Âm điệu nhẹ nhàng tao nhã cực kỳ, tiêu trừ chiến ý đang nổi lên của Ngọ Sa, trên đời này người có thể làm Ngọ Sa bình phục chiến ý không nhiều, nhưng người nói chuyện tuyệt đối là một người trong số đó.

Rõ ràng là âm thanh nhẹ như vậy, lại giống vang lên bên tai mỗi người.

Ngọ Sa đầu trọc vạm vỡ chắc nịch lập tức xoay người, lúc chuyển động cơ thể cũng khiến ba người Yến Cơ nhìn thấy người bị nam nhân vạm vỡ chắc nịch che sau lưng, có điều cũng chỉ trong nháy mắt, nam nhân đầu trọc đã xoay người, lần thứ hai che tầm mắt họ, có điều trong nháy mắt đó cũng đủ rồi.

Kiến trúc sau lưng kia, toàn bộ người trên trấn không ai không quen thuộc, đó là quán cơm sang trọng nhất, cao quý nhất trên trấn, tiệm này chỉ cung cấp cơm canh, không cung cấp nơi dừng chân, vào một lúc nào đó, lữ quán của nhà tiểu thư và quán cơm này cũng sẽ hợp tác, tỷ như khách ăn cơm ở tiệm này muốn ngủ lại, ở đây có thể đề cử cho khách đến nhà tiểu thư, tỷ như khách trọ ở nhà tiểu thư muốn ăn chút đồ ngon, vậy nhà tiểu thư sẽ chú ý đến chuyện làm ăn với nhà này.

Hợp tác như vậy tồn tại đã lâu, vậy nên tiểu thư, nam tử và cả Yến Cơ càng không xa lạ với quán cơm này.

Lúc này hai mươi mấy người mặc áo đen dắt ngựa dừng trước quán cơm, chỉ thấy những con ngựa kia cao lớn, lông đen bóng nhu thuận, tứ chi mạnh mẽ, đường nét thân thể lưu loát, cả thân tỏa ra một mùi vị dũng mãnh, nam tử nhìn ra được, những con ngựa này đều là chiến mã tốt nhất.

Tiểu thư cũng không chú ý, mà là đi về phía trượng phu của nàng.

Ánh mắt Yến Cơ vốn ngã xuống đất trong nháy mắt chú ý tới sự phô trương kia, còn có hai chiếc xe ngựa khiến người khác chú ý.

Không phải chúng rất xa hoa, ngược lại khá mộc mạc, nhưng một mực trong mộc mạc lại mang theo nhã trí không tầm thường, đó là một loại cao quý lắng đọng, nhưng Yến Cơ không hiểu, nàng chẳng qua là cảm thấy hai chiếc xe ngựa này vô cùng bất đồng, một loại khí tức khác với tất cả toả ra từ chúng.

Hai con tuấn mã kéo một chiếc xe, rèm che buông xuống, không nhìn thấy bên trong có vẻ gì, nhưng chỉ từ vật liệu gỗ bên ngoài nàng đã biết đây không phải xe ngựa bình thường, loại vật liệu gỗ này, nàng từng nhìn thấy trong tiệm, đó là hàng hóa của thương nhân từng đi ngang qua đây, khách say rượu trong tiệm nói giá cả đắt đỏ của loại vật liệu gỗ này, bản thân vô cùng có hứng thú với mấy mặt hàng xa xỉ như vậy, cho nên nghe rất cẩn thận, cũng chú ý nhìn loại vật liệu gỗ kia, lưu tâm đến mấy thứ đó.

Nàng muốn là cuộc sống phú quý, sao có thể không để ý đến những thứ này, sau đó gặp được người hợp ý, cũng thể hiện ra kiến thức của bản thân.

Cho nên vào lúc nhìn thấy loại vật liệu gỗ khiến nàng có ấn tượng sâu sắc này lần nữa, nàng ngay lập tức nhận ra, khi nhìn đến loại vật liệu gỗ đắt giá kia bị làm khung xe ngựa thì, con mắt nàng muốn trợn tròn hết ra rồi, trong lòng thầm tính cần bao nhiêu tiền, còn chưa tính xong, con số trên trời kia đã mê muội hết tâm trí nàng.

“Chủ nhân.” Nam nhân đầu trọc cao to quỳ xuống, ngữ khí cung thuận không phù hợp với ngoại hình.

“Ngươi đang làm gì?” Vẫn là tiếng nói thanh nhã kia, ngữ khí nhu hòa không nhanh không chậm nhưng có ý chất vấn.

Đối thoại của nam nhân cao lớn, cũng khiến ba đương sự nhìn thấy người lên tiếng.

