Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Khu vực núi Bích Tuyền nằm ở giao giới giữa đồng bằng phương bắc mênh mông và vùng núi, vây quanh một thành phố núi hơi tách biệt, là một thắng cảnh dưỡng lão non xanh nước biếc. Không biết có phải bởi vì thảm thực vật phong phú hay không mà tình hình cây cối nở hoa trái mùa ở nơi đây đặc biệt nghiêm trọng. Trong núi rừng hai bên quốc lộ, các loài thực vật có mùa hoa nở khác nhau chen chen chúc chúc, náo nhiệt đến chói mắt. Có loài hoa không biết tên tỏa ra mùi hương ngọt ngán, khi xe đi qua, cánh hoa bị kinh động rơi lả tả như mưa. Đá núi cũng bị rễ cây đùn căng ra, hình thành khe rãnh, dường như chuẩn bị sạt lở bất cứ lúc nào, khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Radio trên xe “rẹt” một phát, tiếng người bên trong biến điệu. Ngay sau đó, di động của Tuyên Cơ đổ chuông, cuộc gọi đến từ công viên sinh thái, hắn còn chưa kịp nghe máy thì cuộc gọi đã bị ngắt ngay – đã bị mất tín hiệu.

“Ba Tiêu sẽ không cho rằng mình cuỗm xế xịn của hắn rồi bỏ trốn mất chứ?” Tuyên Cơ thử khởi động lại điện thoại, vẫn không có tín hiệu, “Mất mạng đúng là cảnh kinh điển của phim kinh dị thời nay.”

“Ngoại trừ cái này, các ngươi không có biện pháp liên lạc khác à?” Thịnh Linh Uyên lắc đầu, “Ỷ lại vật bên ngoài quá.”

Nói đoạn, hắn hạ cửa kính xuống, hướng ra ngoài cửa sổ mà huýt sáo, âm cuối nhẹ nhàng vút lên. Trong núi rừng hai bên lập tức vang lên tiếng vỗ cánh, mấy con chim sẻ đồng thời bay qua, tranh nhau đến trước mặt Thịnh Linh Uyên. Nhưng còn chưa tranh ra được thứ hạng gì, một con quạ đen cao to, vạm vỡ bỗng từ trên trời giáng xuống, đẩy mấy con tới trước ra, hống hách đậu lên cánh tay Thịnh Linh Uyên giơ ra ngoài cửa sổ.

Quạ đen co cánh, nũng nịu “quạc” một tiếng, muốn dùng đầu cọ tay Thịnh Linh Uyên. Ai ngờ nó vừa giơ cổ, một ánh mắt như dao đã bắn ra từ trong xe, mùi đại yêu nồng nặc toát ra không chút che giấu, xâm chiếm cả không gian. Động tác của con quạ tức thì cứng đờ giữa lưng chừng, muốn chạy lại không dám chạy, nó cúi gằm đầu xuống, run cầm cập rất đáng thương.

Thịnh Linh Uyên: “…”

Vị bên cạnh này đã mấy ngàn tuổi, lớn già đầu rồi, không biết có bị gì hay không mà lại đi ra vẻ với một con quạ nhép kiếm ăn ở vùng rừng núi hoang vu.

“Tội nghiệp.” Thịnh Linh Uyên úp lòng bàn tay lên đầu nó, một luồng khí đen chui vào, “Đi Vĩnh An tìm Tiêu Chinh.”

Quạ đen hơi giật mình, đoạn tung cánh bay ra ngoài.

“Chủ nhiệm Tiêu, không liên lạc được với Chi cục gần vùng núi Bích Tuyền nhất!”

Tiêu Chinh chưa từ bỏ ý định, gọi cho Tuyên Cơ một lần nữa. Lần này, ngay cả một âm báo cũng không đổ, trực tiếp không kết nối được. Trong lòng hắn bỗng trỗi lên dự cảm xấu.

Chuyên gia do Cục Dị khống liên hệ và các chuyên gia không chính quy khắp mọi nơi đưa ra rất nhiều giả thuyết đối với hiện tượng thực vật bất thường này. Cư dân mạng mồm năm miệng mười, dấy lên phong trào chụp ảnh tự phát. Mà gần chập tối hôm nay, giữa đám hình ảnh sắc màu rực rỡ, một đoạn phim đột nhiên lan truyền khắp nơi trên mạng như mọc cánh.

Đoạn phim do người qua đường quay, khoảng vị trí tầng mười giữa một tòa nhà cao tầng đột nhiên phát nổ một cách khó hiểu. Một quả cầu lửa tông vỡ cửa sổ, lao ra ngoài, phun lửa giữa không trung.

