Cằm Hữu Xu tuy rằng không gật xuống, nhưng cơ thịt bên má buộc chặt một chớp mắt lại lập tức thả lỏng, biểu tình rất nhỏ như thế vẫn không thể tránh được ánh mắt Diêm La vương như thường. Trong lòng hắn cười thầm, trên mặt lại không hiện ra, ở trong phòng đi tới đi lui, xem xét xung quanh, sau đó liên tiếp lắc đầu.

“Liêm khiết cần chính, yêu dân như con” vốn là gốc rễ làm quan, người này quả thật làm rất tốt, nhưng đối đãi với chính mình lại xác thực có chút hà khắc rồi. Quan viên khác cáo lão hồi hương hoặc lên kinh báo cáo công tác, chỉ vàng bạc tài bảo liền có hơn mười xe, càng miễn bàn một hàng mỹ quyến như hoa. Nhưng mà cậu lại chỉ có một bao nhỏ với hai cái rương cũ, tất cả hành lý gộp lại không đáng giá hai lượng bạc. Đều nói “ba năm thanh tri phủ, mười vạn tuyết hoa ngân*”, cậu đem tuyết hoa ngân dùng hết trên người dân chúng, mình thì trước khi đi ngay cả lộ phí cũng kiếm không đủ.

*Ba năm thanh tri phủ, mười vạn tuyết hoa ngân: “thanh” ở đây nghĩa là thanh liêm. Câu này ý nói dù có là tri phủ thanh liêm không tham lam phạm pháp, thì nhậm chức ba năm, các khoản thu vào cũng được mười vạn lượng bạc, còn về phần tham quan thì càng khỏi phải nói.

Thật không hiểu nên khen cậu mới tốt hay là mắng cậu mới tốt, bạc không nên lấy thì không lấy, bổng lộc nên lấy thì lại quyên góp ra luôn, cũng không nghĩ nghĩ xem lỡ có lúc mình cần khẩn cấp thì làm thế nào? Diêm La vương thở dài một tiếng, làm như vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng vạn phần thương tiếc.

Hắn vốn định sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của tiểu Triệu huyện lệnh, nhưng lại đúng lúc thu tay, thấy đối phương giả như không biết, cầm lấy một quyển sách không yên lòng mà lật xem, vả lại thân thể nhỏ bé căng đến thẳng tắp, từ biểu tình đến động tác đều vô cùng cứng ngắc, lại nhịn không được bật cười. Thôi, cậu không tính toán cho mình, thì vẫn sẽ có người giúp cậu nhớ kỹ.

Nghĩ như vậy, Diêm La vương cong tay lại gõ gõ trên tráp tiền rỗng tuếch của cậu, lại vẫy tay gọi một con mèo hoa quanh quẩn trên cửa sổ đến, lệnh nó đẩy cái tráp rớt khỏi bàn. Một tiếng phanh trầm đục, tráp tách thành hai nửa, mơ hồ có ánh sáng màu vàng từ trong khe lộ ra.

Hữu Xu giống như vùi đầu đọc sách, dư quang khóe mắt lại nhìn chằm chằm vào Diêm La vương, thấy tình cảnh này, nào còn có cái gì không rõ. Đối phương nhất định là nhìn thấu quẫn cảnh của mình, nghĩ biện pháp tiếp tế cho mình. Hắn khẳng khái hào phóng, hiểu nỗi ưu tư của người khác như thế, lúc còn sống nhất định là một nhân vật tài giỏi!

Hữu Xu vạn phần cảm động, đối với phần tình nghĩa này cũng liền an tâm tiếp nhận, nghĩ ngợi: ngày sau đủ tiền liền chế tác một ít tế phẩm tinh xảo, đốt cho đối phương làm đáp lễ. Cậu nhặt tráp tiền lên, từ trong tường kép ở nắp tráp kéo ra vài miếng vàng lá, đổi thành bạc trắng cũng có một trăm lượng, quả nhiên là một khoản tiền của.

