấn quốc không thể không vong. Nguyệt phi cũng thực lo lắng, rồi lại không hề có biện pháp. Nàng nhốt nhi tử ở trong điện đọc sách, nhi tử có thể hủy cửa sổ chạy đi ra ngoài; mời tiên sinh lợi hại nhất cho nó, nó có thể đảo mắt liền đánh tiên sinh đến đầu rơi máu chảy; ném nó vào quân doanh chịu khổ, lúc trở về ngoại trừ đánh bạc thì cái gì cũng không học được, còn được thị vệ lấy lòng mà béo hơn mười cân.

Mắt thấy bởi vì nhi tử ngu dốt và không tốt mà mình dần dần mất đi sủng ái của Honàg thượng, Nguyệt phi rốt cuộc nhịn không nổi, một lần nữa xuống địa cung dập đầu. Song lần này bất luận nàng dập bao nhiêu cái, phù điêu trên tường đều thờ ơ, hiển nhiên đã không chuẩn bị phản ứng tới hai mẫu tử này nữa.

“Tiên tôn, đây thật sự là một lần cuối cùng. Nếu ngài giúp ta như nguyện, ta để hoàng gia xây chùa miếu cung phụng ngài, nếu ngài không chịu đáp ứng, ta liền hủy đi bức tường này, khiến ngài không nhà để về…”

Lời nàng còn chưa dứt, phù điêu trên tường liền giật giật, sau đó chậm rãi bay xuống.

“Đậu thị, ngươi cho là bổn tọa chỉ có chỗ ở này thôi sao?” Nam tử mặt đen trừng mắt, biểu tình vô cùng phẫn nộ.

Nguyệt phi có thể mở một đường máu ở hậu cung, tự nhiên cũng có vài phần nhãn lực. Nàng chẳng những phát hiện bất mãn trên mặt tiên tôn, còn có ngoài mạnh trong yếu che giấu thật sâu, như thế xem ra, nơi này mặc dù không phải chỗ ở duy nhất của hắn, nhưng cũng là điểm dừng chân rất quan trọng, nếu bị phá hư, rất có thể còn tổn thương pháp lực của hắn.

Bắt được nhược điểm này, Nguyệt phi tất nhiên là được một tấc lại muốn tiến một thước, dập đầu nói, “Nếu tiên tôn còn có chỗ đi, như vậy tín nữ liền hủy nơi này đi, cũng tiện để xây một đấu cẩu tràng cho con ta. Nó đã đề cập rất nhiều lần, tín nữ đều không đáp ứng.”

Nam tử mặt đen nhịn rồi lại nhịn mới không đem âm dương điểm hóa bút chọt lên trên mặt Nguyệt phi. Hắn chậm rãi đi vài bước, trầm giọng nói, “Lần này ngươi lại muốn bổn tọa làm gì?”

Nguyệt phi thấy hắn nhả ra, vội vàng quỳ gối đi lên, “Tiên tôn, nếu ngươi có thể đổi đầu cho tín nữ, đổi thân thể cho con ta, tự nhiên cũng có biện pháp khiến nó trở nên thông minh đi?”

Nam tử mặt đen cười lạnh, “Đậu thị, ngươi thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước!” Dứt lời suy nghĩ một khắc, gật đằu đạo, “Bổn tọa có thể giúp ngươi, nhưng chi bằng ngươi cùng bổn tọa định ra khế ước, nói rõ đây là lần cuối cùng, ngày sau ngươi và ta không còn quan hệ nữa.”

“Tín nữ nguyện ý!” Nguyệt phi không chút do dự gật đầu.

Nam tử mặt đen nhấc bút viết ra một khế ước lóe kim quang trên không trung, bảo Nguyệt phi cắn rách đầu ngón tay đồng ý trên đó. Nguyệt phi làm theo sau đó lập tức trở về Ánh Nguyệt cung, bảo người tìm nhi tử trở về. Cửu hoàng tử năm nay mười hai tuổi, mang gương mặt tú lệ vô song, lại có một quả tim đen đến tận tâm can, thích ngược đánh cung nữ, càng thích thưởng thức tình cảnh huyết tinh phạm nhân bị mãnh thú cắn xé nuốt ăn.