Điểm chết người chính là đám dây thường xuân bò kín bên ngoài tòa nhà. Chúng vốn mọc trên vành đai xanh hóa phía trước tòa nhà, hai hôm nay đột nhiên lớn phổng như bơm máu gà, cửa sổ các hộ gia đình tầng dưới đều bị che lấp. Ngọn dây leo vừa hay mọc đến vị trí cháy, bắt lửa ngay trong tích tắc.

Dây leo lập tức biến thành dây dẫn lửa, ngọn lửa phun ra thoáng chốc men theo dây thường xuân, lan tràn khắp nơi, phác ra một họa tiết màu vàng bên ngoài tòa nhà. Lửa mạnh thoáng cái nuốt chửng cả tòa nhà.

Âm nền đoạn phim rất hỗn loạn, trong tiếng “Gọi 119” và “Á đệch” nhao nhao của người qua đường, đột nhiên có người la lên: “Nhảy lầu rồi!”

Một bóng người nhảy xuống từ tầng mười, bị ngọn lửa bọc lấy, rơi xuống như sao băng.

“Dừng, chính là chỗ này.” Trong phòng họp dựng tạm, Cốc Nguyệt Tịch bấm tạm dừng, phóng to hình ảnh lên.

Trong đoạn phim, có thể nhìn thấy rõ ràng kẻ nhảy lầu là con người, thế nhưng cái bóng chiếu trên tường lại không phải là bóng người – tứ chi dài gần bằng nhau, trên đầu có một đôi tai thú, phía sau còn có ba cái đuôi không thể xem nhẹ.

“Người này là khả năng đặc biệt.” Cốc Nguyệt Tịch nói, “Trước kia từng có tình huống tương tự, một số người mang khả năng đặc biệt khi rơi vào tình trạng khẩn cấp, nguy hiểm cho tính mạng, cái bóng sẽ xuất hiện những đặc điểm phi nhân loại dưới ánh sáng tự nhiên.”

Vương Trạch hỏi: “Nguyên nhân cháy có liên quan tới người này? Người này có đăng ký trong hệ thống không?”

Tiêu Chinh: “Bất kể thế nào, cứ xóa clip trước đã, đừng để người ta nhìn thấy, dẫn đến khủng hoảng. Phòng Khắc phục hậu quả…”

Nhưng đã không kịp, trong cùng một thời gian, một đoạn phim đăng lên không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt trên mạng, gần như lập tức có người nêu ra màu sắc ngọn lửa không giống cháy nhà bình thường; sau đó, cái bóng dị hợm của người nhảy lầu bị chụp màn hình. Một hòn đá khơi dậy ngàn tầng sóng.

Khoan đã, cái bóng này là pts à?

Không phải, thím xem clip và ảnh động đi. Tôi còn có một tấm chụp từ góc độ khác, muốn xem thì inbox.

Đây là động vật gì? Nhìn giống mèo.

Tôi tra được rồi, từ khóa “ba cái đuôi”, trong “Sơn Hải Kinh” gọi là “hoan”, một mắt ba đuôi…

Thím trên tổ lái xa quá.

Gửi thím trên, mai vàng và hoa sen trong trường tôi cùng nhau nở rộ rồi! Trong hồ sen toàn cành khô với bùn, bọn tôi giặt giẻ lau nhà cũng không tới đó, mà nói nở là nở! “Sơn Hải Kinh” thì có gì mà tổ lái, giờ nói “Bảng Phong Thần” tôi cũng tin!

“Em có một nghi vấn,” Phòng Khắc phục hậu quả bận tối mày tối mặt, Bình Thiến Như bỗng nhiên nói, “địa chỉ IP của đoạn video gốc là ở thành phố núi Bích Tuyền, bên ấy bây giờ không biết đã xảy ra vấn đề gì, ngay cả người một nhà đều không liên lạc được, tại sao… người đó có thể đăng đoạn phim lên?”

Chủ đề huyền huyễn chí quái bị một tấm ảnh chụp màn hình ba cái đuôi nâng lên thành chủ đề hot. Trong khoảng thời gian ngắn, các mẩu chuyện, một số là bịa, còn có một số rất gần sự thật bị tuôn ra. Một tổ chức lớn như Cục Dị khống, cho dù bảo mật nghiêm ngặt đến đâu, cũng không thể hoàn toàn không có dấu vết, huống hồ còn các môn phái dân gian hoạt động mạnh ở khắp mọi nơi.

“Chủ nhiệm Tiêu, lại có tình hình mới!”

Da đầu Tiêu Chinh tê rần: “Lại sao vậy?”