Một trăm lượng, có phải hơi nhiều hay không? Hữu Xu nhanh chóng tính tổng cộng tiêu phí trên đường: đến kinh thành, trên đường tốn mười lăm lượng bạc, ba mươi lăm lượng khác dùng để tìm chỗ ở, còn lại năm mươi lượng. Một lần cho nhiều như vậy, cậu không thể không hoài nghi Diêm La vương lại đang khảo nghiệm độ liêm khiết của mình, vì thế liền đem vàng lá dư ra bỏ qua một bên, mua mấy thứ gạo và mì, quần áo, vải vóc, chăn bông, hoa quả, phân biệt đưa đến mấy dục anh đường ở Lệ Thuỷ phủ.

Thấy cậu làm việc như thế, Diêm La vương dở khóc dở cười. Nhiều ra năm mươi lượng vốn là để cậu cầm mua chút đồ ăn ngon bồi bổ thân thể, đảo mắt cậu lại quyên góp ra, thật sự là đồ đầu gỗ. Nhưng mà cậh càng chất phác ngay thẳng, Diêm La vương lại càng thưởng thức ngưỡng mộ, cũng chỉ có thể tùy cậu đi.

Chuẩn bị thỏa đáng xong, Hữu Xu mướn một xa phu đưa mình lên kinh. Cậu cũng không gióng trống khua chiêng, mà là cải trang giả dạng, yên lặng rời đi, mặc cho ai cũng không nghĩ ra ngồi trong xe trâu đơn sơ này lại là Triệu thanh thiên cứu sống mấy vạn dân chúng Lệ Thuỷ phủ.

Chiếc xe lảo đảo chạy trên quan đạo, hai bên là thôn trang khói bếp lượn lờ, có trâu cày và nông phu ở trong ruộng lao động, còn có con nít chơi đùa trên bờ ruộng. Hữu Xu ngồi ở trên càng xe, nhìn hết thảy những thứ yên tĩnh tốt đẹp này. Tựa như nghĩ đến cái gì, cậu đem tinh thần lực bức tới hai mắt, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy không trung vốn dĩ oán khí thật mạnh, quỷ ảnh âm trầm, hiện giờ đã là trời quang mây tạnh, mưa gió đều tan, đẹp thay một phen cảnh tượng thái bình quang đãng càn khôn.

Cậu dùng tay che nắng nhìn hồi lâu, sau đó đứng lên nhấc tay, như là đang chạm tới gió thu bay đến lượn đi, sau đó ngốc nghếch nở nụ cười. Diêm La vương vốn đã xuất hiện ở bên kia càng xe lập tức ẩn đi thân hình, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nụ cười hiếm thấy này.

Hắn cũng không biết, khi tiểu Triệu huyện lệnh thật lòng thật dạ cười rộ lên, lại tuấn lãng rực rỡ như vậy. Mặt phấn má đào, hai mắt ướt nước, những từ ngữ dùng để hình dung nữ tử đó, đặt ở trên người cậu lại không hề không thích hợp, khiến hắn nhịn không được nhìn rồi lại nhìn, càng luyến tiếc mình bỗng nhiên xuất hiện, làm phá hủy một màn yên tĩnh mà lại tốt đẹp này.

Mãi qua hồi lâu, hắn mới đi đi qua, nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi khẽ nhếch của tiểu triệu Huyện lệnh.

Hữu Xu rõ ràng cảm giác được trên mặt phát lạnh, lại tưởng gió thu gây nên, cũng không để ý thế nào. Cậu giơ hai tay đứng trên càng xe hồi lâu, chờ khi xa phu và người đi đường hai bên ném đến mình ánh mắt khác thường mới phẫn nộ đi vào. Người ở thời đại này chưa từng xem qua Titanic, thật sự là không hiểu phong tình mà.

Đầu mới vừa vói vào thùng xe, cậu liền cứng lại, chỉ thấy Diêm La vương đang ngồi ở chủ vị, hai mắt lộ ra ánh sáng rạng ngời, vẻ mặt vô cùng khó lường. Cậu theo phản xạ mà bày ra tư thái thong dong, ở bên cạnh đối phương ngồi vào chỗ của mình, sau đó lấy ra một quyển sách chậm rãi lật xem, che giấu cảm xúc khẩn trương.

