Sở dĩ đám hộ vệ có thể dễ dàng trói ả ta lại vì có Lý Tu Viễn trấn áp. Nữ quỷ không thể thi triển tà thuật hại người, bằng không chỉ dựa vào mấy sợi dây leo và vài hán tử sao có thể chế trụ ả ta.

“Bất quá nếu nữ quỷ có thể hành động tự nhiên trước mặt ta, hẳn không phải lệ quỷ mà là một lại yêu quái nào đó.”

Lý Tu Viễn nhìn chằm chằm nữ quỷ, thầm nghĩ.

Nếu là lệ quỷ ả ta đã sớm không thể hành động, bị khí tức của hắn rung động văng tới nơi nào rồi. Vì thế hơn phân nửa là yêu quái.

- Về tới dịch trạm chúng ta phải xem kỹ một chút nữ tử này là yêu quái gì mà hung ác thế kia. Ngay cả hộ vệ của ta cũng dám mưu hại.

Lý Tu Viễn phất tay ra hiệu.

Đám hộ vệ đáp lại một tiếng rồi áp giải nữ tử và Lý Trung quay về trạm dịch.

Vào trong nhà, hộ vệ đốt thêm không ít củi lửa giúp trạm dịch được chiếu sáng rõ hơn.

Lý Tu Viễn ngồi trên cái ghế cũ, thần sắc bình tĩnh quan sát hết thảy. Trái phải hai bên cua hắn đều có hộ vệ đứng. Hộ vệ áp giải nữ quỷ đang chế trụ ả trên mặt đất, yêu đao kề cổ ả ta.

Dường như chỉ cần có gì đó không thích hợp sẽ cắt đầu nữ quỷ. Bởi vì lúc này họ đã ý thức được nữ tử xinh đẹp trước mắt chẳng phải người, là quỷ mị trong thâm sơn cùng cốc.

Dường như nhận ra bản thân không ổn, ả ta cuốn người trên mặt đất không ngừng phát run.

- Còn biết sợ hãi, xem ra linh trí không thấp.

Lý Tu Viễn nhẹ nhàng nói:

- Đã như vậy thì nói một chút xem. Ngươi tu đạo gì, đã hại bao nhiêu người, hại người bằng cách nào?

- Tha, tha mạng, ta chỉ là nữ tử bình thường, không phải quỷ quái gì đâu. Các ngươi nhận lầm người rồi.

Nữ tử ô ô trả lời rồi khóc ồ lên.

Lý Tu Viễn cười một tiếng rồi bước tới, ra hiệu hộ vệ bên cạnh tránh ra một chút.

- Đại thiếu gia, coi chừng.

Thiết Sơn ngay thẳng nhắc nhở.

Lý Tu Viễn phất phất tay, ra hiệu không có việc gì. Sau đó ngồi xổm bên cạnh, chỉ chỉ vào chính hắn và hỏi:

- Cảm thấy sao?

Dường như nữ quỷ rất e ngại Lý Tu Viễn, thấy hắn tới gần càng thêm run rẩy, toàn thân giờ đã xụi lơ, trông cứ như đụng phải khắc tinh vậy.

- Xem ra ngươi cảm thấy được. Hẳn loại cảm giác này rất khó chịu, nếu thả ra ngươi sẽ điên cuồng chạy trốn, vĩnh viễn không muốn tới gần ta.

Lý Tu Viễn bình tĩnh nói tiếp:

- Ta cho ngươi biết, loại cảm giác này chỉ có quỷ quái mới cảm nhận được, người bình thường sẽ không. Bây giờ ngươi chính là minh chứng tốt nhất.

- Nào có dân nữ bình thường lại khiến sau lưng Lý Trung lủng một lỗ lớn như vậy? Nhìn máu tươi vẫn còn vươn trên tay ngươi kìa, hẳn ngươi dùng móng tay xé mở da thịt hắn ta.

Ánh mắt Lý Tu Viễn ngưng tụ, nhìn móng tay nhuốm máu của nữ tử. Lúc này móng tay nàng ta hiện ra màu xanh nhạt, sắc bén như đao, căn bản không phải móng tay người bình thường.

Nữ tử run rẩy như cũ, không nói lời nào.

- Thiết Sơn, chặt tay nàng ta.

Lý Tu Viễn lười nói nhảm, mở miệng nói.

Bất quá cũng có chút kỳ quái, mặc dù dùng mắt nhìn hắn không thấy nữ tử có gì khác thường, ả cũng chẳng để lộ ra bất kỳ điều kỳ dị nào. Thế nhưng đến cùng nữ quỷ vẫn là quỷ quái. Tựa như ả ta là sự tồn tại ở giữa của người và quỷ vậy.

Có chút kỳ quái ~!

Thiết Sơn nghe lệnh liền lấy yêu đao muốn một đao chém đứt tay ả ta.

- Lý huynh, thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình.

Lúc này bỗng nhiên Vương Bình vội vàng chạy ra. Hắn giữ lấy tay Thiết Sơn tay, khẩn cầu:

- Lý công tử, dù nữ tử này là sơn dã tinh quái nhưng vẫn chưa hại người a. Không phân tốt xấu mà giết nàng thì quá mức tàn nhẫn rồi. Xin Lý công tử giơ cao đánh khẽ, tha cho vị cô nương này một mạng.