Lâu Sâm trong lòng nôn nóng một trận, hầu như mất đi lãnh tĩnh thường ngày, thật vất vả mới trấn định lại, chậm rãi buông lỏng quả đấm đem Mộ Diệp đang ngủ mê ôm vào lòng.

Ngày đó khi y rời khỏi cấm địa, quả thực cảm thấy thần chí của Mộ Diệp đã mơ hồ, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến hắn ngoan độc như vậy. Y đến nay còn nhớ rõ âm thanh lúc Mộ Diệp kêu to cầu xin tha thứ, hắn đã sợ hãi đến mức độ nào mới có quyết tâm phong bế nguyên thần của mình?

Nguyên thần một khi phong bế cho dù pháp lực cao cường như Lâu Sâm, cũng không có biện pháp khiến hắn tỉnh lại.

Hắn tình nguyện ngủ mãi không tỉnh, cũng không nguyện lại một lần nữa yêu thương bất kỳ ai?

A….

Lâu Sâm bỗng nhiên cười cừơi, cầm lấy tay phải của Mộ Diệp, lẩm bẩm: “Đệ cho là như vậy có thể thoát khỏi ta hay sao? Không phải là quá ngây thơ rồi sao.”

Y tuy là không cách nào khiến Mộ Diệp tỉnh lại, nhưng cũng có nhiều cách khác… đi vào cảnh trong mộng của hắn.

Tâm niệm thay đổi, Lâu Sâm đã nghĩ ra vài pháp thuật có thể dùng, vì vậy vừa nhắm mắt lại vừa niệm chú ngữ.

Một lát sau, y chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, lần thứ hai mở mắt cả người đã bị sương mù dày đặc vây quanh dưới chân không thể bước lên được.

Y biết mình đã thuận lợi đi vào trong mộng của Mộ Diệp.

Kỳ thực loại pháp thuật này vô cùng hung hiểm. Dù sao Mộ Diệp đã phong bế nguyên thần, y lại xông vào như vậy, không cẩn thận sẽ bị hãm sâu trong đó, không có cách nào tỉnh lại.

Nhưng Lâu Sâm tự tin vô cùng, căn bản không đem việc này… để ở trong lòng, không chút hoang mang chờ sương mù dày đặc tan đi.

Cũng không lâu lắm, cảnh vật trước mắt từ từ rõ ràng lên. Đó là một khoảng sân nho nhỏ, có mấy gian nhà bằng trúc kề cạnh nhau. Trong sân bày một bàn đá, hai bên là giàn dây leo, dây lá xanh biếc uốn khúc, khung cảnh vô cùng thanh u.

Lâu Sâm vừa nhìn đã cảm thấy quen mắt, tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới nhớ lại nơi này là nơi ở trước đây của Mộ Diệp, hai người bọn họ chính là ở nơi này quen biết.

Đang suy nghĩ, thì nghe tiếng “kẽo kẹt”, cửa phòng bị người đẩy ra, Mộ Diệp mặc xiêm y toàn trắng, đang cầm sách từ bên trong đi ra.

Lúc này ánh mặt trời ấm áp có chút giả tạo. Nhưng trong mộng Mộ Diệp đương nhiên không hề cảm giác được đưa tay lên che trán hơi lộ ra nụ cười.

Lâu Sâm trong lòng khẽ động, không nhớ rõ đã bao lâu chưa thấy qua dáng vẻ mỉm cười thật tâm của hắn.

Lâu đến nỗi y thậm chí đã quên Mộ Diệp cũng từng có biểu tình như thế.

Y vừa định gọi hắn chợt nghe thấy “meo meo” một tiếng, có một đoàn bóng đen từ trong bụi hoa phóng ra. Mộ Diệp hiển nhiên cũng phát hiện động tĩnh bên kia, để lại sách trên bàn đá, đi qua chăm sóc hoa cỏ. Không ngờ hắn vừa mới ngồi xổm xuống, thì có hắc miêu chạy trốn nhảy ra, bất ngờ cắn một ngụm vào tay hắn.

Hắc Miêu này đầu không lớn, bộ lông đen nhánh tỏa sáng, bốn móng vuốt màu trắng như tuyết, dáng vẻ vô cùng đẹp.

Mộ Diệp nhíu nhíu mày, chịu đựng không có hô đau, chỉ có chút nghi hoặc tóm lấy Hắc Miêu cảm thấy kỳ quái vì sao nó lại xuất hiện ở chỗ này.

