Triệu Dương tay cầm hồ sơ ngỡ ngàng không thôi. Đây là cái tình huống gì ? Cậu nhóc kia từ đâu ra ?

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cũng bất ngờ không kém. Giờ này còn là giờ nghỉ trưa làm sao lại bị đột kích a ?

Tiêu Chiến hắng giọng, lên tiếng : "Có việc gì sao ?"

"A ? Ta tranh thủ qua đưa cho cháu hồ sơ về đối tác mới." Triệu Dương khôi phục vẻ lãnh đạm, đi đến đưa hồ sơ cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhận lấy xem xét một chút. Triệu Dương đứng đó thầm quan sát Vương Nhất Bác một chút. Làm sao nhìn thằng nhóc này có chút quen mắt ? Là gặp ở đâu nhỉ ?

"Tôi sẽ xem xét lại, nhưng vẫn là ưu tiên Vân Mộng."

Triệu Dương gật đầu, không nán lại liền rời đi. Sau khi Triệu Dương đi rồi, Vương Nhất Bác mới nhìn y, khẽ hỏi : "Người kia là ai thế ạ ?"

"Trợ thủ đắc lực của ba tôi ngày trước."

Vương Nhất Bác gật đầu xem như đã hiểu. Hắn bây giờ mới nhận ra ngoài sự ôn nhu ẩn hiện xa cách kia thì hắn còn biết gì về Tiêu Chiến nữa sao ? Đáp án chính là : Không !

Vương Nhất Bác trước giờ vẫn sẽ không hỏi những vấn đề cá nhân của y. Nhưng làm sao tránh được chút tò mò trong lòng đây ?

"Bây giờ cậu về hay đợi tôi xong việc đưa cậu về ?"

"Hôm nay anh sẽ về nhà ạ ?"

Tiêu Chiến gật đầu, y đứng dậy quay về bàn làm việc tiếp tục xử lí giấy tờ còn đang dang dở.

"Em ở đây có phiền anh không ?" Vương Nhất Bác vui vẻ như mở cờ trong lòng, ngập ngừng hỏi.

"Đừng làm ồn là được."

Vương - ngoan ngoãn - Nhất Bác online. Hắn an phận cầm điện thoại nghịch giết thời gian chờ y. Những nhân viên hôm nay vào phòng Tiêu tổng đều không giấu được ngạc nhiên a. Cậu thiếu niên kia là ai ? Người nhà của Tiêu tổng sao ?

Triệu Dương quay trở về văn phòng mình liền đăm chiêu suy nghĩ không ít. Ông thật sự thấy thằng nhóc này rất quen mắt. Nhưng vẫn là nhất thời không thể nhớ được là ai. Tuổi già thật phiền !

.

.

Tan tầm, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác sánh vai đi ra sảnh công ty khiến nhân viên bàn tán không ít. Tiêu Chiến chẳng quan tâm gì mấy nhưng vẫn có một vấn đề khiến y bận tâm.

Hôm nay Vương Nhất Bác xuất hiện ở đây, thậm chí là bên cạnh y thì đám lão già kia biết không ? Nếu không biết thì hẳn mấy lão đuôi điếc cả rồi ! Tiêu Thị đang trong giai đoạn trở mình, sai một bước liền xong đời ! Có thể nói việc Vương Nhất Bác xuất hiện hôm nay sẽ là điểm yếu cho y để mấy lão kia thừa cơ lợi dụng bãi bỏ vị trí của y.

Về đến nhà, Tiêu Chiến thoải mái không ít. Vẫn là nơi này dễ chịu hơn so với văn phòng thô kệch kia. Dì Lộ nhìn hai người về liền hối thúc đi thay y phục, chuẩn bị ăn cơm tối.

Bữa cơm hôm nay hầu hết toàn những Tiêu Chiến thích. Bà cũng đặc biệt làm thêm vài món bổ dưỡng cho cả hai. Từ lúc dì Lộ đến đây chăm nom nhà cửa lẫn quản thúc Vương Nhất Bác thì hắn lên cân không ít. Ngược lại cảm giác Tiêu Chiến thì càng gầy đi không phanh ?