Khi thái giám mời gã về Ánh Nguyệt cung, trong tay gã còn dắt một con chó ngao thể trạng khổng lồ, quanh thân chó ngao dính đầy vết máu, đi một bước liền lưu lại một dấu chân dơ bẩn tanh hôi, từ phía sau nhìn có chút khiếp người. Nguyệt phi bị dấu chân máu đầy đất dọa sợ, mệnh lệnh nhi tử nhanh chóng mang con chó đi.

“Kêu cái gì mà kêu, kêu nữa ta bảo Hắc Long ăn ngươi!” Đối bới mẫu thân của mình, cửu hoàng tử cũng không có một chút cung kính.

Nguyệt phi tức giận đến ngã ngửa, vứt cho Lục phán quan đang ẩn thân một ánh mắt ra hiệu. Đầu bút của Lục phán quan điểm nhẹ trên trán cửu hoàng tử, khiến gã mê man, sau đó mang đến nội thất đặt ở trên giường, chậm rãi nói, “Sở dĩ hắn xấu xa không chịu nổi, bởi vì hồn thể dơ bẩn, mệnh cách đê tiện, thế cho nên nhiễm đen ngũ tạng lục phủ. Đợi bổn tọa tẩy trừ vật bẩn, để lại cho hắn một trái tim thủy tinh, người cũng liền trở nên thông minh nhu thuận.”

“Vậy ngài liền nhanh chóng động thủ đi.” Nguyệt phi vẻ mặt hấp tấp nóng nẩy.

Lục phán quan gật đầu, dùng ngòi bút vạch mở lồng ngực cửu hoàng tử, xem xét tình huống nội phủ của gã, nào ngờ đầu mới vừa đưa qua, đã bị mùi tanh hôi phóng lên cao hun đến mức chảy nước mắt, đầu choáng váng. Nguyệt phi cũng bị bức lui mấy bước, bịt miệng mũi kinh sợ hỏi, “Nội phủ con ta sao lại thối như vậy?”

Lục phán quan vội vàng thi triển phép thuật che lại khứu giác, cười lạnh nói, “Ngươi vốn dĩ không nên được sủng, mà hắn cũng không nên đến thế gian, ông trời dễ dàng tha thứ hắn sinh ra, tự nhiên muốn cướp đoạt hết thảy thiện niệm phúc báo của hắn, cho hắn đến thế gian bằng túi da vừa bẩn vừa thối, cố tình bổn tọa giúp hắn nghịch thiên cải mệnh, dời hồn vào trong pháp thể chân long này, làm hắn càng dính một tầng nhân quả xấu, không phải liền càng bẩn càng thối sao? Bổn tọa giúp hắn tẩy đi lớp dơ bẩn này, chính mình cũng sẽ thối mấy chục ngày, quả thật mất nhiều hơn được!”

Tuy rằng lòng đầy oán khí, nhưng để thoát khỏi hai mẫu tử Nguyệt phi, lục phán quan vẫn khom lưng xuống, bắt đầu thanh lý ngũ tạng lục phủ của cửu hoàng tử. Trái tim là chỗ quan trọng, có một quả tim thủy tinh thất khiếu lung linh, thì dù người này có xấu xa hơn nữa, sớm muộn gì cũng có một ngày thụ giáo từ đó thay đổi, vì thế lục phán quan dùng âm dương điểm hóa bút vạch mở lớp đen bao ở bên ngoài trái tim, chuẩn bị dọc theo khe hở này chậm rãi làm vật bẩn tróc ra, nào ngờ mới vừa lột ra một mảnh nhỏ tiếp theo, chỉ thấy bên trong lộ ra một tia sáng màu tím.