Cũng không biết Diêm La vương đánh chủ ý gì, ngồi hai ba khắc cũng không thấy chạy lấy người, làm hại cậu mỏi eo đau lưng, bắp chân rút gân. Thật vất vả chịu đựng được đến chính ngọ, xa phu tìm một khoảnh đất trống gần nước, bảo đông gia(chủ thuê) xuống dưới hơi nghỉ ngơi chỉnh đốn, lúc này cậu mới được giải thoát.

Hữu Xu như được đại xá mà nhảy xuống xe, duỗi duỗi cánh tay, đạp đạp cẳng chân, đi qua lại hai vòng bên bờ sông, bộ dạng vui vẻ nhìn qua không giống quan phụ mẫu, ngược lại giống một học sinh rời nhà đi xa. Bởi vì trên người cậu chỉ có mấy chục lượng lộ phí, tiểu tư, nha hoàn, sư gia tạp dịch đều nuôi không nổi, chỉ phải một mình ra đi, vả lại xa phu kia còn là lúc thuê xe trâu liền mướn luôn, cũng không biết thân phận chân thật của cậu.

Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất một đường thực thanh tịnh, không cần nghe người khác mang ơn hoặc nịnh nọt lấy lòng. Tuy rằng tính cách Hữu Xu sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng bản chất vẫn thích yên tĩnh. Cậu lấy ra một khối lương khô, ngồi trên tảng đá lớn bên bờ sông chậm rãi gặm, Diêm La vương đứng ở bên cạnh cậu đưa mắt trông về phía xa, không biết suy nghĩ gì.

Xa phu lấy thuốc lào ra, châm lên hút sồn sột, vẻ mặt rất thích ý, “Tiểu hậu sinh, ngươi lên kinh đi thi tú tài à?”

“Không, ta đến kinh thành làm việc.” “Triệu Hữu Xu” là thần đồng, mười tám tuổi đậu Trạng Nguyên, Hữu Xu tiếp quản thân thể hơn nửa năm, hiện tại cũng mới không đến hai mươi tuổi, còn trẻ hơn so với phần lớn tú tài, khó trách xa phu hiểu lầm.

“Đi làm việc ư. Ngươi là người địa phương Toại Xương hả?”

Hữu Xu không nói dối, có thể nói liền nói, không thể nói liền giấu đi, “Ta không phải người địa phương, tạm cư ở Toại Xương.”

“Vậy ngươi xem Toại Xương chúng ta có gì khác biệt với nơi khác?” Nghe nói là người bên ngoài, xa phu hăng hái, đắc ý dào dạt mà mở miệng.

“Hình như không có gì khác biệt?” Hữu Xu chưa từng sống ở Đại Dung quốc, sao có thể nói ra cái gì được?

Xa phu nóng nảy, chỉ vào quan đạo cách đó không xa, “Ngươi nhìn mà đoán không ra hả? Ngươi xem xem con đường này, có phải đặc biệt bằng phẳng rộng lớn hay không? Nói cho ngươi biết, hồng thủy lần này, phần lớn châu phủ phía nam đều bị hủy, đến nỗi hiện giờ còn chất đống bùn lầy, một đống hỗn độn, dân chúng muốn ăn không có ăn, muốn ở không có ở, sống rất thảm. Chỉ riêng Lệ Thủy chúng ta, Toại Xương chúng ta, cái rắm cũng không có. Hồng thủy vừa qua khỏi, tiểu Triệu huyện lệnh liền tự mình dẫn dắt chúng ta trùng kiến gia viên, xây tốt phòng, tu sửa đê đập, lấp phẳng đường đi, hạt giống gieo xuống đã nảy mầm, chỗ nào chỗ nấy đều là phồn vinh, sinh cơ vô hạn! Qua địa giới Toại Xương chúng ta rồi ngươi nhìn lại xem, kia quả thực là địa ngục nhân gian, cái khác không đề cập tới, quan đạo quả thực là vỡ nát, khe rãnh không bằng phẳng, rất khác với Toại Xương! Dân chúng Toại Xương chúng ta chính là có phúc, được quan tốt như tiểu Triệu huyện lệnh, muốn ta nói nha, huyện lệnh toàn Đại Dung quốc gộp lại, cũng so ra kém một đầu ngón tay của tiểu Triệu huyện lệnh!”

