Kình Thương cùng gia chủ Trì gia nói chút chuyện không có đề tài gì chở Túc Dạ Dực trở về.

Không lâu sau, Túc Dạ Dực cùng thiếu niên Trì gia, người thừa kế Cận gia đi vào.

Ba người cùng tiến vào, một đứa hoa lệ kiêu ngạo, một đứa cường tráng to con, một đứa tựa ánh sáng lung linh, ba người này đại diện cho tương lai của Hiển quốc, cảnh tượng ba người quỳ gối trước mặt Kình Thương thỉnh an rơi vào mắt của gia chủ Trì gia, ông phảng phất như nhìn thấy hình ảnh bốn người thành niên mà cùng nhau thương nghị quốc sự.

“Liên quan tới việc tô giới, các ngươi đều đã biết.” Kình Thương lấy câu này làm đề tài bắt đầu.

“Vâng.” Ba người rõ ràng, lời này là hỏi thiếu niên Trì gia và người thừa kế Cận gia, vì vậy, hai người họ đáp lời.

“Ta có nhiệm vụ giao cho ba người các ngươi.” Kình Thương chăm chú nhìn hai thiếu niên và đứa bé trước mắt.

Trong mắt ba người đều ánh lên hỏa diễm mà không phải ánh mắt chán chường cùng không muốn, bọn chúng còn nhỏ tuổi thì đã sao, người có ánh mắt như thế sao có thể bình phàm, sao sẽ cam chịu bình phàm, vì đó, dành cho chúng một cơ hội rèn luyện, để chúng có thể tích lũy kinh nghiệm vào lúc này, dù sao cũng hơn là tương lại tại địa vị cao lại phạm sai lầm thì lại ‘hay’.

“Chúng tôi thề sống chết hoàn thành.” Ba người đồng thời đáp, ngữ khí sôi sục, tuy rằng rất không muốn xếp cùng hai người còn lại.

“Ba người các ngươi đều là trọng thần tương lai của Hiển quốc, ta ôm chờ mong rất lớn với tương lai của các ngươi, vì vậy, tô giới ta quyết định giao cho ba người các ngươi.” Lời nói của Kình Thương khiến ba người trước mặt cực kỳ kích động.

“Tô giới ở lãnh địa của Túc Dạ gia, vì đó Dực sẽ quản lý, nhưng tuổi tác và sự từng trải của hắn vẫn chưa đủ, kiến giải có hạn. Ta cũng không phủ nhận sự thông tuệ của Dực.” Nửa câu đầu khiến Túc Dạ Dực kia cực kỳ không cam lòng, nhưng lại không thể phản bác, mà câu tiếp theo lại khiến chúng biến mất chút ít, “Hai người các ngươi cũng đã tích lũy được chút kinh nghiệm khi trước,” lời này là nói với thiếu niên Trì gia và người kế thừa Cận gia. “Nhưng còn chưa đủ.” Cảm xúc của thiếu niên Trì gia và người thừa kế Cận gia theo lời nói của Kình Thương mà cũng chập trùng.

“Tô giới là lãnh vực hoàn toàn mới, như một tờ giấy trắng có thể tùy tiện vẽ ra, ta đem nơi này giao cho ba người các ngươi, các ngươi có thể đưa ra một tô giới thế nào chính là thí luyện ta dành cho các ngươi.” Ánh mắt Kình Thương nhìn ba người phảng phất như nhìn thấu hết bọn họ, mang bộ dáng trưởng bối mà chờ mong.

“Nhất định không phụ sự chờ mong của người.” Ba người cúi đầu, đồng thời lên tiếng trả lời.

“Trước khi tô giới chính thức thành lập, các ngươi đưa kế hoạch giao cho ta, thời gian là một tháng đi.” Trong thời gian một tháng phải hoàn thành kế hoạch, đó cũng không phải một chuyện dễ dàng, huống hồ phải hoàn thành nhiệm vụ này còn là ba đứa trẻ, Kình Thương không phải làm khó dễ, trước mắt mà nói, kế hoạch đầu tiên của ba người này sẽ không thành công.