Tia sáng này còn rực rỡ hơn cả ánh sáng nhật nguyệt, mặc dù Lục phán quan đường đường là quỷ tiên, cũng thiếu chút nữa bị đâm mù hai mắt. Hắn vội vàng che mặt, thầm nghĩ không ổn: bên trong thân thể này thế mà còn bảo tồn hồn phách nguyên chủ, lại bị một luồng pháp lực cường đại phong ấn trong trái tim, từ đó giấu diếm được hết thảy quỷ thần. Nhưng mới vừa rồi hắn dùng âm dương điểm hóa bút phá vỡ một chút lực phong ấn, tiếp qua không lâu, linh hồn ngủ say kia nên thức tỉnh.

Nói cách khác, vị hoàng tộc này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ sống lại, lại bởi vì do mình, mà khiến một cô hồn dã quỷ chiếm cứ thân thể, đây là nhân quả luân hồi như thế nào? Lục phán quan choáng váng, hối hận không ngừng. Vốn tưởng rằng giúp Nguyệt phi có thể trả một phần nhân quả, nào nhờ lại dính vào một nhân quả càng ác nghiệt hơn, vậy phải làm sao bây giờ?

Lục phán quan bị kim quang đâm vào cả người phát đau, trong lòng biết người này tỉnh lại, thì đầu tiên sẽ vấn tội mình, mà lực lượng chất chứa trong cơ thể người này, đừng nói quỷ tiên một giới khó có thể ngăn cản, dù là Thiên Tôn đến trần gian cũng không cách nào địch nổi. Không được, phải nhanh chóng thoát thân, nếu không liền chậm.

Lục phán quan quyết định thật nhanh, đem bút lông dò vào trong đại tràng cửu hoàng tử, dính rất nhiều vật bẩn thối không ngửi được, từng chút từng chút một vẽ loạn trên chỗ hổng, bôi một tầng lại một tầng, đến khi che đậy toàn bộ kim quang mới bỏ qua, sau đó run tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Hắn biết, lớp vật bẩn này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị kim quang phá tan, nhưng chờ đến lúc này, hắn đã trốn đến nơi bí ẩn, đối phương cũng liền không làm gì được. Dùng bút lông khép bụng cửu hoàng tử lại, lại âm thầm xé bỏ khế ước trước đó, hắn đi ra khỏi nội điện, nói, “Nguyệt phi, giữa ngươi và ta thanh toán xong, ngày sau đừng đến quấy rầy bổn tọa nữa. Bổn tọa đã quyết định dọn đến nơi khác ở, địa cung kia ngươi muốn hủy thì cứ hủy, tùy ý ngươi.”

Bất quá chỉ là thiếu một ít cung phụng, mất vài năm đạo hạnh, so với hồn phi phách tán thì tính là cái gì? Trước tiên hắn phải trốn rồi lại nói.

Từ lúc kim quang trong cơ thể phát ra thì Nguyệt phi đã bị bức lui ra ngoài điện, lòng cho rằng nội phủ nhi tử đã thanh lý sạch sẽ, cho nên cũng không giữ lại, vội vàng đi vào xem. Một tháng đi qua, hai tháng đi qua, ba tháng đi qua… Nhi tử không có chút dấu hiệu trở nên thông minh, nàng thế mới biết mình bị lục phán quan đùa giỡn, khi muốn tìm đối phương tính sổ thì phù điêu trên vách tường đã không cánh mà bay, lại thực sự phủi đến sạch sẽ.

Nguyệt phi hết cách, chỉ đành tiếp thu hiện thực, may mà mệnh cách của nguyên chủ khối thân thể này cực quý trọng, vận khí cũng có thể nói là nghịch thiên, khi nàng mấy lần bị Hoàng Thượng răn dạy, địa vị cũng giảm rồi lại giảm, Hoàng Thượng lại không thể ngờ mà mắc một trận bệnh nặng, ba ngày sau đi đời nhà ma, cả nước để tang.