Hữu Xu bị xa phu khen đến mặt đỏ tai hồng, lại thấy Diêm La vương ở một bên hứng thú nồng hậu mà lắng nghe, còn thỉnh thoảng liếc nhìn mình một cái, càng cảm thấy mất thể diện, chỉ đành vùi mặt vào trong cái bánh lớn sột soạt sột soạt mà gặm.

Xa phu là người ủng hộ trung thành của tiểu Triệu huyện lệnh, đem công tích vĩ đại của tiểu Triệu huyện lệnh tới tới lui lui nói vô số lần, cuối cùng mới thở dài nói, “Nghe nói Hoàng Thượng rất coi trọng tiểu Triệu huyện lệnh của chúng ta, đã hạ chỉ triệu cậu ấy hồi kinh. Cậu ấy là người tốt, nên được hảo báo, chúng ta tự nhiên hy vọng cậu ấy càng chạy càng xa, nhưng muốn nói thật, chúng ta luyến tiếc! Nếu cậu ấy đi rồi, chúng ta tựa như thiếu người tin cậy vậy, cả ngày không yên, trong lòng rất sợ hãi.”

Thấy xa phu nói nói lại khóc lên, Hữu Xu vội vàng đem lương khô để qua một bên, trấn an nói, “Đừng sợ, nghe nói tri phủ tân nhậm của Lệ Thuỷ phủ cũng là một vị quan tốt. Cuộc sống sau này sẽ còn tốt hơn.”

“Ai, ta biết tri phủ tân nhậm là ai, đã từng làm đồng tri ở Hà Đông phủ.” Xa phu xua tay, “Hắn đích thật là quan tốt, thanh chính liêm khiết, nhưng hắn không hẳn có năng lực như tiểu Triệu huyện lệnh của chúng ta. Tiểu Triệu huyện lệnh của chúng ta đó là đi một bước nhìn trăm bước, đủ loại bố trí của cậu ấy hôm nay ngươi nhìn cảm thấy không thể hiểu nổi, ngày mai mới biết cậu ấy liệu sự như thần. Cậu ấy chẳng những văn chương tài hoa, còn tinh thông tính toán, thổ mộc, thiên văn, địa lý, xử án gần như không cần thẩm, liếc mắt một cái có thể nhìn ra ai đúng ai sai…”

Nghe xa phu lại bắt đầu qua lại kể những chuyện mình phán án, Hữu Xu hai má đỏ bừng, xấu hổ không thôi. Nếu chỉ có hai người bọn họ, khen khen cũng không có gì, nhưng Diêm La vương còn ở nơi này, luôn cảm thấy không quá tự tại. Dưới cơn quẫn bách cậu làm rớt nửa cái bánh lớn, xuôi theo tảng đá lộp cộp lăn vào trong sông, đưa tới rất nhiều cá nhỏ gặm đồ ăn. Tròng mắt cậu sáng ngời, đề nghị, “Trong sông có cá, không bằng chúng ta bắt mấy con nướng ăn đi?”

Xa phu đã lâu chưa được ăn thức ăn mặn, lập tức bị hấp dẫn đi qua, “Được, cá mùa thu béo mập. Trên xe ta không mang đồ đi câu, liền dùng sợi cỏ bện thành một cái túi lưới đi.”

Kỹ năng sinh hồn của Hữu Xu max điểm, tự nhiên cũng biết bện lưới đánh cá, liền kéo sợi cỏ phân công hợp tác với hắn, lúc này mới coi như yên tĩnh lại. Chỉ riêng Diêm La vương cảm thấy còn chưa thỏa mãn, yên lặng thở dài. Không biết tại sao, hắn thực thích nghe người khác truy phủng tiểu Triệu huyện lệnh, hơn nữa thích nhìn bộ dạng cậu khi được người khác ủng hộ hai má hồng nhuận, hai mắt rực rỡ, khóe môi mang cười. Dù là ai cũng không biết, tiểu Triệu huyện lệnh chân chính còn ưu tú hơn ngàn vạn lần so với miêu tả trong miệng bọn họ.