Tiếp theo là một loạt tiếng bước chân.

Có người tách bụi hoa rậm rạp từng bước đi đến bên cạnh hắn.

Lâu Sâm càng nhìn càng cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, đợi y thấy đôi giày thêu kim tuyến mới bừng tỉnh đại ngộ nhớ tới đó là cảnh lần đầu y gặp Mộ Diệp.

Nhưng mà, tiếp theo lại là đất rung núi chuyển.

Mặt đất nứt ra từng khe hở, từng khối cát đá rơi xuống, Mộ Diệp còn không kịp ngẩng đầu nhìn người vừa tới thì toàn bộ thế giới đều bị hắc ám nuốt chửng.

Lâu Sâm đang ở nơi này, đương nhiên cũng thuận theo nước chảy bèo trôi, trải qua một lần biến đổi kinh thiên động địa. Cho đến khi tất cả khôi phục yên tĩnh y phát hiện lại bị sương mù dày đặc vây quanh lần nữa.

Y trong lòng cảm thấy kỳ quái, không rõ cảnh trong mộng của Mộ Diệp xảy ra chuyện gì. Mà càng làm y kinh ngạc là khi sương mù hoàn toàn tan biến, trước mắt y không ngờ lại xuất hiện khoảng sân nho nhỏ đó!

Cũng ánh nắng mặt trời như trước.

Từng đợt hương hoa bay trong gió ấm áp dào dạt có chút say lòng người, Mộ Diệp mặc bạch y từ trong phòng đi ra, bên môi vẫn là nụ cười nhất dạng, ngay cả động tác đưa tay che nắng đều giống lúc trước như đúc.

Hắn đầu tiên là ở trong sân đọc sách, tiếp theo đi qua chăm sóc hoa cỏ, sau đó bất ngờ bị Hắc Miêu cắn vào tay… Toàn bộ đều tái diễn một lần.

Kỳ lạ chính là, khi người mang đôi giày thêu kim tuyến xuất hiện thì bị chặt đứt.

Long trời lở đất, sương mù tràn ngập, bóng tối mờ mịt bao trùm tất cả, trong mộng Mộ Diệp vĩnh viễn nhìn không thấy mặt của chủ nhân đôi giày thêu kim tuyến.

Cảnh trong mộng giống nhau cứ tái diễn hết lần này đến lần khác.

Lâu Sâm ở bên cạnh xem qua vài lần, lại hoàn toàn hiểu rõ đạo lý trong đó.

Mộ Diệp cả đời cũng chỉ có một giấc mộng này, trong mộng của hắn tuyệt đối sẽ không gặp phải một người tên Lâu Sâm.

Đó chính là nguyện vọng chôn sâu tận đáy lòng Mộ Diệp.

Tình nguyện chưa bao giờ từng cùng y quen biết sao? Chẳng qua là thủ đoạn lừa mình dối người mà thôi.

Lâu Sâm hơi cười lạnh, nói không nên lời tư vị lúc này ra sao, tiến lên vài bước, mở miệng gọi ra tên Mộ Diệp. Nhưng Mộ Diệp giống như không nghe thấy âm thanh của y, cũng không nhìn thấy sự tồn tại của y, vẫn tiếp tục mỉm cười.

Đọc sách, ngắm hoa, bị Hắc Miêu cắn bị thương tay, sau đó…

Khi đôi giày thêu kim tuyến lần thứ hai xuất hiện, Lâu Sâm đột nhiên đưa tay vẽ một vòng phù chú trên không trung, trầm giọng quát: “Phá!”

Ánh sáng cường liệt nhất thời tứ tán, mộng cảnh bị chia năm xẻ bảy, Mộ Diệp ngồi xổm trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu, thấy sam tử màu thuỷ lam, sau đó là ngón tay trắng nõn như ngọc, cuối cùng là hé ra khuôn mặt tao nhã tuấn tú.

Ý cười trong ánh mắt hắn nhanh chóng ảm đạm xuống, như là bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ không chịu nổi, sống lưng từng trận lạnh cả người, ngay cả kêu cũng kêu không được.

Mà Lâu Sân sau khi mạnh mẽ sử xuất pháp thuật này, rất nhanh đã bị pháp lực phản phệ, thân hình lung lay, trong cổ họng xông lên vị tanh ngọt, khoé miệng chậm rãi chảy ra máu tươi.