Không ngờ Trương Thuận còn có kỳ ngộ như thế.

Thuở thiếu thời cứu được một con chuột, mười mấy năm sau nghèo túng lại được con chuột này cứu tế một phen, còn lấy cho gã bạc cưới vợ, mua nhà.

Về phần vì sao lúc trước là chuột xám bây giờ là chuột trắng cũng dễ hiểu.

Con chuột này có đạo hạnh, đã thành tinh, tất nhiên da lông sẽ biến thành biến trắng.

Có câu nói, vảy giáp biến vàng, da lông biến trắng, đây đều là dấu hiệu cho việc thành tinh.

Cơ mà bạch thử có thể thành tinh trong trong thời gian ngắn ngủi mười mấy năm, hơn nữa đạo hạnh không thấp, hiển nhiên đã kiếm được kỳ ngộ trong khoảng thời gian này, bằng không sao có khả năng thành tinh nhanh như vậy.

Trước mắt, sự tình đã đến nơi này, hết thảy đều sáng tỏ.

Chuột trắng báo ân, trộm bạc của Lý gia cho Trương Thuận, mà dường như Trương Thuận cũng không biết đó là bạc của Lý gia, may mà nữ tử thanh lâu có tên Diễm Hoa khá thông minh, biết bạc kia có thể là trộm được, sợ dẫn phiền phức tới cửa, nhưng vẫn không chiến thắng được tham niệm, tiếp tục hưởng dụng ngân lượng với Trương Thuận.

- Trương Thuận, giao số ngân lượng còn lại ra đây.

Lý Tu Viễn nói.

Giờ phút này Trương Thuận biết gì liền nói ra hết, nào dám giấu diếm, vội vàng dẫn gia đinh đi tìm bạc, có bạc giấu trên xà nhà, có bạc chôn dưới đất, còn có một số thả dưới giếng nước.

Tuy bản lĩnh tên này chẳng ra sao nhưng khả năng cất tiền lại lợi hại như vậy.

Sau khi gom lại chỉ còn hai ba ngàn lượng.

- Chỉ còn chút này?

Lý Tu Viễn hỏi.

- Chỉ có vậy, còn lại tiểu nhân đã dùng hết.

Trương Thuận run rẩy nói đến.

- Trong khoảng thời gian ngắn ngươi dùng ngần ấy ngân lượng?

Lý Tu Viễn híp mắt hỏi.

Trương Thuận bị hù đến quỳ xuống:

- Đại thiếu gia oan uổng, tiểu nhân chỉ dùng hơn một ngàn hai, không dùng nhiều vậy. Tổng cộng tiểu nhân chỉ có năm ngàn lượng, dùng một phần, còn lại đều ở đây, đại thiếu gia minh giám.

Lý Tu Viễn chăm chú nhìn gã một cái, cảm thấy đối phương không phải là nói dối. Bạc giấu kỹ như vậy cũng lấy ra, không có khả năng còn giấu nữa.

Bất quá, Lý gia mất ước chừng một vạn lượng.

Nói cách khác, năm ngàn lượng không biết ở đâu.

Sau một hồi trầm tư, hắn cảm thấy vẫn có gì đó uẩn khuất.

Có điều hiện chẳng điều tra được gì ở tên Trương Thuận này nữa, gã biết gì đã khai hết, bạc cũng moi ra sạch.

- Trương Thuận, thấy ngươi thành thật, ta có thể tha cho ngươi lần này, hôm nay bạc về nguyên chủ, có điều số bạc ngươi dùng hết không thẻ bỏ qua.

Lý Tu Viễn nghĩ một chút rồi mở miệng nói:

- Như vậy đi, hai người tới nhà xưởng Lý gia ta làm công mười năm, lương mỗi tháng giảm phân nửa, sau mười năm hai chúng ta trả đủ, thấy sao?

- Đa tạ đại thiếu gia khai ân, đa tạ đại thiếu gia khai ân, tiểu nhân nguyện ý làm công bồi thường.

Trương Thuận như được đại xá, dập đầu nói. Nữ tử bên cạnh khóc không ra nước mắt, lúc đầu nàng thấy Trương Thuận có tiền mới chạy theo, vậy mà hưởng phúc không được mấy ngày liền họa rơi lên thân.

Lý Tu Viễn không quan tâm nữ tử này đồng ý hay không.

Đối phương được Trương Thuận chuộc thân, chỉ cần gã đồng ý, nàng ta chẳng thể lên tiếng.

Nói thêm, tâm tư nữ tử thanh lâu không nhỏ, để nàng ta làm công cũng xem như trừng trị, nếu hai người họ chịu thành thành thật thật trả nợ, về sau có thể an phận sinh haojt, so với ở nơi này chịu đói chịu khát thì tốt hơn nhiều.

- Để lại cho hai người họ mười lượng bạc, còn lại lấy về.

Lý Tu Viễn phất phất tay nói.