"Chiến Chiến ăn nhiều một chút. Đã lâu không về nhà, nên tẩm bổ."

Tiêu Chiến gật đầu, nhìn chén cơm mình đã thành một núi nhỏ rồi a. Vương Nhất Bác cùng dì Lộ thay phiên nhau gắp thức ăn cho y. Vẫn là không nhịn mà nói : "Hai người cũng mau ăn."

"Được, liền ăn. Hôm nay ta cũng có làm Lạc Dương Thủy Tịch."

Tay cầm đũa của Vương Nhất Bác khẽ run lên, cất giọng không giấu được kinh hỉ : "Dì...sao lại..."

"Aiyo lần trước nghe con vô tình nhắc qua nên ta thử nấu thôi. Ăn cơm xong sẽ bưng lên cho hai đứa nếm thử."

Dì Lộ vui vẻ đáp, bà thúc giục hai người ăn. Trước giờ vẫn vậy, bà luôn đối xử tốt với mọi người. Vương Nhất Bác có chút cảm động nhìn bà. Không ngờ chỉ là mình vô tình nói mà bà lại nấu thật.

Dọn dẹp hết những chén đũa trên bàn, dì Lộ bưng Lạc Dương Thủy Tịch lên. Đây là một món chỉ ở Lạc Dương mới có. Là dạng súp nấu chung với thịt, được xếp thành hình hoa mẫu đơn. Một loài hoa tượng trưng cho Lạc Dương.

Vương Nhất Bác có chút hoài niệm nhìn món Lạc Dương Thủy Tịch này. Ngày trước mẹ hắn vẫn hay làm cho hắn ăn a. Khi ấy chính là cả nhà ngồi cạnh nhau cùng thưởng thức. Mọi thứ giờ đây cũng chỉ là hồi ức.

"Ta cất công nấu mà hai đứa không ăn a." Dì Lộ nhìn hai người cứ đăm chiêu, vờ trách.

"Cháu ăn, cháu ăn." Vương Nhất Bác vội vàng cầm một chén lên suýt thì làm rớt, nói.

Tiêu Chiến cũng ăn thử một chút. Quả thật rất ngon !

"Như nào a ?" Dì Lộ lên tiếng hỏi xin chút ý kiến.

"Rất ngon ạ." Giọng Vương Nhất Bác có chút run lên, sóng mũi bắt đầu cay cay. Hắn cố gắng kiềm chế không cho tuyến lệ tiết nước ra.

Tiêu Chiến bắt gặp được lại thu hút vào tầm mắt. Y ăn xong, đặt chén xuống ngay ngắn trên bàn khẽ nói : "Không tệ ạ."

Lại đảo mắt sang nhìn Vương Nhất Bác, hắn đang càn quét những chén Thủy Tịch kia.

"Ăn từ từ thôi." Nhìn hành động ăn vội ăn vàng của Vương Nhất Bác, ma xui quỷ khiến như nào Tiêu Chiến lên tiếng nhắc nhở.

Dì Lộ bị câu nói làm cho bất ngờ. Chiến Chiến từ khi nào lại quan tâm đến những hành động nhỏ nhặt này ? Vẫn là Vương Nhất Bác này càng nhìn càng thấy thuận mắt !

Xử lí xong xuôi món Lạc Dương Thủy Tịch thì Vương Nhất Bác cảm thấy buồn ngủ. Con người là vậy, ăn no liền chỉ muốn ngủ. Hắn lặng lẽ quay về phòng mặc cho hai người đang bàn tán cái gì.

"Công việc cháu vẫn thuận lợi chứ ?"

"Vâng, vẫn tốt."

"Việc ta để Vương Nhất Bác đến công ty tìm cháu sẽ không gây bất lợi gì đi ?"

Tiêu Chiến im lặng không đáp. Dù xuất hiện sớm hay muộn thì nguy cơ đe dọa đều như nhau. Vậy thì để Vương Nhất Bác xuất hiện sớm một chút ?

Nghĩ nghĩ một lúc y đáp : "Cháu đều có sắp xếp cho cậu ta rồi."