Có điều, khi cậu nghiêm túc làm một việc gì đó, tư thái cũng vô cùng mê người, giống như giờ phút này. Diêm La vương ngồi vào bên cạnh tiểu Triệu huyện lệnh, không hề chớp mắt mà theo dõi ngón tay cậu xuyên qua xuyên lại giữa dây leo.

Hữu Xu và xa phu nhanh chóng bện xong túi lưới, lại ném chút lương khô ở dưới cùng, sau đó bỏ vào trong nước, chờ cá tự mình chui vào. Không biết có phải là gần đây nhiều người đánh cá hay là sao, cá vô cùng tỉnh táo, chỉ chuyển động qua lại ở bên ngoài, không hề bị bắt.

Hữu Xu vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói, thấy cá thân mập, bụng tròn, nhìn qua vô cùng ngon miệng, con sâu tham ăn cũng tỉnh dậy, cách một lát liền đi xem xét, cách một lát liền đi xem xét, biểu tình rất là cấp bách.

“Ta nói tiểu hậu sinh, ngươi đừng chạy tới nhìn hoài, sẽ dọa cá đi mất hết đó.” Xa phu bất đắc dĩ khuyên can.

Hữu Xu chỉ đành ngồi xuống chờ, thỉnh thoảng xoa xoa bụng. Diêm La vương thấy cái tướng tham ăn của cậu, nhất thời cười thầm không thôi, vốn tính dùng pháp thuật đuổi cá vào trong lưới, nghĩ rồi lại sửa chủ ý. Cách dùng pháp thuật tất nhiên bớt việc, nhưng mà lặng yên không một tiếng động, sao tiểu Triệu huyện lệnh có thể biết là mình giúp cậu ấy?

Làm người tốt không để tên hiển nhiên không phải phong cách của hắn, sở dĩ hắn hộ tống tiểu Triệu huyện lệnh lên kinh, còn không phải là để cậu cảm kích, để cậu yêu thích, để cậu thân cận sao? Nghĩ vậy, hắn xắn ống quần lên, xuống sông đi đuổi cá.

Hữu Xu vốn còn không rõ sao đang êm đẹp mà Diêm La vương lại nhảy xuống, đợi hắn xoay người đuổi cá tới mới biết, hắn là đang giúp mình thu xếp cơm trưa, trong lòng thoáng chốc tràn đầy trướng trướng, cảm động không thôi. Bởi vì dưới cái nhìn của cậu, đối phương không biết mình có thể nhìn thấy hắn, nói cách khác, hắn yên lặng trợ giúp mình, lại không cần hồi báo.

Trên thế giới sao lại có người tốt như vậy chứ? Hữu Xu ngốc nghếch thầm nghĩ, sau đó cong cong đôi mắt to, biểu tình rất là vui vẻ.

Thần minh không phải dùng đôi mắt để quan sát bốn phía, mà là dựa vào thần thức. Cho nên Hữu Xu tự cho là đưa lưng về phía Diêm La vương liền có thể lộ ra cảm xúc chân thật, kì thực nhất cử nhất động đều trong vòng giám thị của đối phương. Thấy cậu thoải mái, Diêm La vương cũng lại càng ra sức, thực nhanh một lưới bắt hết đám cá béo mập trong sông.

Một khắc đồng hồ sau, đợi xa phu kia đi kéo lưới đánh cá, bên trong đã đầy đến chen không nổi, hơn nữa còn nhảy nhót vui vẻ, khi rơi xuống bụi cỏ phát ra tiếng lạch bạch thanh thúy, vô cùng khả quan.

“Cừ thật, dù là những người chuyên dựa vào đánh cá ăn cơm, cũng không bắt được nhiều như chúng ta!” Xa phu vui rạo rực mà cảm thán.

“Ăn không hết thì đặt ở trong xe, đến trấn nhỏ kế tiếp cầm bán, còn có thể kiếm chút lộ phí trở về.” Hữu Xu lấy ra một con cá lớn, dùng chủy thủ lưu loát cạo vẩy cá. Cậu không thể nói lời cảm ơn với công thần chân chính, trong lòng vô cùng hổ thẹn.