Chiếu theo suy đoán của y, vấn đề tô giới cần thời gian một đến hai năm để rèn luyện, có nhiều thời gian, tô giới lại là thứ hoàn toàn mới, kế hoạch tái hoàn thiện cũng là kế hoạch, còn phải đối mặt với nhiều vấn đề trong toàn tiến trình, mọi thứ đều đang trong quá trình tiến hành tìm tòi, cũng có thể để sau đó chậm rãi giải quyết.

“Vâng.” Ba người ý chí chiến đấu nâng cao, nhìn sự đối địch trong ánh mắt của nhau, kế hoạch khiến vương thỏa mãn chính là ta làm, ánh mắt của ba người đồng thời nói vậy.

Kình Thương không nói một lời, chuyển tầm tới gia chủ Trì gia đang khẽ lắc đầu nở nụ cười, gia chủ Trì gia bắt gặp ánh mắt của Kình Thương, đúng lúc thấy trong mắt Kình Thương lóe chút ý cười, hàm ý của nụ cười kia giống với mình, là nụ cười đối với sự phân tranh của con trẻ, một loại dung túng của trưởng bối.

“Trì gia chủ, không nên quên chuyện đã đồng ý với ta.” Kình Thương nhắc nhở mà rằng.

“Thần sẽ không quên, cũng sẽ nói với gia chủ Cận gia.” Gia chủ Trì gia đáp, nếu ba đứa nhóc này được vương coi trọng, vậy chúng cần phải trải nghiệm, thành công hay thất bại của phải kinh lịch.

Tô giới, là thứ chiếm cứ địa vị tuyệt đối trong xã hội thương mại tương lai vào hôm ấy được quyết định như thế, lúc này, kế hoạch của nó đang được ba người chiêm nghiệm.

Thời gian một tháng rất nhanh đã qua, Hiển quốc cũng phi thường yên ổn, các quốc gia đầu hàng quy thuận, quan chức bổ nhiệm miễn nhiệm, chính sự xử lý cơ bản hoàn thành. Đối mặt với uy thế khổng lồ của một Hiển quốc tân sinh, các quốc gia quanh đều nhỏ hơn so với Hiển quốc, lại càng không dám manh động, Kình Thương cũng không có ý nghĩ chủ động xâm lược các quốc gia khác, Hiển quốc khó được khi hòa bình như thế này.

Tháng này đang là trời thu, trong ruộng đồng là một màu vàng rực rỡ, cao thấp chập trùng, là thời kỳ hòa bình an ninh, khiến trên mặt người ta đều mang theo nụ cười vui sướng.

Thời gian một tháng có thể xảy ra những gì, Kình Thương để gia chủ Trì gia lo liệu việc nhà xưởng đã thành lập, nhân công đã vào vị trí của mình, dựa theo công trình dây chuyền sản xuất Kình Thương đã nói, nhân công cũng đã quen thuộc, tiến độ tăng cường nhanh chóng, khiến Bình Hâm Lũ mỗi ngày thêm nhảy nhót.

Thời gian một tháng, sinh hoạt của Kình Thương không có gì thay đổi, một tháng, thiếu niên Trì gia chính thức trở thành người thừa kế Trì gia, người thừa kế Cận gia cũng qua mười hai tuổi, năng lực rèn luyện của Túc Dạ Dực đang tăng lên không ngừng.

Thời gian một tháng, là thời gian của bài tập mà Kình Thương giao phó cho Túc Dạ Dực, người thừa kế Trì gia và người thừa kế Cận gia.

Túc Dạ Dực là người giao kế hoạch sớm nhất cho Kình Thương, ai bảo hắn ở ngay trong cung điện của Kình Thương cơ, người thừa kế Trì gia và người thừa kế Cận gia sáng sớm đã đến vương cung cầu kiến Kình Thương, hai người vừa vặn đụng vào nhau, đối mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu.

