Dù là Lý Tu Viễn cũng không nhìn ra được âm hồn kia.

"Xôn xao~!"

Nước hồ cuồn cuộn, hắc ngư chết ngửa bụng trên mặt hồ đột nhiên chuyển động.

Nó dùng cái đuôi màu đen to lớn của mình vỗ lên mặt hồ rồi nhanh chóng lật người muốn bỏ chạy xuống dưới đáy.

“Hẳn âm hồn hắc ngư đã trở về thân thể.”

Lúc này Lý Tu Viễn mới ý thức được âm hồn hắc ngư đã không thấy tăm hơi, chắc nó cảm thấy không ổn nên đã quay về thân thể.

Vốn hắn còn muốn bổ thêm một đao nữa, triệt để giết chết hắc yêu, xem ra lúc này không còn cách nào khác nữa rồi.

Với khoảng cách xa như vậy, dù hắn có bắn trúng hắc yêu đi nữa cũng chỉ khiến nó bị thương mà thôi, căn bản không giết được, phải khiến âm hồn hắc ngư tiêu tan mới là chân chính giết nó.

- Cơ hội đã mất, đạo hạnh hắc yêu không thấp, một tiễn sao có thể bắn chết âm hồn nó được.

Lý Tu Viễn có chút thất vọng buông Kim Nhạn cung trong tay ra.

Một tiễn hắn bắn ra có uy lực thế nào thì trong lòng Lý Tu Viễn tự hiểu.

Lúc trước chỉ một tiễn không trúng của hắn đã khiến hai quỷ sai bị chấn động đến bay ra ngoài, thân thể rút nhỏ lại, nếu bắn trúng hẳn hai quỷ phải chết không thể nghi ngờ.

Có điều tương tự khi một tiễn này bắn lên thân hắc ngư lại chỉ khiến nó bị thương nặng mà thôi.

Lý Tu Viễn còn chưa triệt để bước vào con đường tu đọa, không biết thương thế thật sự của hắc ngư thế nào, có điều một thân đạo hạnh hẳn đã bị tổn hại, ngày sau muốn tu tập lại không dưới trăm năm.

Nói cách khác, lần tiếp theo nó gây nên sóng gió cũng phải một trăm năm sau.

- Chạy, chạy đi, hắc yêu vẫn chưa chết, mau chạy.

Lão trưởng thôn thấy hắc yêu đột nhiên chuyển động còn mạnh mẽ chui xuống đáy muốn chạy trốn thì tự đánh vào ngực, kích động gào thét.

- Sao lại thế, chẳng phải hắc ngư đại bị Lôi Tướng đánh chết rồi, sao đột nhiên sống dậy?

- Trời ạ, chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng buông tha yêu nghiệt? Về sau chúng ta phải sống thế nào đây.

Các thôn dân khác đều tuyệt vọng cả, phụ nhân quỳ trên mặt đất kêu khóc, hắc yêu không chết thì sau này thôn dân bọn họ sinh hoạt thế nào đây, nghĩ tới đây cả đám liền thương tâm khổ sở.

- Đại thiếu gia, vừa rồi có chuyện gì vậy?

Thiết Sơn kinh dị không thôi mà hỏi.

Lý Tu Viễn lắc đầu nói:

- Còn chuyện gì nữa, căn bản không phải Lôi Tướng thật, Lôi Tướng kia là hắc ngư hóa thành, vì thế một tiễn của ta đã phá tan thần thông của nó.

- Cái gì, Lôi Tướng khi nãy là giả?

La lão đầu kinh hãi đáp.

Một tiễn nhất kinh, lão thôn trưởng có chút khó lòng tiếp nhận, lúc này trợn ngược mắt trực tiếp bất tỉnh, hiển nhiên không chịu được đả kích này.

- Thôn trưởng, ngài sao vậy?

- Nhanh lên, thôn trưởng bất tỉnh rồi, mau kêu người tới giúp.

Thấy lão thôn trưởng ngất xỉu, thôn dân ở gần đấy kinh hoảng hô lên.

Phải biết chuyện lớn nhỏ trong thôn đều do một tay thôn trưởng xử lý và chủ trì, một khi thôn trưởng xảy ra chuyện, thôn dân như rắn mất đầu, chẳng biết phải làm sao.

Lý Tu Viễn thấy vậy cũng vội kêu thuộc hạ tới hỗ trợ, nhấc thôn trưởng đã bất tỉnh đi nghỉ.

Dù sao sức khỏe của lão nhân gia đã yếu, cộng thêm thời gian dài quỳ trên đất và hoảng sợ nãy giờ, khó tránh xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Có điều thời điểm mọi người đang chăm sóc thôn trường thì đột nhiên…

"Ầm ầm ~!"

Trên trời cao nổ lên từng đạo kinh lôi, xé mở không gian trong nháy mắt rơi trên mặt hồ, sấm chớp ngang trời khiến mọi người đều giật mình.

Lý Tu Viễn cũng không khác mấy, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Có điều lúc hắn vừa ngẩng đầu thì một tiếng ầm ầm vang lên.

Đạo kình lôi thứ hai lại rơi xuống, lần nữa đáng lên hồ nước lớn.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Ánh mắt Lý Tu Viễn có chút ngưng tụ, nhìn theo tiếng sấm.