Năm sau, cửu hoàng tử đăng cơ, mặc dù mới mười ba tuổi, lại cực kỳ trầm mê nữ sắc, lập tức hạ chỉ tuyển tú nữ bỏ thêm vào hậu cung, còn chính vụ thì ném cho hoạn quan và ngoại thích. Gã sinh hoạt cực kỳ xa xỉ, một bữa cơm phải ăn ngàn lượng bạc trắng, ngay cả đi nhà xí cũng là dùng lăng la tơ lụa, đối ngoại liền nói làn da mình quá mức non mịn, chịu không nổi giấy thô ráp. Chẳng những như thế, gã còn cực kỳ tàn bạo bất nhân, trò chơi thích nhất chính là đem mãnh thú mình nuôi dưỡng thả trên đường cái, sau đó đứng ở đầu tường tươi cười nhìn bọn nó cắn xé dân chúng, nếu ai dám đứng ra phản kháng, tức khắc liền bị cấm vệ quân giết chết, cuối cùng phân thây ném đi đút cho chó.

Mà sủng thần của gã đều là cá mè một lứa, chẳng những không tăng thêm khuyên nhủ, còn trợ Trụ vi ngược, khi gã nhàm chán liền đề xuất đủ loại biện pháp tìm niềm vui. Những biện pháp đó vô cùng rợn người, có phân thây người sống, có ném người vào trong ổ rắn, còn có đem người ném vào nồi chảo tươi sống nấu chín, không quá ba năm liền đem trung lương giết không còn một mảnh.

Chính cái gọi là “ác giả ác báo”, dưới chính sách tàn bạo của Thuần đế, cũng chính là cửu hoàng tử, chẳng những dân chúng khởi nghĩa vũ trang, phiên vương và tướng lãnh các nơi cũng đều sôi nổi giơ lên lá cờ “Thanh quân trắc”, vào kinh thảo phạt. Thân quân của Thuần đế không thể chống cự bao lâu liền chạy tứ tán, thái hậu nương nương sợ bị nghiêm hình bức cung mà treo cổ tự vẫn trước một bước, nhóm tần phi không bị khống chế, vội vàng đóng gói đồ đạc từ mật đạo bỏ chạy. Một cung điện to như vậy, ngắn ngủn vài canh giờ đã người đi nhà trống, chỉ còn mỗi Thuần đế cùng với thái giám tâm phúc ngồi trên Kim Loan điện sững sờ.

“Đại quân sắp đánh vào đi?” Nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài tường cung, Thuần đế sợ tới mức hai chân run run, mặt không còn chút máu. Từ bỏ vương miện Hoàng đế, gã cũng bất quá chỉ là một kẻ nhu nhược miệng cọp gan thỏ mà thôi, ngay cả dũng khí tự sát cũng không có.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, qua một khắc đồng hồ liền đánh vào, ngài cũng theo mật đạo trốn đi.” Thái giám đau khổ khuyên bảo.

“Nếu trẫm chạy, bọn họ quật ba thước đất cũng có thể tìm ra trẫm, dọc theo đường đi màn trời chiếu đất, mệt mỏi, trẫm chịu không nổi cái loại khổ này đâu.” Thuần đế vỗ vỗ ngực, tiếp tục nói, “Trong tay trẫm còn có một lá bài tẩy có thể đổi lấy cuộc sống an nhàn ngày sau, cần gì phải chạy thoát thân? Ngươi đi hỏi thăm, đội quân đầu tiên công phá cửa thành đến tột cùng thuộc thế lực phương nào.”

“Nô tài đã sớm nghe ngóng rõ ràng, đội quân này lệ thuộc Hổ Uy tướng quân.”

“Hổ Uy tướng quân là người phương nào?” Thuần đế chỉ nhận biết được vài thái giám bên người, nào biết được triều đình còn có nhân vật này.