Gia chủ Trì gia và gia chủ Cận gia cũng theo con mình tới đây, ngày hôm nay là thời điểm mà vương muốn nghiệm thu thành tích, bọn họ thế nào cũng muốn nghe đánh giá, họ đã xin phép vương chuyện này, vương cũng đồng ý, hơn nữa họ thật sự rất muốn xem xem con trai mình có thể làm được tới đâu.

Sau khi thị hầu thông báo, Kình Thương để người hai nhà đi vào, lúc bọn họ vào y vừa vặn thả tay xuống trên thứ Túc Dạ Dực viết, nhưng không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.

Người thừa kế Trì gia và người thừa kế Cận gia đều nhìn đối thủ cạnh tranh – Túc Dạ Dực, tâm tư chưa đủ nên bọn họ đều đem mọi thứ hiện hết trên mặt, như căm thù, như tự tin với chính mình. Hai người đưa kế hoạch của mình cho vương.

Kình Thương lẳng lặng nhìn, xem cực kỳ cẩn thận, vì đó mất chút thời gian, cũng không có ai quấy rầy. Xem tới bản cuối cùng, Kình Thương đưa ba bản kế hoạch ra trước mặt.

“Kế hoạch của các ngươi tốt ngoài dự liệu của ta.” Kình Thương đầu tiên là khích lệ, này không phải lời giả tạo, mà thật sự là muốn nói vậy, bằng vào tuổi của bọn chúng, có thể làm được đến như vậy đúng là ngoài ý muốn, thế giới này trẻ nhỏ đều thông tuệ vậy sao, hay ba đứa này là đặc biệt, hay có lẽ thiên phú của quý tộc còn có thêm tác dụng về mặt trí tuệ? Những điều này Kình Thương không nghĩ nữa, y là người theo chủ nghĩa thiết thực.

“Đầu tiên là ngươi,” nhìn người thừa kế Cận gia, Kình Thương đưa ra lời bình đầu tiên, khiến gia chủ Trì gia và người thừa kế ngồi ngay ngắn lại. “Cận gia là võ tướng thế gia của Hiển quốc, từ nhỏ đã được hun đúc, trong kế hoạch của ngươi, về phương diện phòng vệ an toàn cho tô giới cân nhắc tương đối chu đáo.”

Lời bình khiến người Cận gia vốn đơn thuần lộ nụ cười xán lạn trên mặt.

“Đây là của ngươi,” Kình Thương nhìn về phía người thừa kế Trì gia, chỉ chỉ phần kế hoạch trên đất. Hai người Trì gia ngồi nghiêm chỉnh. “Ngươi chịu hun đúc như thế của gia tộc, thêm vào lần trước đã tự tay xử lý chính vụ, với sự an trí quan chức của ngươi, lần kế hoạch này cân nhắc tương đối hoàn thiện.”

Tốt, nụ cười của hai người Trì gia tuy không xán lạn, có điều trong dè dặt hữu lễ lại mang theo kiêu ngạo.

“Cuối cùng là ngươi.” Đây là Túc Dạ Dực, Túc Dạ Dực cung thuận lắng nghe, “Việc giám sát, luật pháp trực diện, ngươi rất có năng khiếu, rất nhiều thứ ta đều không nghĩ tới, lại hoàn chỉnh đến ta cũng cảm thấy đáng sợ.” Thật sự, kế hoạch như vậy, rốt cục là nhận thức sâu sắc đến thế nào về tình người, hay căn bản là không tin tưởng ai? Bất luận là loại quan điểm nào, cũng không biết trả lời thế nào cho đứa trẻ này.

Túc Dạ Dực nghe được chút quái lạ trong lời nói của Kình Thương, nhưng lại không biết có vấn đề ở đâu.

