Sở dĩ an bài như vậy là vì Lý Tu Viễn sợ một ngày Lý gia muốn làm chuyện gì ám muội sẽ cần dùng tới Ngô Phi.

- Xuất phát.

Sau một phen chuẩn bị, Lý Tu Viễn ngồi lên thiên lý câu dẫn theo một đội nhân mã áp giải mười vạn lượng xuất phát.

Để vở kịch được hoàn hảo nhất, Lý Tu Viễn phải tự mình đi tới Vọng Xuyên một chuyến.

Nói cho cùng đến cuối mười vạn lượng cũng vòng về trong túi Lý gia mà thôi.

Lý Tu Viễn ngồi trên lưng ngựa, sau chuyện vừa xảy ra, trong lòng hắn bùi ngùi không thôi.

- Thế nhân đều nói yêu ma quỷ quái đáng sợ, có điều thứ đáng sợ hơn vẫn là lòng người, yêu ma ăn thỉ người còn bị thiên kiếp báo ứng, vậy lòng người làm loạn thì sao, ai quản đây? Luật pháp triều đình chỉ quản được dân chúng bình thường, không quản được người triều đình.

Trong lúc Lý Tu Viễn suy nghĩ thì đội xe đã sắp rời khỏi huyện Quách Bắc.

- Nhìn kìa, là đội xa của Lý gia, dẫn đội chính là Lý đại thiếu gia, bọn họ muốn đi đâu thế?

- Ngu xuẩn, ngươi không biết sao, đại thiếu gia muốn tới núi Vong Xuyên chuộc người, Lý lão gia bị cường đạo Ngô Phi bắt đi, mấy rương lớn kia chính là bạc dùng để chuộc người.

- Nhiều tiền thế à, chỉ sợ không ít hơn mười vạn lượng đâu, ài, nói cho cùng cũng vì tên cẩu quan kia, nếu không do lão ta trong huyện đâu có náo thành như vậy.

Dân chúng đồng loạt nghị luận, hận ý với tên cẩu quan càng thêm sâu, bắt đầu đồng tình với Lý gia.

Sắc mặt Lý Tu Viễn bình tĩnh, bất vi sở động, dù hắn sử dụng một chút âm mưu quỷ kế nhưng nói đến cùng hắn chỉ đem chân tướng bày ra ánh sáng mà thôi.

Việc không có đúng sai, đều từ miệng người mà ra.

Đội xe dần rời khỏi.

Khi màn đêm buông xuống họ đã rời khỏi địa giới huyện Quách Bắc.

- Thiết Sơn, dẫn theo hai người tới thôn trang kế bên xem có dịch trạm không, sắc trời đã muộn, chúng ta cần tìm một nơi nghỉ chân trước, ngày mai tiếp tục lên đường.

Lý Tu Viễn nói.

- Vâng, đại thiếu gia.

Thiết Sơn dẫn theo hai người, nhanh chóng rời đi.

Không lâu sau bọn họ đã trở lại.

- Đại thiếu gia, ngoài ba dặm phía trước có một thôn trang.

Thiết Sơn nói.

- Rất tốt, vừa vạn cho chúng ta nghỉ một đêm.

Lý Tu Viễn nói.

Thời điểm đội xe tới cửa thôn trang, một thiếu niên ăn mày toàn thân rách rưới chợt lao tới cản phía trước tọa kỵ của Thiết Sơn.

- Chỗ ta có một cái gương, vạn cầu các ngài soi vào đó một chút.

Thần sắc thiếu niên ăn mày tiều tụy, nói một cách cầu khẩn.

Trong tay hắn cầmmột mặt gương đồng có chút cũ kỳ.

- Xuy.

Thiết Sơn biến sắc vội kéo chiến mã lại.

- Tiểu tử, ngươi quá lỗ mãng rồi, tùy tiện cản trước ngựa, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện đấy.

0 Van cầu vị đại gia này, để ta soi ngươi vào gương đồng, một chút là được.

Thiếu niên ăn mày không sợ, chỉ là hung hăng cầu xin bọn Thiết Sơn, vừa hay hướng mặt gương về phía bọn họ.

Lúc này Lý Tu Viễn hiếu kì cưỡi ngựa tới:

- Thiết Sơn đã xảy ra chuyện gì?

- Bẩm thiếu gia, tiểu nhân không biết, thiếu niên này ngăn ngựa của ta lại, muốn ta soi tâm gương kia.

Vẻ mặt Thiết Sơn vô cùng nghi hoặc nói.

Lý Tu Viễn tung người xuống ngựa:

- Tiểu huynh đệ, sao lại ngăn cản chúng ta, còn muốn chúng ta soi gương nữa?

Thiếu niên ăn mày thấy Lý Tu Viễn đi tới vội cầm gương đồng trong tay chiếu vào hắn.

Có điều chuyện lạ lại xảy ra, vốn trên gương đầu phải có bóng người, thế mà Lý Tu Viễn soi vào lại chẳng thấy gì.

- A.

Lý Tu Viễn thấy vậy cũng hiếu kì.

Gương đồng này không tầm thường a.

Bấy giờ thần sắc thiếu niên ăn mày có chút mất mát, sau đó lại như nổi điên tiếp tục chiếu gương đồng lên những người khác.

Có điều cũng kỳ quái, những người kia vẫn có bóng, vậy mà thần sắc thiếu niên vẫn không có gì thay đổi.

- Soi gương cái gì, tránh ra.

Một hộ vệ mất kiên nhẫn trừng mắt quát một tiếng.

Lúc này Lý Tu Viễn càng thêm tò mò, trông thiếu niên như đang tìm người.