Gia đinh đáp lại một tiếng, dọn sạch đồ đạc vốn thuộc về Lý gia.

Sau đó bỏ lại mười lượng bạc cho hai người này.

Mười lượng bạc đủ để sống qua mấy tháng.

Rất nhanh, Lý Tu Viễn dẫn gia đinh cõng theo mấy ngàn lượng bạc rời đi.

Đợi đến hắn vừa tới cửa, một đạo hắc ảnh chợt nhảy xuống từ phía trên tường viện bên cạnh.

- Thiếu gia, là mèo đen, nó trở về rồi, a, thiếu gia ngài mau nhìn, mèo đen bắt được một con chuột.

Tiểu Điệp vui vẻ nói.

Lúc này mèo đen đang ngậm một con chuột trắng, chuột trắng chưa chết, chỉ mở to đôi mắt tròn, dường như còn chảy nước mắt, tựa hồ đang khóc.

Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua, lúc này lập tức nhận ra, đấy chính là chuột trắng thành tinh.

Quả nhiên, chuột trắng ở lại nhà của Trương Thuận.

- Chuột trắng, ngươi cũng có ngày hôm nay, biết sợ chưa?

Lý Tu Viễn cười nói.

Mèo vốn là thiên địch của chuột, dù chuột trắng có đạo hạnh cũng đấu không lại mèo đen, huống chi đây không phải mèo đen phổ thông, nó đã được khai mở linh trí, là yêu quái có đạo hạnh.

Chuột trắng liên tục gật đầu, chắp tay cầu Lý Tu Viễn tha thứ, mắt lệ doanh tròng, trông rất đáng thương.

Mèo đen nhìn Lý Tu Viễn, chờ hắn lên tiếng. Dường như chỉ cần Lý Tu Viễn gật đầu một cái, mèo đen lập tức ăn thịt chuột trắng ăn, ngay cả lông cũng không chưa lại một cọng.

- Đừng ăn nó, nó cũng vì báo ân mới đến Lý gia trộm tiền, nó tu luyện cũng không dễ dàng, thả nó đi đi.

Lý Tu Viễn nhìn chuột trắng linh tính như thế cũng không có ý muốn giết nó. Nó cũng không phải là yêu quái tà ác gì, đã thế hắn đuổi cùng giết tuyệt làm chi.

"Meo ~!"

Mèo đen hé miệng, chuột trắng lập tức rì rào khốn thoát.

Đợi đến lúc chạy xa mới dừng bước quay đầu nhìn Lý Tu Viễn, tựa hồ như đang tạ ơn.

- Về sau đừng trộm đồ nữa, nhân quả rất nặng, bằng không ngươi không hóa thành hình người được đâu.

Lý Tu Viễn nói.

Dường như chuột trắng nghe hiểu, liên tục gật đầu, nhanh chóng chạy đi.

- Thiếu gia, vì sao trộm đồ lại gây ra nhân quả rất nặng.

Tiểu Điệp hiếu kì hỏi.

Lý Tu Viễn cười nói:

- Sau này ngươi sẽ biết.

Nhân quả này là nhân quả trong tu hành, đạo hạnh chuột trắng không sâu nên không rõ lợi hại trong đó, chờ khi nó tu đủ hành đủ trăm năm liền biết trộm đồ của người khác để báo ân, dù trả ân đi nữa cũng là hao tổn tính mạng của mình.

Bằng không sao hồ ly tinh này nọ báo ân không bằng tiền tài mà lấy thân để đền đáp chứ?

Bởi vì lấy thân báo ân là cách đơn giản và trực tiếp nhất, không liên quan tới nhân quả.

Lại nói, đời người chỉ có mấy chục năm, yêu quái lại sống được ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm, dùng mấy chục năm để hóa giải một đoạn nhân duyên cũng không tính là thiệt.

Không nói những thứ khác, giống như Bạch Tố Trinh trong Bạch Xà truyện, sắp thành tiên nhưng thiếu một phần nhân tình của Hứa Tiên, phải hóa thành hình người, lấy thân báo đáp.

Đáng tiếc sau cùng lại động chân tình, bị Pháp Hải thu phục.

“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, năm ngàn lượng bạc đâu mất rồi?

Lý Tu Viễn không nghĩ nhiều nữa, lông mày có chút nhăn lại, trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Toàn bộ tiền của chuột trắng trộm được không nằm trong tay Trương Thuận, gã chỉ giữ năm ngàn lượng, nói cách khác, năm ngàn còn còn lại không cánh mà bay.

- Thật là đau đầu, quả nhiên thế giới này không thể khiến người ta an lòng.

Lý Tu Viễn suy nghĩ một chút, thật sự không còn manh mối gì, chỉ có thể tạm thời coi như thôi. Mất đi một vạn lượng bạc cũng không sao, chỉ sợ vẫn đề chưa giải quyết triệt để, Lý gia vẫn tiếp tục bị trộm.