Xa phu hoàn toàn không biết gì cả vội vàng xua tay, “Cá này là hai người chúng ta cùng bắt, muốn bán thì tiền cũng phải cùng chia. Nếu tiểu Triệu huyện lệnh biết người Toại Xương chúng ta đi xa nhà liền thích chiếm tiện nghi, sẽ cảm thấy không còn mặt mũi.”

Sao chuyện gì cũng có thể kéo lên người mình hết vậy? Hữu Xu cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu. Diêm La vương cũng trong mắt ngậm cười. Hai người một quỷ ghé vào cùng một chỗ nướng cá, không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.

Đúng vào lúc này, cách đó không xa có mấy cái xe ngựa hoa lệ chạy đến, một nam tử trung niên bụng phệ dẫn một nữ tử dáng người thướt tha, diện mạo kiều diễm, được nha hoàn nâng lảo đảo đi đến bờ sông, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục. Một đám tôi tớ chậm rãi đi theo, có người trải đệm, có người nhóm lửa, có người bung dù che nắng, còn có người lấy ra thực hạp nhất nhất bày ra, nhìn qua vô cùng đồ sộ.

Xa phu liên tiếp ghé mắt, hiển nhiên rất có phê bình kín đáo với hành vi không kỵ nam nữ của nàng kia. Hữu Xu lại làm như không thấy, đem cá của mình ăn xong liền chọn một con béo mập nhất, đặt trên lửa chậm rãi nướng chín. Trù nghệ của cậu vốn là siêu phàm, còn tùy thân mang theo các loại đồ gia vị, rắc một chút thì là xuống, hai bên bờ sông đều là hương thơm nồng xông vào mũi.

Nam tử trung niên rướn cổ lên nhìn nhìn, lại nhỉnh mũi ngửi ngửi, la lớn, “Này, con cá đó của ngươi nướng xong liền đưa lại đây cho bản viên ngoại, bản viên ngoại cho ngươi một lượng bạc!”

Một lượng bạc mua một con cá, đây không thể nghi ngờ là giá trên trời, nếu là người thường, đã sớm vui vẻ mà đáp ứng, Hữu Xu lại xua tay cự tuyệt, “Không bán!”

“Vậy ngươi muốn bao nhiêu bạc?” Nam tử trung niên cho rằng đối phương muốn lừa bịp tống tiền, không khỏi lộ ra biểu tình khinh miệt. Nữ tử cũng liếc trắng mắt, cười nhạo một tiếng.

“Sở dĩ ta sống sót trong thiên tai, là may có Diêm La vương đại ân đại đức tha ta một mạng, con cá này ta chuẩn bị tế cho Diêm La vương, ngươi ăn không được. Muốn ăn ngươi tự mình nướng.” Hữu Xu không muốn gây chuyện, bảo xa phu đưa một con cá sống qua. Cậu không thể cảm ơn người bằng hữu nhìn không thấy kia, tìm cái cớ đưa tế phẩm cho hắn còn không được sao?

Đúng vậy, cậu đã đơn phương nhận định Diêm La vương là bằng hữu của mình. Cho tới bây giờ cậu chưa từng kết giao bằng hữu, trong sinh mệnh ngoại trừ cha mẹ và chủ tử, cũng chưa từng lưu lại dấu vết của những người khác. Tình bằng hữu là tư vị gì, cậu cũng chưa từng thể nghiệm, cho nên có chút mới mẻ, lại có chút chờ mong.

Nam tử trung niên nghe nói là đốt cho người chết, sắc mặt lập tức đen, khoát tay nói, “Cút cút cút, cá sống bản viên ngoại cũng không cần! Xúi quẩy!”

Nữ tử hờn dỗi, “Lão gia, chúng ta đi xa một chút đi, thật đáng sợ.”

Một đám tôi tớ vội vàng tiến lên thu dọn đồ đạc, dọn đến xa xa ngồi. Xung quanh rốt cuộc yên tĩnh, lúc này xa phu mới giơ ngón tay cái, thấp giọng nói, “Tiểu hậu sinh, không hổ là người đọc sách, đầu óc chính là linh hoạt, nói hai ba câu liền dọa tên địa chủ kia đi rồi!”

Hữu Xu cũng không giải thích, tiếp tục nghiêm túc nướng cá.

