Này cũng may mắn, nhờ có sư phụ vẫn luôn giám sát hắn tập võ.
Nếu chính hắn tự mình tu đạo, dù tu vài chục năm cũng đâu thể vượt qua lão yêu ngàn năm. Lúc ấy sợ là chết thế nào cũng chả biết.
Thời điểm đám người Lý Tu Viễn đang chém giết hổ lang, tại một khu rừng gần đó có đầu hổ đen bằng tượng đá đang lặng lẽ quan sát tất cả.
"Xùy ~!"
Lý Tu Viễn cầm Hổ Khẩu Thôn Kim Thương trong tay quét qua, đập ba đầu sói bay ra ngoài, ngã trên mặt đất không đứng lên nổi.
Đại thương bảy mươi hai cân đánh sói, không chết cũng chẳng đứng lên nổi.
Giết sói như giết chó nhà vậy.
Lý Tu Viễn thể hiện tinh thần dũng mãnh của võ tướng vô cùng tinh tế.
Nếu đám đồng môn ở thư viện Bắc Lâm thấy cảnh này hẳn sẽ giật nảy mình. Lúc này Lý Tu Viễn nào giống người đọc sách mặc trường sam.
- A ~!
Tiếng hét thảm vang lên, một hộ vệ bị đầu mãnh hổ tập kích nên ngã nhào trên mặt đất, yết hầu bị cắn nát, máu tươi dâng trào.
Hộ vệ bên cạnh gào lớn, thọc đao vào bụng mãnh hổ, mổ bụng nó ra, báo thù vì đồng bạn.
Bất quá thương vong cũng không chỉ vậy, liên tục có hộ vệ tử thương. Chém giết với mãnh thú sao có thể không chút hao tổn gì cho được.
Huống chi cũng chẳng phải dã thú bình thường, là lang hổ trong núi.
Lúc này một mãnh thanh phong cuốn tới phủ đệ Lý gia. Sau một khắc trong hành lang xuất hiện một người một hồ ly.
Lý Đại Phú hoảng hốt xông tới đại đường:
- Quản gia, Lý quản gia, ngươi nhanh lên, nhanh triệu tập hộ vệ trong phủ tới. Còn có người ở tiêu cục, cùng ta rời thành cứu nhi tử.
Không thể không nói, tốc độ triệu tập người của Lý gia rất nhanh. Chưa qua bao lâu đã thấy một đám hán tử cưỡi tuấn mã, mang theo cương đao và cung tiễn, khí thế hung hăng rời khỏi thành.
Bách tính trong huyện thấy Lý gia có động tĩnh lớn vậy không khỏi nghị luận ầm ĩ.
Có điều giờ khắc này trận chém giết ngoài thành đã sắp kết thúc.
Lý Tu Viễn dùng Hổ Khẩu Thôn Kim Thương giết không biết bao nhiêu lang hổ, dưới chân toàn là thi thể dã thú. Sau lưng từ hai mươi mấy hộ vệ chỉ còn năm sáu người.
Thiết Sơn cũng bị thương không nhẹ, máu tươi chảy dài, tay nắm cương đao đã có chút run. Hắn không sợ hãi mà là kiệt sức.
Tuy nhiên hổ lang xung quanh cũng chết gần hết, chỉ còn rải rác xung quanh vào con tìm cơ hội đào tẩu.
Khó mà tưởng tượng được chỉ với hai mươi người mà chống đỡ nổi tràng cảnh này.
- Đại, đại thiếu gia, ngài không có sao chứ.
Thiết Sơn thở hổn hển nói.
- Không sao.
Lý Tu Viễn bình tĩnh, cánh tay vừa đau vừa nhức, sử dụng đại thương đã có chút khó khăn. Hắn chẳng nhận không bị thương còn giết đại đa số đầu thú. Hổ Khẩu Thôn Kim Thương không hổ là lợi khí, chỉ tùy ý vung lên, chưa dùng hết khí lực đã chém được đầu mãnh hổ, sắc bén vô cùng. Hắn chém giết lâu như vậy mà lưỡi thương không nhiễm chút máu nào cả.
Theo như sư phụ nói, lưỡi thương là do Lôi Công Trùy tạo thành, có thể gọt vàng cắt ngọc, cực kỳ sắc bén, có điều không thể gặp lửa, vừa gặp liền bị hòa tan.
- Đại thiếu gia, chúng ta thắng rồi ư?
Một hộ vệ với vết máu khắp người nói.
Lý Tu Viễn chẳng đám, chỉ ngước nhìn về phía đám mây.
Giờ phút này, một đầu hắc hổ chậm rãi dạo bước đi ra.
Hắc hổ vừa xuất hiện liền khiến con ngươi chúng hộ vệ co rút.
Hình thể hắc hổ quá lớn. Mãnh hổ bình thường cùng lắm dài nửa trượng, vậy mà hắc hổ dài hai trượng. Khi nó bước đi có thể thấy thân hình cao tầm tám thước, cao còn hơn cả người.
Thân thể tráng kiện khôi ngô, răng năng sắc bén. Những thứ này là minh chứng tốt nhất cho việc nó không phải mãnh hổ bình thường.
Đối với Lý Tu Viễn mà nói, này chẳng phải mãnh hổ, mà là một tiểu quái thú.
- Là, là Hắc Sơn Quân.
Hộ vệ run sợ trong lòng.
- Dĩ dật đãi lao. Chờ lâu như vậy, tới khi chúng ta kiệt sức nó mới lộ diện?
Lý Tu Viễn cắn răng:
- Không hổ là yêu quái đắc đạo, nó không tính dựa vào đám dã thú này giết chúng ta. Đám lang hổ này chỉ dùng để tiêu hao sức lực mà thôi.
Lý Tu Viễn từng gặp phải quỷ sai, đụng phải Lôi Thần, gặp quahồ tinh, tao ngộ tinh quái.
Thế nhưng tất cả đều chẳng là gì, đầu hắc hổ trước mắt mới là đáng sợ nhất.