“Hổ Uy tướng quân rất ghê gớm, từng là một đạo phỉ ở Long Thành, sau đó bị triều đình chiêu an, lĩnh một đám huynh đệ đến Tây Bắc trú biên, trong mười năm từ một đầu lĩnh nho nhỏ thăng làm Thống soái, hiện đã thu nạp hai mươi vạn đại quân Tây Bắc. Hai mươi vạn đại quân so với năm sáu chục vạn đại quân của phiên vương khác khi lấy ra tuy rằng không đáng nhắc tới, lại bởi vì Tây Bắc chiếm cứ tuyến đầu biên cương, hàng năm chiến đấu với man di nuôi ra chiến lực vô cùng bưu hãn, một đường thế như chẻ tre, thẳng vào kinh thành, dẫn đầu thứ nhất. Mà thế lực khác hiện nay còn đang ở nửa đường, cũng không biết lúc nào có thể tới.”

“Lúc nào có thể đến? Chẳng lẽ trẫm còn phải giơ cờ hoan nghênh bọn họ sao?” Thuần đế dùng sức vỗ long ỷ, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, “Thôi, tiện nghi cho Hổ Uy tướng quân này. Nghe lời ngươi nói trước đó, hắn coi như là một nhân vật hung ác.”

Khi nói chuyện, một đám sĩ binh khỏe mạnh mặc giáp trụ màu đen đã phá cửa cung, đi nhanh vào Kim Loan điện. Bọn họ cũng không đâm trái đâm phải, mà là phân ra hai bên, cúi đầu cung nghênh tướng quân. Chỉ nghe ngoài hành lang truyền đến một trận tiếng bước chân trầm ổn, một bóng dáng to lớn bỗng nhiên xuất hiện, thân cao gần như chín thước chắn ánh nắng chiếu nghiêng xuống kín kín kẽ kẽ, còn có một cỗ tinh phong theo hắn mà đến, tựa như lưỡi dao sắc bén cắt vào mặt.

Chính cái gọi là “trăm nghe không bằng một thấy”, tuy rằng Thuần đế sớm biết rằng Hổ Uy tướng quân là một người hung ác, nhưng giờ khắc này chân chính nhìn thấy đối phương mới hiểu được cái gì gọi là diêm vương tái thế. Trong tay của hắn mang theo một thanh cương đao dính máu, từng bước tới gần, gương mặt để bộ râu quai nón rậm rạp bị một vết sẹo xuyên qua, có vẻ dữ tợn đến cực điểm. Hắn hơi nâng nâng mày kiếm, đôi mắt phượng dài cũng theo đó bắn ra một luồng ánh sáng lạnh, trầm giọng nói, “Ngươi không chạy trốn ngược lại khiến bổn tọa giật mình đó.”

Mà càng làm hắn giật mình lại là tướng mạo Thuần đế. Bất luận như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, vị bạo quân giết người như ngóe trong truyền thuyết, lại có một gương mặt tú lệ như hoa xuân như vậy, lại khiến hắn liếc mắt nhìn một cái thiếu chút nữa thất thần. Nhưng mà chỉ là thiếu chút nữa thôi, khi hắn đối diện với cặp mắt vẩn đục không chịu nổi kia, tất cả kinh diễm đều bị nồng đậm chán ghét áp xuống.

Khuôn mặt này phối với đôi mắt đó, quả thực phung phí của trời! Đáng tiếc! Hắn âm thầm lắc đầu, sau đó giơ đao chém tới.

Thuần đế mới vừa rồi còn vững vàng ngồi trên long ỷ bay nhào đến bên chân hắn, ôm hai chân cường tráng của hắn khóc thét, “Tướng quân chậm đã! Nếu ngài có thể tha tánh mạng trẫm, trẫm liền đem bảo tàng của hoàng tộc Cơ thị đưa cho ngài!” Không sai, hoàng tộc Tấn quốc đúng là hậu duệ của hoàng tộc Cơ thị đã từng thống lĩnh toàn bộ thiên hạ, trong tay nắm giữ bảo tàng tích lũy hơn một ngàn năm của hoàng tộc Cơ thị.

