Hôm nay Vọng Xuyên chỉ vì một tuồng kịch, nào biết trên đường sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy. Bây giờ đã trôi qua một đoạn thời gian, cũng là thời điểm nên trở về.

- Vâng, đại thiếu gia.

Thiết Sơn đáp lại một tiếng, chuẩn bị rời đi.

Ước chừng nửa canh giờ sau đội xe đã chuẩn bị thỏa đáng, từ sơn trại xuất phát, một đường hành sử đến trên quan đạo.

- Các ngươi không cần tiễn, trở về đi.

Lý Tu Viễn khua tay nói.

- Đại thiếu gia, tiểu nhân không tiễn xa đâu. Về sau có gì phân phó ngài cứ phái người truyền thư là được.

Ngô Phi, Hàn Mãnh cùng các hán tử tại sơn trại đưa đến trên quan đạo liền ngừng lại.

- Lão gia và đại thiếu gia bình an lên đường.

Những người khác thi lễ nói.

Lý Đại Phú ngồi trên xe ngựa, tinh thần sáng láng, tóc trắng biến thành đen, không giống như là một năm gần năm mươi nam tử. Ngược lại giống như là một cái ba mươi tráng niên.

Ông cười ha hả phất phất tay nói:

- Trở về đi, có con ta ở đây, bản lão gia một đường không lo."

Ngô Phi và Hàn Mãnh đều là người hai tay dính máu, lại là cường đạo. Đương nhiên Lý gia trong sạch không muốn hai người họ đi theo một cách chính diện được. Họ chỉ có thể là thực lực ẩn giấu của Lý gia tại Vọng Xuyên mà thôi.

- Đúng rồi, nhi tử à, đã lâu không về, trong phủ nhưng có sự tình xảy không?

Trên đường đi, Lý Đại Phú mở miệng hỏi.

- Trong phủ đều ổn, không có chuyện gì xảy ra. Chỉ là mấy ngày phụ thân bị bắt đi, có vài hạ nhân không an phận thôi.

Lý Tu Viễn nói.

- Lý gia tan đàn xẻ nghé, bọn hạ nhân không an phận cũng bình thường.

- Đúng rồi, hài nhi nhìn trúng một tỳ nữ ở Hạ Hà thôn.

Lý Tu Viễn nói:

- Gần đây quá nhiều chuyện xảy ra nên vẫn chưa thưa với người.

- Chỉ là một tỳ nữ thôi. Con thích là được, thu mười người hay tám người cũng như nhau. Không nói với phụ thân cũng được. Có điều lần trước ta lấy khóa vàng đưa cho con đâu rồi? Chỉ thấy con dẫn một nha hoàn về, vị tiểu thư giữ khóa vàng thì không thấy đâu?

Lý Đại Phú nói.

- Vấn đề này có chút phức tạp, về sau con lại nói cùng phụ thân. Vẫn nên nói về tỳ nữ thiếp thân mà nhi tử nhìn trúng ở Hạ Hà đi, kia là một… quả phụ.

- Quả phụ?

Lý Đại Phú ngây ra một lúc, chợt cười ha ha:

- Không nghĩ tới con ta còn có phong thái của Mạnh Đức thời xưa. Không tệ, không tệ.

- Phụ thân không thấy có gì bất ổn à?

Lý Tu Viễn nói.

- Này có gì không ổn, không phải chỉ là quả phụ thôi sao? Trên đời này quả phụ có nhiều, chẳng lẽ quả phụ lại không được tìm nam nhân sao? Nếu là đụng phải thời binh hoang mã loạn, nữ tử thiên hạ mười người có sáu người là quả phụ rồi. Chẳng lẽ các nàng không được tái giá. Lại nói, chỉ tiến vào Lý gia làm tỳ nữ mà thôi. Không phải tiểu thiếp hay chính thê, quả phụ thì khác gì. Chỉ cần con thuận mắt là được, vi phụ không ngại.

- Nếu sau này con không thích nữa, thấy thân phận nàng ta không ổn thì đưa cho người khác. Mười tám vị tiểu thiếp của phụ thân trước kia đã đưa đi mười một người, còn lại giữ ở nhà hiếu thuận mẫu thân con đấy.

Tặng người?

Trên trán Lý Tu Viễn xuất hiện một đạo mồ hôi lạnh.

Quả nhiên người cổ đại thật đáng sợ a. Phụ thân cũng không ngoại lệ. Kém chút nữa hắn đã quên cổ nhân có thói quen loạn truyền tỳ nữ, nha hoàn, tiểu thiếp cho nhau.

Hắn nhớ kỹ ở kiếp trước từng biết một danh nhân trong lịch sử là Tô Đông Pha, đổi một tiểu thiếp đang có thai của mình để lấy một con ngựa. Bất quá nữ tử cương liệt, không chịu được vũ nhục nên tự sát mà chết.

Ngay cả tiểu thiếp mang thai cũng bỏ được, có thể thấy tập tục này đáng sợ đến cỡ nào. Có điều hình như nó cũng chẳng mấy thịnh hành trong thế giới này.

- Đại thiếu gia, phía trước có…có một con hồ ly cản đường.

Chợt, tọa kỵ Thiết Sơn đang dẫn đường ở phía trước bèn dừng lại, âm thanh có chút kinh hoảng nói.