Đó là một nam tử có mái tóc dài thanh lệ tựa ánh nguyệt, đúng, nam tử, dù dáng dấp hắn còn mỹ lệ hơn so với những nữ tử họ từng gặp, cũng sẽ không cho hắn là nữ tử, nước da trắng ngần láng mịn, như mỹ ngọc hoàn mỹ sáng bóng, vầng trán thanh tú lại mang nét lẫm liệt, đây cũng là nguyên nhân không bị người nhận sai là nữ tử, vì nữ nhân không thể có loại lẫm liệt này, tròng mắt màu băng lam nhìn từ góc độ của họ lại như màu xám, sống mũi thẳng không tạo cho hắn cảm giác oai hùng, trái lại lộ ra đường nét mỹ lệ của hắn, môi thuần màu hồng nhạt mềm mại đẹp đẽ như cánh hoa, ý cười nhẹ nở bên khoé môi, khiến người tâm sinh hảo cảm, vừa thấy đã thân thiết.

Cả người hắn như có một tầng ánh sáng mông lung, nhu hòa không chói mắt, không cách nào không chú ý. Yến Cơ dù là thiên tư quốc sắc, nhưng so với nam tử này lại thành dong chi tục phấn, đây là nam tử có thể khiến bất kỳ nữ nhân nào cũng phải tự ti mặc cảm, khiến phần lớn nữ nhân phải mặc cảm.

Mà không tự ti ví như tiểu thư trước mắt, trong lòng than thở người này thật mỹ lệ.

“Thuộc hạ va vào người ta.” Ngọ Sa thành thật khai báo, nhưng trong lòng lại nghi hoặc, gã tính cách lỗ mãng, nhưng không ngu ngốc, lấy gã với thân phận người nơi ‘Lục địa kết tội’ trải qua các việc, khiến tâm tư gã vô cùng mẫn cảm, là một người đã theo chủ nhân không ít năm, gã tự nhiên nghe được ngữ khí không vui của chủ nhân, hơn nữa là đối với gã, gã đã làm gì khiến chủ nhân không vui sao? Ngọ Sa không hiểu.

“Va phải người ta?” Lại một thanh âm vang lên, không chút trầm bổng, lộ ra ý lạnh, khiến người không khỏi nghĩ đến chủ nhân của thanh âm cũng sẽ là một người lạnh lùng không có tình người.

Khi âm thanh này vừa vang lên, bộ não trì độn Ngọ Sa hiếm thấy hoạt động một hồi, rõ ràng chủ nhân của gã vì sao lại tức giận, hiện tại ngay cả chính gã cũng muốn giận bản thân mình.

Mình thật đáng chết, sao lại quên vương tôn kính cũng ở nơi đây, tự ý toả ra chiến ý, quấy nhiễu lữ trình khó có được của vương.

Ngọ Sa ngốc, lập tức không biết nên nói gì.

Nghiêng người, theo hướng Ngọ Sa quỳ xuống, nhìn thấy Yến Cơ bộ dáng chật vật ngã xuống đất, xung quanh ngổn ngang đồ đạc vốn nên ôm trên tay (chém khí thế).

Đó không phải một nam nhân tuấn mỹ, dù chưa từng thấy vẻ tuyệt sắc của nam tử tóc bạc, y cũng tuyệt đối không thể nói là tuấn mỹ được, nhưng vốn một nam nhân không phải rất tuấn mỹ như vậy, đứng bên cạnh nam tử tóc bạc lại không bị thất sắc.

Mái tóc dài màu đen, tròng mắt màu đen, đường nét ngũ quan rõ ràng lộ ra vị đạo lạnh lùng, môi mỏng hơi mím, biểu hiện cá tính nghiêm khắc của chủ nhân, khiến người không thể lơ là khí tức toả ra trên người y, đó là sự bất đồng với người bình thường, uy nghiêm khi đứng lâu nơi thượng vị mới có thể mang tới, dù người này đã thu liễm rất nhiều, nhưng cảm giác không thể vượt qua, không thể làm càn vẫn tự nhiên nảy sinh.

“Ngươi không sao chứ?” Nam nhân tiếng nói lạnh lùng đi về phía trước, từ trên cao nhìn xuống Yến Cơ, ngữ khí không thân thiết nhưng câu hỏi thân thiết lại ân cần.

Không thể nào phủ nhận, nam tử này rất hấp dẫn nữ nhân, ít nhất hiện tại Yến Cơ bắt đầu mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng nói không ra lời không hiểu sao lại có.

“Thiếu gia.” Nam tử tóc bạc tiến lên, hắn ccự kỳ chán ghét vẻ mặt lúc này của Yến Cơ, vẻ mặt ngượng ngùng kia thực sự chướng mắt đến cùng cực, vì vậy hắn tiến lên.”Cô nương, ngươi không sao chứ?” Áp chế cảm tình tiêu cực, nam tử tóc bạc mang nụ cười nhẹ bên môi hỏi.

Có điều, đáng tiếc, Yến Cơ vốn tự phụ vào mỹ mạo của mình, khi nhìn thấy một người còn đẹp hơn cả mình, dù đối phương có thân thiết cũng không có ấn tượng tốt.