“Mười sáu chi cục đồng thời gửi cảnh báo năng lượng dị thường, đo được một loại sóng âm tương tự âm vọng.”

Tiêu Chinh không hiểu: “Hả?”

Mười tám tiếng sau khi năng lượng của Liệt Nô Cung Phục trận bị rò rỉ, một số khả năng đặc biệt hệ tinh thần, tai mắt đặc biệt nhạy bén bắt đầu nghe thấy tiếng vo ve rất nhỏ. Âm thanh ấy đến từ bốn phương tám hướng, không đâu không có.

Âm vọng là công cụ phụ trợ sửa chữa ký ức người bình thường của Phòng Khắc phục hậu quả. Do có thể trực tiếp cộng hưởng với đại não người, nên công tác giám sát và điều khiển âm vọng đều vô cùng nghiêm ngặt, chỉ có trụ sở chính mới có quyền sử dụng. Để tránh bị lạm dụng, họ thà cho Phòng Khắc phục hậu quả đi công tác khắp nơi trên cả nước.

Âm vọng luôn chỉ có thể sử dụng trong hoàn cảnh đóng kín nhằm đảm bảo hiệu quả, lần duy nhất mang ra bên ngoài là lần A Lạc Tân cưỡi xương bay qua cả nội thành Đông Xuyên, Thịnh Linh Uyên đập nát sàn nhà bãi đậu xe ngầm, Thịnh Linh Uyên chồng huyễn thuật lên âm vọng, cưỡng ép sửa chữa ký ức của tất cả người chứng kiến.

Nhưng lúc ấy, lấy tinh thần của thiên ma áp chế, âm vọng cũng chỉ bao trùm được một phạm vi nhỏ quanh khách sạn hỗn loạn, muốn mở rộng hơn, thứ nhất là thiết bị không có công suất lớn như vậy, thứ hai cũng không ai có thể thao tác được.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chinh là: “Không thể nào, chi cục vốn không có thiết bị âm vọng.”

Trong Phòng Khắc phục hậu quả, Dương Triều bỗng nhiên lảo đảo, ngã cắm đầu xuống.

“Tiểu Dương!” Mọi người vội vàng vây tới, “Hai người nào đó mau đi tìm nhân viên phòng y…”

Đúng lúc này, Dương Triều vốn đang ôm đầu co ro dưới đất đột nhiên giơ tay lên, run rẩy chỉ về phía cây lưỡi hổ trên bệ cửa sổ.

Hai người vừa mới tiến vào thành phố núi Bích Tuyền, Thịnh Linh Uyên chợt cau mày: “Ta đã từng nghe âm thanh này, lúc ở Đông Xuyên. Đây là thiết bị chống… không, ‘âm vọng’ của các ngươi.”

Tuyên Cơ đạp phanh: “Cái gì?”

Thịnh Linh Uyên tập trung sự chú ý vào tai, cẩn thận lắng nghe một lúc lâu: “Phát ra từ hoa cỏ… phiền phức đây.”

Phiền phức lớn là đằng khác.

Vành đai xanh hóa ven đường, cây xanh trong nhà, thậm chí là cỏ dại trước sau nhà, đồng thời phát ra sóng âm đặc thù không nghe thấy, tất cả mọi người đều ở trong phạm vi của sóng âm.

Sự kiện năng lượng dị thường tuy hiếm gặp thật, nhưng khi phạm vi mở rộng ra toàn quốc, thời gian kéo dài đến mấy chục năm, số người bình thường từng bị cuốn vào sự kiện năng lượng dị thường đã thành một con số không cho phép xem nhẹ. Sau khi bị xử lý ký ức, những người này vốn đang sống một cuộc sống bình yên. Nhưng bất chợt, học sinh đang nghe giảng trong lớp, thành phần tri thức đang họp dở chừng, tài xế đang đi đến nửa đường, cụ già đang chơi cờ trong công viên… ai nấy đều cảm thấy tim đập nhanh hệt như nhau.

Những người xung quanh rất đỗi hoang mang khi thấy họ đột nhiên sững sờ, bước tới chỗ thực vật gần đó như rối gỗ giật dây, dán tai lên.

Trong tiếng “ong ong” của lũ thực vật ấy, dường như có gì đó đang lặp đi lặp lại, dẫn dắt, nhắc nhở họ: Có phải bạn đã quên chuyện gì hay không?

Động thực vật biến dị từng bị che giấu trong ký ức của mọi người, đội chạy việc bên ngoài của Cục Dị khống bay lên bay xuống… lần lượt phá vỡ phong ấn.