“Một người xuất phát từ cân nhắc về mặt quân sự, một người lại đứng ở bên chính trị, một lại xuất phát ở phía luật pháp, ba người các ngươi đều làm rất khá.” Kình Thương đều biểu dương cả ba, “Thế nhưng,” chuyển đề tài, “Tất cả đều không hợp cách.”

“Tại sao?” Đây là lời đồng thanh của người thừa kế Cận gia kích động và người thừa kế Trì gia tự tôn bị đâm chọc.

Ánh mắt Túc Dạ Dực lóe lên, không nói gì, đợi Kình Thương nói tiếp.

Hai vị gia chủ ở bên cạnh nhìn vẻ mặt của ba người, âm thầm cau mày, chỉ từ phản ứng là có thể biết con mình và Túc Dạ Dực có chênh lệch.

Người đầu tiên vẫn là kẻ thừa kế của Cận gia, “Dựa theo kế hoạch của ngươi, ta cần bao nhiêu binh lực để hoàn thành phương cách bảo vệ an toàn cho tô giới, ngươi đã đem trạng thái tựa như chiến tranh quy mô mà viết, vì thu thập những binh lực này, ta cần đến bao nhiêu hậu cần? Thay đổi bao việc chính sự? Chỉ là một tô giới, sao cần phải điều hành nhiều binh lực như vậy, quân đội của Hiển quốc vô dụng như vậy sao?” Kình Thương bình phẩm, khiến nụ cười xán lạn của người thừa kế Cận gia nhanh chóng héo tàn, cả người lập tức yên lặng.

Ánh mắt nhìn con của gia chủ Cận gia như chỉ tiếc mài sắt không nên kim.

Kẻ bị phê phán thứ hai là người thừa kế Trì gia, “Hệ thống kế hoạch của ngươi có khá nhiều vị trí quan chức bị lặp lại, kết cấu quá mức dày rộng, tô giới đối mặt với thương nhân, yêu cầu của bọn họ là thời gian phải nhanh chóng, theo sự bố trí của ngươi, hoàn thành một việc cần bao nhiêu thời gian, quá mức rườm rà.” Hơn nữa, quá mức tín nhiệm năng lực của quan viên, hoàn toàn không giám sát. Điểm này, y không muốn nói trước mặt hai vị gia chủ.

Người thừa kế Trì gia cúi đầu, lời nói của Kình Thương khiến nó không nói được lời nào. Gia chủ Trì gia nhìn con mình, hơi thở dài.

“Dực, ngươi viết về luật pháp quá mức nghiêm khắc, có lúc làm quá cũng không phải chuyện tốt, pháp luật nghiêm khắc cũng không ràng buộc được người có tâm đen tối, trên thực tế có quá nhiều mê hoặc, có người làm sai là vì không chịu nổi mê hoặc, cũng có người là bị bức mà bất đắc dĩ, pháp lý không ngoài ân tình, người chấp chưởng quyền bính nhất định phải cực kỳ thận trọng.” Đây là lời khuyến cáo Kình Thương dành cho Túc Dạ Dực, pháp luật cố nhiên là một loại ràng buộc, thế nhưng quá mức nghiêm khắc, quá nhiều phức tạp, cũng sẽ khiến người cảm thấy nghẹt thở, ví dụ vì pháp luật mà chết không phải không có.

“Vâng, Ngô chủ.” Túc Dạ Dực giờ này không hiểu rõ lắm lời y nói, nhưng chỉ cần là điều vương nói, nhất định có đạo lý, hắn sẽ hiểu thôi.

“Đây cũng không phải nguyên nhân khiến ta phán định các ngươi không hợp cách. Kỳ thực ngay khi lần luyện tập này bắt đầu, ta đã biết các ngươi sẽ không hợp cách.” Lời Kình Thương nói khiến cả ba cùng nhìn về phía y, tại sao lại nói vậy?