Diêm La vương tâm tình vui sướng, cực kỳ muốn ấn tiểu Triệu huyện lệnh vào trong ngực xoa nắn cho đã một phen, nhưng không thể không tạm thời kiềm chế. Hắn vốn muốn bóc trần việc cậu có mắt âm dương, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần. Cái trò chơi “ngươi không biết ta biết ngươi có thể nhìn thấy ta” thật sự là rất mới mẻ thú vị, làm hắn dần dần bị nghiện, làm không biết mệt.

Hữu Xu nướng xong cá, dựa theo phương pháp cúng tế cổ xưa mà tiến hành cúng tế, sau đó bỏ vào trong lửa. Ngọn lửa liếm lên con cá, phát ra tiếng vang xèo xèo, không quá nửa khắc đồng hồ đã đốt thành tro tàn.

Xa phu nhìn trợn mắt há mồm, nhỏ giọng nói, “Ngươi còn thật sự hiến cho Diêm Vương gia hả? Lửa cũng không lớn mà, sao chớp mắt liền đốt sạch vậy? Chẳng lẽ Diêm Vương gia thật sự có thể nhận được sao?”

Nhận được hay không, dùng dư quang khóe mắt thoáng nhìn sẽ biết. Hữu Xu mím môi, bộ dạng thanh thản, trong lòng lại có chút vui mừng. Chỉ thấy nam tử cao lớn đang giơ cá nướng dùng que gỗ xuyên qua, không biết nên hạ miệng từ chỗ nào. Hắn cắn một ngụm bụng cá, chậm rãi nhai nuốt, sau đó dịch qua, thấp giọng nói, “Đa tạ.”

Tiếng nói hùng hậu vang vọng trong ốc tai Hữu Xu, sau đó chui vào trong mỗi một lỗ chân lông, làm tay chân cậu như nhũn ra, đầu quả tim phát run. Không thể gật đầu, không thể đáp lại, không thể cong môi, không thể liếc mắt! Cậu lại khuyên bảo mình một lần nữa mới không lộ ra sơ hở, cuối cùng không dấu vết mà thở phào.

Diêm La vương nhìn chằm chằm theo dõi cậu, sao có thể không phát hiện được vành tai ửng đỏ và da gà trải rộng cổ cậu, còn có đôi mắt ướt át hơn so với bình thường của cậu. Bộ dạng này, rõ ràng không phải vì sợ hãi, mà là ngượng ngùng, đùa tiểu Triệu huyện lệnh quả nhiên thú vị vô cùng.

Diêm La vương vừa ăn vừa cười thầm không thôi, càng cảm thấy một chuyến này thực đúng.

Hai nhóm người nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, bởi vì muốn đuổi tới trấn nhỏ kế tiếp qua đêm, liền lần lượt xuất phát. Xe ngựa của địa chủ tuy rằng tốc độ nhanh hơn xe trâu, nhưng hòm xiểng nhiều, gánh nặng lớn, ngược lại dần dần tuột ở phía sau Hữu Xu. Hữu Xu nửa tựa vào vách xe, đang lật xem một quyển du ký. Diêm La vương dựa nghiêng ở bên cạnh cậu, cằm đặt trêm đầu vai cậu, cùng xem.

Hắn có thể từ thực hóa hư, lại từ hư hóa thực, cho nên cũng không có trọng lượng gì, chỉ là khiến người ta hơi cảm thấy lạnh lẽo thôi. Nhưng Hữu Xu đã xem hắn là bằng hữu tốt, thực nhanh cũng liền thản nhiên thừa nhận, trong lòng còn cảm thấy mới mẻ thú vị. Cậu tận lực thả chậm tốc độ đọc, sợ đối phương xem chưa xong, khi muốn lật trang liền dùng đầu ngón tay vén trang kế tiếp lên, thấy hắn nhìn ra phía sau liền lật qua, nhìn về phía trước liền lật về, sau đó lặng lẽ lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Diêm La vương chỗ nào là đang đọc sách, căn bản là đang nhìn tiểu Triệu huyện lệnh. Đối phương tự cho là làm rất bí mật, kì thực nhất cử nhất động, mỗi cái nhăn mặt mỉm cười đều ở trong vòng theo dõi của thần thức hắn. Càng ở chung với tiểu Triệu huyện lệnh, hắn lại càng khó có thể kiềm chế, gần như mỗi một cái nháy mắt đều có thể lấy ra hồi tưởng lại nhiều lần, thầm sinh vui mừng.