Cùng với sự sụp đổ của tòa nhà ẩn nấp nơi núi thẳm của Cục Dị khống, giấy niêm phong bí mật dán trên đó bị xé bung một cách bất ngờ không kịp đề phòng, dị thú và khả năng đặc biệt bị phơi ra dưới ánh mặt trời.

“Có phải tôi đã điên rồi không? Tôi có cảm giác mình từng nhìn thấy một người cưỡi bộ xương hình bươm bướm bay qua trên trời… đoạn ký ức này như đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi!”

“Nhà tôi có rêu xanh trên một mặt tường không giống với các bức tường khác, tôi vẫn luôn cho là tự tôi suy nghĩ nhiều! Vừa rồi tôi đột nhiên nhớ ra, bức tường ấy từng bị sập!”

“Tôi cảm thấy ký ức của tôi đã bị bóp méo!”

Ký ức là gốc rễ lập thân nối liền quá khứ và tương lai của một người, một khi rối loạn, gần như sẽ là sự đả kích mang tính hủy diệt đối với thế giới tinh thần.

Ban đầu, sự khác thường của khí hậu và thực vật chỉ khiến mọi người hơi bất an, nhưng bởi vì không ảnh hưởng đến sinh hoạt nên phần lớn chỉ vào góp vui. Đến khi đoạn phim quay cảnh cháy và giống loài bị nghi là không phải người trong đó vừa xuất hiện, thì thần kinh bất an ấy tựa như vật dễ cháy, lập tức bị đốt bùng.

Song nhận thức của mọi người luôn thâm căn cố đế, bất an thì bất an, họ cũng không dễ dàng tin vào hiện tượng phi tự nhiên như vậy. Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hàng loạt tin tức tương tự xuất hiện, ký ức từng bị âm vọng dằn xuống sẽ dao động theo, giống như đá niết bàn của Tuyên Cơ, một khi gặp đủ kích thích, ký ức sẽ lập tức trồi lên mặt nước một lần nữa.

Sự tồn tại của thế giới ngầm không hề đáng sợ, trong thế giới ngầm có các loại yêu ma quỷ quái không thể tưởng tượng cũng không hề gì, đáng sợ là chúng có thể xông vào cuộc sống của mọi người bất cứ lúc nào, mà ký ức của mình đã bị sửa chữa trong khi chính mình cũng không biết.

Nỗi hoảng loạn lan ra như một vụ nổ, điện thoại của Cục trưởng Hoàng đã bị gọi cháy máy.

Phế tích tòa nhà trụ sở chính Cục Dị khống vẫn chưa được xử lý, nhất thời không hề có đường phản ứng.

“Chủ nhiệm Tiêu!” Không biết Bình Thiến Như nhìn thấy gì mà đột nhiên tái mét mặt mày.

Tiêu Chinh lập tức quay đầu lại, thấy một kênh trên mạng đang chiếu một đoạn phỏng vấn điện thoại nặc danh.

“… Chuyện hơn ba mươi năm trước rồi, khi ấy tôi mới học tiểu học, theo cha mẹ về quê thăm người thân. Trên đường về, tàu hỏa giữa chừng trật đường ray…”

Người dẫn chương trình: “Khi ấy, chuyện này đã lên tin tức, nghe nói là tai nạn đường sắt.”

“Không phải… không phải tai nạn, tàu hỏa không tự trật đường ray, mà là bị quái vật tông văng. Quái vật đó giống rắn, đường kính mấy mét… khi nó lao tới, khắp tàu nồng nặc mùi tanh, cả toa tàu đều bay ra ngoài. Lúc ấy tôi… lúc ấy, trước mắt tôi tối sầm, không còn biết gì nữa. Nhưng sau đó, tôi lại quên mất chuyện này một cách lạ lùng…”

Người dẫn chương trình hỏi: “Anh cũng cảm thấy ký ức của mình đã bị bóp méo à?”

“Không riêng ký ức… không riêng ký ức…” Người trong điện thoại lặp lại như điên dại, tiếng khóc nức nở vừa kìm nén vừa chói tai truyền ra.

“Tôi còn nhớ… lúc ấy, tôi được mẹ ôm chặt trong lòng, mẹ tôi… mẹ tôi bị mắc vào cửa kính vỡ, máu trên cổ chảy đầy người tôi… Cổ mẹ tôi lúc ấy rõ ràng đã gãy một nửa… rõ ràng…”

“Ý anh là mẹ mình đã qua đời trong vụ tai nạn này…”

“Không có! Ba mươi năm nay, mẹ tôi vẫn luôn khỏe mạnh, không đầy hai tháng trước mới vừa qua đời do nhồi máu não… Tôi nhớ rõ mẹ mình…”

“Người đã gãy cổ, làm sao còn có thể sống ba mươi năm?”