Tiên quan lắc đầu:
- Việc này không quan trọng, quan trọng là hắn đã hoàn thành khảo nghiệm của ngươi nhưng ngươi không giữ lời. Khảo nghiệm đầu tiên, Lý Tu Viễn đưa bạc cho ngươi sau nửa ngày, ngươi không đưa. Khảo nghiệm thứ hai, Lý Tu Viễn cũng hoàn thành rất nhanh. Lần thứ ba, ngươi muốn hắn đánh cờ làm ngươi vui, hắn cũng làm xong trong một ngày, có điều ngươi vẫn không giữ lời.
- Chờ chút, là bản quan tính sai. Ngươi còn ra khảo nghiệm thứ tư, muốn hắn đánh cờ thắng ngươi. Sau cùng khi Lý Tu Viễn thắng, ngươi lại cự tuyệt hắn.
- Chỉ là bốn khảo nghiệm nhỏ thôi, cũng không thể khiến công đức lão hủ tan hết như vậy chứ.
Mặt Hà Thủ Ô tinh có chút mặt đỏ tới mang tai, ông ta vẫn cố tranh luận.
Tiên quan hỏi:
- Nếu ở nhân gian có người lừa gạt người khác, vậy phán tội gì?
- Cùng lắm thì đạo đức thiếu sót, không thể kết tội.
Hà Thủ Ô tinh nói.
- Nếu đó không phải phàm nhân mà là quan viên triều đình thì sao?
Tiên quan hỏi.
Hà Thủ Ô tinh đáp ngay:
- Vậy người này phạm là tội, phải bị đánh bằng roi.
- Nếu có người lừa gạt Hoàng đế thì sao?
Tiên quan lại hỏi.
Hà Thủ Ô tinh trả lời:
- Nếu có người lừa gạt Hoàng đế, là tội khi quân, phải bị tru sát.
- Vậy nếu có người lừa gạt thánh hiền?
Tiên quan lại hỏi.
Hà Thủ Ô tinh:
- Nếu có người lừa gạt thánh hiền. Dù không bị tru sát cũng bị khắp thiên hạ thóa mạ, không thể ngẩng đầu làm người.
- Vậy lừa gạt quan viên, Hoàng đế, thánh hiền. Có ba tội danh này thì tội nào nặng nhất?
Tiên quan lại hỏi.
Hà Thủ Ô tinh suy nghĩ một chút:
- Lừa gạt quan viên tội danh nhẹ nhất, lừa gạt Hoàng đế nặng nhì, lừa gạt thánh hiền tội nặng nhất.
- Vì sao? Lừa gạt quan viên sẽ bị đánh bằng roi, lừa gạt Hoàng đế sẽ bị tru sát, lừa gạt thánh hiền đã không bị đánh bằng roi, cũng không bị tru sát, ngược lại tội danh nặng nhất?
Tiên quan cười hỏi.
- Bị quan viên đánh bằng roi thì nhiều lắm đối phương sẽ bị chê cười một tháng, bị Hoàng đế tru sát nhiều lắm là lưu truyền vài chục năm nhưng lừa gạt thánh hiền lại bị phỉ nhổ một đời, sống còn khó chịu hơn chết.
Hà Thủ Ô tinh nói.
Tiên quan cười nói:
- Lý Tu Viễn là thánh nhân. Ngươi lừa gạt hắn sao không bị phạt nặng cho được? Hết thảy ngươi lừa người ta bốn lần, lần đầu công đức mất hết, lần hai không thể thành tiên, lần ba đại họa lâm đầu, lần cuối sát kiếp kéo về. Bây giờ ngươi còn đứng nơi đây là vì đã giúp phụ thân Lý Tu Viễn sống lại. Ngươi để lại cây thuộc tránh khỏi đại họa. Có điều vẫn thiếu một lần cuối. "
- Nếu ngươi còn không trả thì vĩnh viễn ngươi không thể thành tiên.
- Cái này, cái này...
Hà Thủ Ô tinh nghe đầu đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy:
- Lý, Lý Tu Viễn là thánh nhân? Lão hủ, lão hủ không thành tiên ư?
- Sự tình đã rõ ràng. Hà Thủ Ô tinh, ngươi còn có lời gì muốn nói?
Tiên quan nói.
Hà Thủ Ô tinh vội vàng hô:
- Lão hủ không tin, lão hủ hành y cứu thế vài chục năm, công đức vô lượng. Vì cái gì lão thiên không phù hộ lão hủ, chẳng lẽ đọc sách công đức là à? Chẳng lẽ không có tội gì? Lại nói, tặc nhân kia thì sao làm thánh nhân, so sánh sánh với Chư tử được?
- Lý Tu Viễn có phải thánh nhân không, so với Chư tử được không chẳng phải chúng ta định đoạt. Vì ngươi có công đức nên ở lần đầu Lý Tu Viễn vẫn ở lại hoàn thành. Này là thương thiên nhắc nhở ngươi, muốn ngươi đưa thuốc cho hắn, thuận lợi vượt qua phần nhân kiếp này.
Tiên quan lại nói tiếp:
- Nhân kiếp dễ như vậy, không biết có bao nhiêu yêu quái hâm mộ. Mà lần thứ hai Lý Tu vẫn ở lại làm xong. Đây là thượng thiên chiếu cố cây cỏ các ngươi, vì các ngươi là thiên sinh địa dưỡng, không dính nhân quả. Kiếp nạn so với yêu tinh bình thường khác ít hơn nhiều. Có điều cả hai lần ngươi đều lãng phí.
- Muốn thành tiên mà không có công lớn đức mang theo. Cuối cùng vẫn phải trải qua kiếp nạn. Ngươi lãng phí hai lần, tới lần thứ ba nhân quả sẽ quấn thân. Tám chín phần mười sẽ chết dưới lôi kiếp vì nhân quả quấn thân. Vậy mà ngươi còn lừa người ta bốn lần, vì thế ngươi phải gặp sát kiếp.
Tiên quan lại nói:
- Đây là thiên ý, bản quan không quản chuyện này. Oan tình của ngươi không thể gọi là oan tình, mà là kiếp nạn. Nếu ngươi còn muốn thành tiên, ngươi phải tìm Lý Tu Viễn mà chấm dứt nhân quả. Sau đó tiếp tục góp nhặt công đức.
Giờ phút này Hà Thủ Ô tinh giật mình, không biết là như thế nào cho phải.
Nửa ngày sau, ông mới cắn răng nghiến lợi dậm chân, thở dài một tiếng, chắp tay nói:
- Đa tạ tiên Quan đại nhân nhắc nhở, lão hủ đã hiểu, không quấy rầy tiên Quan đại nhân."
Nói xong, há mồm phun một cỗ dược khí ngưng tụ thành một viên thuốc rồi điều khiến nó bay về phía Tiên quan.
- Ngươi và thánh nhân nhân gian có nhân quả, kiện phí lần này bản quan không thu. Tiên quan phất tay cho viên đan dược kia lui trở về.