Hổ Uy tướng quân Mạnh Trường Dạ bất vi sở động, một đao cắm vào ngực Thuần đế, chậm rãi đâm vào. Lấy lực tay hắn, chỉ cần mũi đao vừa đưa vào trong một cái là có thể chấm dứt tính mạng người này, nhưng chẳng biết tại sao, đối với khuôn mặt này, hắn lại có chút chần chừ, lúc thì tinh thần không tập trung, lúc lại căm thù đến tận xương tuỷ, hỗn loạn đến mức đau đầu muốn nứt ra.

Khi hắn cắn chặt răng, chuẩn bị đâm thủng trái tim Thuần đế, quân sư Lưu Ôn đi theo hắn mười năm lại tiến lên ngăn cản, “Chủ công, đây chính là bảo tàng hoàng tộc Cơ thị tích lũy hơn một ngàn năm, đủ để khiến nhóm bách tính biên quan ăn no mặc ấm, đủ để ngài chiêu binh mãi mã nhất thống thiên hạ, ngài nên suy nghĩ rõ ràng!”

“Đúng vậy chủ công, Thuần đế tuy rằng đáng chết, nhưng nếu giữ một cái tiện mệnh của hắn lại có thể đổi lấy thiên hạ thái bình, dân chúng an khang, cớ sao mà không làm? Mong chủ công nghĩ lại.”

“Mong chủ công nghĩ lại!” Các vị phó tướng đồng loạt chắp tay.

Mạnh Trường Dạ rút mũi đao ra, giọng điệu hung ác cảnh cáo, “Coi như ngươi mạng lớn! Nếu để bổn tọa biết ngươi cố ý lừa gạt, cái mạng chó này bổn tọa tùy thời có thể thu hồi lại!”

Thuần đế tìm được đường sống trong chỗ chết, nghĩ mà sợ không thôi, bưng ngực liên tiếp đáp ứng. Mạnh Trường Dạ xua tay bảo thuộc hạ giúp gã băng bó, lại thấy một đám chất lỏng màu đen, vô cùng hôi thối từ trong miệng vết thương dũng mãnh tiến ra, xông hắn đến mức thiếu chút nữa rớt nước mắt.

“Nương, đây là thứ gì?” Hắn rút lui ba bước lớn, bịt miệng mũi.

Những tướng lãnh còn lại cũng đều chịu không nổi, có che mặt, có xoay người, có tông cửa mà chạy. Vẫn là Lưu Ôn thần kinh cực mạnh, kéo long bào bị tổn hại của Thuần đế ra nhìn kỹ, nỉ non nói, “Đây chẳng lẽ là máu trong tim cẩu hoàng đến? Không hổ là bạo quân mất nước, máu trong tim lại còn dơ bẩn hơn cả phân người, không được, ta cũng sắp nôn rồi!” Dứt lời chạy vội ra ngoài, liên tục nôn khan.

Bản thân Thuần đế cũng sắp hôn mê, lại sợ ánh mắt vừa nhắm đã bị Hổ Uy tướng quân chém rơi đầu, lấy từ trong lồng ngực ra một cuộn da dê nói, “Tướng quân, đây là tàng bảo đồ, nếu các ngươi mang trẫm chạy đi, trẫm liền giao nó cho…” Lời còn chưa dứt, cuộn da dê đã bị Mạnh Trường Dạ phi thân lên cướp đi.

Thấy đối phương cấp tốc lui về phía sau giống như tránh ôn thần, Thuần đế cười lạnh nói, “Ngươi cầm bản đồ cũng vô dụng, chỉ có người chảy huyết mạch Cơ thị mới có thể mở được bảo tàng.”

“Huyết mạch Cơ thị đều thối như ngươi à? Tổ tông ngươi làm thế nào chịu được vậy!” Mạnh Trường Dạ vừa lật xem bản đồ vừa lạnh giọng trào phúng.