“Ngọ Sa, nâng vị cô nương này dậy.” Nam tử tóc bạc không phản cảm với Yến Cơ không chút che giấu căm ghét, thái độ của nữ nhân này với hắn là gì không đáng hắn lưu tâm, hắn cũng sẽ không để vương hắn chạm vào nữ nhân này, lấy sự hiểu biết của hắn với vương, vương rất có khả năng làm như thế, vì vậy cứ để đầu sỏ làm chuyện này là được, bằng không, nữ nhân bị vương hắn chạm qua này, hắn rất có thể sẽ không cẩn thận giết luôn ả.

Đúng là nam tử tóc đen đối với thái độ của Yến Cơ nhíu lông mày, nghe được nam tử tóc bạc dặn dò, cũng không can thiệp nhiều hơn.

“Vâng, chủ nhân.” Ngọ Sa đầu óc đơn thuần không biết phức tạp trong lòng nam tử tóc bạc, gã chỉ cho là nữ nhân này không có tư cách để chủ nhân của gã và vương tôn quý nhất nâng dậy, chính mình gây họa, như vậy mình phụ trách là được rồi.

Ngọ Sa đứng dậy, nhanh chân đi đến trước mặt Yến Cơ, bàn tay bự duỗi ra, liền muốn chạm tới Yến Cơ.

Bộp một tiếng, Yến Cơ đã quên hoảng sợ Ngọ Sa hất tay Ngọ Sa, Ngọ Sa cũng không cảm thấy đau, nhưng ý tốt của mình bị người đối xử như thế, trong lòng Ngọ Sa cũng không thoải mái, là người nơi ‘Lục địa kết tội’ bị kỳ thị, Ngọ Sa cực kỳ mẫn cảm với chuyện này.

“Ai cho phép ngươi chạm vào ta.” Kiêu ngạo chất vấn, không chút phù hợp với vẻ ngoài chật vật bây giờ của Yến Cơ, loại ngữ điệu cao cao tại thượng khiến người ta cảm giác đó không phải thứ người cao quý tôn nghiêm nên có, mà là một loại ngạo mạn phù phiếm, làm người chán ghét.

Yến Cơ tự mình đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, vừa mới, đầu óc của nàng đã di động, từ một ít xưng hô, hai chiếc xe ngựa điệu thấp nhưng xa hoa kia, rất rõ ràng có thể biết đứng đầu trong nhóm người này là nam tử tóc đen khiến nàng đỏ mặt, càng quan trọng hơn là, thân phận nam tử tóc đen rất cao, bằng không tuyệt đối không phô trương thế này, Yến Cơ vẫn luôn hy vọng tìm được một nam nhân có thân phận, đã động tâm tư với nam tử tóc đen.

Làm sao để nam tử này có ấn tượng sâu sắc với mình, một nữ tử có tự tôn lại kiên cường chính là lựa chọn tốt nhất, nghe nói thê tử của các đại gia tộc nhất định phải có phẩm cách kiên cường và cao quý như vậy, như mình vừa nãy không phải làm rất tốt ư?

Ngọ Sa đen mặt, tuy là người nơi ‘Lục địa kết tội’, nhưng gã hiện tại tuỳ thị bên cạnh vương, bị người như vậy khinh bỉ, không những là vứt đi mặt mũi của mình, còn là mặt mũi của vương, một loại lãnh ý toả ra từ Ngọ Sa.

Trượng phu của tiểu thư, mẫn cảm cảm giác được lãnh ý của đối phương, lập tức đứng ra trước người Yến Cơ, ngăn trở Yến Cơ, tuy rằng không thích nữ nhân này, nhưng thê tử của mình lưu ý, vì vậy gã không thể khoanh tay đứng nhìn lúc Yến Cơ có thể bị thương tổn.

Yến Cơ cũng không cảm kích, nhìn thấy nam nhân ngăn trở mình và nam tử tóc đen, trong lòng nổi lửa giận.

“Đi thôi.” Nếu đối phương đều đã đứng dậy được, hơn nữa bên người còn có người theo, vậy mình cũng không nhiều chuyện, nam tử tóc đen xoay người rời đi.

“Vâng, thiếu gia.” Nam tử tóc bạc cười đáp, dù không thích Yến Cơ, nam tử tóc bạc cũng thừa nhận Yến Cơ là nữ nhân có dáng dấp không tệ, làmột nam nhân bình thường, đối với nữ nhân có khuôn mặt đẹp đều sẽ có chút hảo cảm, tuy rằng vương hắn tâm tính kiên nghị, không bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng dù sao cũng nên dự phòng, không phải sao?

Nữ nhân xinh đẹp nhiều như vậy, Túc Dạ Liêu cũng không thể giết hết, huống hồ loại nhân vật nhỏ như Yến Cơ này, Túc Dạ Liêu rộng lượng quyết định coi nhẹ nàng.

Hành vi của Yến Cơ căn bản vẫn chưa toát ra mị lực của mình, người ta đã xoay người rời đi, há mồm muốn gọi, nhưng lại nghĩ như vậy quá thất lễ, lẽ nào cứ thế để người rời đi?