Trên đời sao lại có người thú vị như vậy chứ? Hắn thường xuyên nghĩ như vậy, sau đó không nhịn được cười.

Khi hai người tự cho là đối phương không biết, rồi lại âm thầm hưởng thụ, xe trâu chạy vào một khu rừng rậm, lại đi lên phía trước liền ra khỏi địa giới Lệ Thuỷ phủ. Xa phu lộ ra vẻ mặt khẩn trương, bởi vì nơi giao giới châu phủ thường là nơi đạo phỉ hoành hành, quan phủ hai bên đều không muốn quản, đẩy đến đẩy đi cũng liền nuôi ra rất nhiều hang phỉ.

Đang lúc xa phu muốn nhắc nhở đông gia chú ý an toàn, trong rừng cây truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó trên cây, trong bụi cỏ, hai bên đường, bỗng nhiên nhảy ra rất nhiều đại hán vạm vỡ cầm cung tiễn, khảm đao, quát, “Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, muốn đi qua nơi này, để lại tiền mua đường! Xuống xe xuống xe, cướp đến đây!”

Tên địa chủ phía sau cũng bị bao vây, đang ló đầu ra cầu xin tha thứ.

Hữu Xu đã sớm đem ngân lượng thừa ra giấu trong bánh xe bị đào rỗng, trong bao ngoại trừ mấy lượng bạc vụn, vài bộ xiêm y, cái gì cũng không có. Cậu thấy Diêm La vương đứng trên càng xe nhìn chăm chú đạo phỉ, đầu ngón tay ẩn hiện hắc quang, lúc này mới hiểu rõ hắn theo mình một đường, hóa ra là vì hộ tống mình lên kinh.

Nghĩ đến cũng đúng, tuy rằng tân hoàng bắt đầu chỉnh đốn lại trị, nhưng những hương dân trước kia vào rừng làm cướp làm giặc còn chưa chiêu an, một đường này nếu không thuê tiêu sư, nhẹ thì tiền mất tật mang, nặng thì hồn đoạn hoàng tuyền, nếu không ai hộ tống, tất nhiên cửu tử nhất sinh. Hữu Xu trong lòng cảm kích, trong mắt liền lộ ra một chút ánh nước, nhìn qua có chút đáng thương.

Trùm thổ phỉ cao thấp đánh giá, thấy cậu ăn mặc bình thường, thân thể cũng khô quắt gầy yếu, đã biết cậu là một người nghèo, muốn buông tha cậu.

“Thủ lĩnh, vẫn là lục soát đi. Có mấy địa chủ phú hào vì tránh bị cướp, cũng thích giả nghèo đó.” Một thổ phỉ ăn mặc như nho sinh đi qua nhắc nhở.

“Soát, đồng thời soát luôn!” Trùm thổ phỉ cảm thấy có lý, lệnh mọi người tháo tất cả các vật trên xe xuống kiểm tra.

Bên phía địa chủ tự nhiên là đống đống vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, bên Hữu Xu ngoại trừ một cái bao nhỏ, hai rương sách cũ, không còn vật gì khác. Mà Diêm La vương đã đứng ở bên cạnh cậu, một bàn tay ôm hờ cậu, một bàn tay tích hắc quang, đề phòng bất trắc.

Thổ phỉ ăn mặc nho sinh cảm thấy Hữu Xu diện mạo tuấn tú, khí chất lỗi lạc, xuất thân không giống người thường, cho nên tự mình kiểm tra hành lý của cậu, lại lấy ra được một quyển công văn, một tờ lộ dẫn (giấy phép đi đường), một cái quan ấn, một bộ quan bào. Hắn tập trung nhìn vào, nhất thời sắc mặt đại biến, “Mau mau mau, mau thả người! Chúng ta vậy mà lại bắt tiểu Triệu huyện lệnh, đây là tạo cái nghiệt gì chứ!”