Thuần đế cũng từng bị thương chảy máu, nhưng khi đó đều rất bình thường, sao máu trong tim lại thối như thế? Gã không rõ, càng cảm thấy mặt mũi mất sạch, tức đến khó thở ra lệnh thái giám bên người nhanh chóng giúp mình xử lý miệng vết thương. Có người chiếu cố đống phân người thúi hoắc này, đám thuộc hạ của Mạnh Trường Dạ tất nhiên là cầu còn không được, mắt lạnh nhìn chủ tớ hai người cởi long bào rửa sạch sẽ máu đen, lại xé vạt áo đem miệng vết thương từng tầng từng tầng bao lấy.

Máu đen cuối cùng cũng dừng lại, mùi thối cũng phai nhạt rất nhiều, lúc này Mạnh Trường Dạ mới xách Thuần đế đã thay thường phục lên, uy hiếp nói, “Trên đường đừng đùa giỡn gian kế gì, nếu không dù buông tha bảo tàng không cần, bổn tọa cũng sẽ làm thịt ngươi.”

Thuần đế chỗ nào có cái lá gan kia, giống như chim cút rúc giữa các vị đại hán vạm vỡ, đạp thi thể nghiêng ngả lảo đảo ra cửa cung. Bởi vì các lộ phiên vương đã ở trên đường, hai mươi vạn đại quân mình mang đến không đủ để ngăn cản liên quân cùng đánh, Mạnh Trường Dạ rời khỏi kinh thành trước tiên, cũng cướp đoạt bảo vật trong cung một lần.

Khi hùng chủ khắp nơi đuổi tới, hoàng thành đã rỗng tuếch, một thi thể thân mặc long bào, ngũ quan bị chém nát nằm vật xuống trên long ỷ. Một hoạn quan mới vừa chạy ra cửa thành đã bị liên quân bắt được, xác nhận nói đây đúng là Thuần đế, từ đó, nhiệm vụ thanh quân trắc cuối cùng cũng hoàn thành.

Tin báo tử của Thuần đế, có người tin tưởng cũng có người hoài nghi, nhưng hiện tại mục đích chính của bọn họ là xưng vương, cho nên phải tìm được ngọc tỷ trước. May mà Mạnh Trường Dạ là xuất thân chân đất, nửa chữ cũng không nhận ra, chỉ biết cướp đoạt tài vật, cũng không biết mang ngọc tỷ tượng trưng hoàng quyền đi. Khi hoạn quan lấy ngọc tỷ giấu ở trong địa cung ra, phiên vương mới vừa liên hợp lại sôi nổi đối lập, triển khai một cuộc chiến tranh đoạt ngọc tỷ.

Cùng lúc đó, Mạnh Trường Dạ đã rút khỏi kinh thành, ở Thiên Tân nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày, sau đó lệnh hai mươi vạn đại quân về Tây Bắc trước, mình thì mang theo hai ngàn tinh nhuệ đi tìm bảo tàng. Doanh trướng lục tục bị nhổ lên, hai ngàn tinh nhuệ từng người dắt chiến mã, chờ đợi ở ven đường.

Thuần đế miệng vết thương đã kết vảy chỉ vào một con ngựa quát, “Thế mà ngươi lại bảo trẫm cưỡi ngựa? Trẫm chưa bao giờ cưỡi ngựa, vẫn luôn ngồi ngự giá! Ngay cả chùi đít trẫm cũng đều dùng tơ lụa, nếu như ngồi ngựa, không thể không bị mài rách da!”

“Ngươi mẹ nó ít nói nhảm! Bảo ngươi lên thì lên đi! Tấn quốc đã vong, đừng cứ trẫm trẫm, chọc cho lão tử phiền lòng!” Mạnh Trường Dạ là một thô nhân, cũng không vô nghĩa với gã, hung hăng tát qua một bàn tay.

Đầu Thuần đế bị đánh lệch, ánh mắt tan rã một khắc lại dần dần ngưng tụ, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn về phía Hổ Uy tướng quân.