"Nếu Hoàng đế có gien bệnh di truyền trội thì Leon cũng rất có thể sẽ có bệnh này nữa đấy!"

Rời khỏi tu viện Thánh Miro và bước vào quảng trường trông như mạng nhện này, bầu trời đột nhiên trở nên mù mịt.

Tang Hạ buồn bực ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời rõ ràng vẫn xanh tươi như trước, Tháp Trắng của đế quốc vẫn óng ánh dưới ánh nắng mặt trời như thế. Nhưng...

"Tại sao nơi này lại không có ánh nắng thế?"

Adway cười rộ lên, giọng nói trầm thấp chất phác như tiếng đồng hồ khẽ kêu: "Mỗi người mới tới đây đều sẽ hỏi tới vấn đề này, thưa tiểu thư. Nhưng tới nay vẫn chưa có một câu trả lời thống nhất ạ."

Leon đi tới cùng cũng nhìn bốn phía xung quanh, khuôn mặt trông lạnh lùng.

Giữa ban ngày ở khu 96, tất cả vết loang lổ và dơ bẩn đã không còn chỗ nào để trốn nữa. Nếu không phải bảng đèn nê ông đỏ vẫn còn sáng và trên đường vẫn có người đi bộ, nơi này trông như một thành phố bị bỏ hoang sau một trận chiến vậy.

"Con có cảm thấy nơi này giống như một vết sẹo bị giấu dưới lớp quần áo không?" Ian hỏi.

"Ta thấy nó giống như một mảng da bỏng bị thối rữa, chảy mủ và chưa từng khép lại hơn nữa đấy." Leon nói, "Thực ra cũng chẳng có ai giấu nó đi cả, nó nằm ngay dưới chân chúng ta đây mà. Chỉ là chúng ta đã đi qua vô số lần nhưng lại không cúi đầu nhìn tới nó một chút nào thôi."

Adway nghiêng đầu liếc mắt nhìn thanh niên tóc vàng ở đằng sau một cái.

"Xin chú ý dưới chân, thưa các tiểu thư và các thiếu gia." Cha xứ Adway kéo dài giọng nam trầm đầy hoa lệ, "Lần cuối cùng mặt đường ở đây được sửa chữa chắc là hồi trước khi các ngài sinh ra nữa đấy. Nếu lỡ giẫm lên rác thải một phát thì chiếc giày da đẹp đẽ của ngài sẽ bị hỏng mất, thưa tiểu thư."

Adway dẫn mọi người đi vào xã khu phức tạp.

Tầng nhà cao được xây thêm như thể có một đứa nhỏ đang chơi xếp gỗ, lộn xộn mà chồng từng miếng lên cao, đâu đâu cũng thấy sân thượng và đường dây điện rối tung hết. Người người đang đi bộ bên dưới, nơm nớp lo sợ, sợ là lúc nào cũng sẽ có thứ gì đó rơi xuống đầu mình.

Tòa nhà ở nơi này đông đúc tới mức đủ để vi phạm bất kỳ điều lệ phòng cháy chữa cháy an toàn nào. Nhưng cũng vì lý do như vậy nên nhìn từ bất cứ góc độ nào thì cũng sẽ thấy được cảnh tượng khiến tim của những người đam mê cyberpunk đập rộn ràng lên thôi.

*cyberpunk: khoa học viễn tưởng tập trung vào công nghệ cao nhưng đi kèm với sự suy tàn trong tầng lớp xã hội.

Sau cái cảnh tượng đầy nghệ thuật là cuộc sống của mấy con kiến hôi, dưới hơi nóng mịt mờ là vô số linh hồn đang giãy giụa trong vũng bùn.

Tang Hạ nhìn thấy mấy người mại dâm đang đứng trong ngõ tối.

Có vài người còn nhỏ tuổi hơn cô nữa, hiển nhiên là vị thành niên. Có người đã có tuổi nhưng vẫn phanh ngực lộ đầu v* làm điệu với mấy người qua đường.

Mẹ đẻ của Tang Hạ là gái bao cao cấp cực hot lúc ấy, bà ra vào xã hội thượng lưu, cuộc sống xa hoa mà tươi đẹp, đẳng cấp cao hơn nhiều so với mấy cô gái đứng đường này.

Đặc biệt là sau khi sinh con gái ra, mẹ đẻ của cô quyết định rửa tay rút khỏi nghề. Với sự giúp đỡ của tướng quân Hughes, hai mẹ con sống trong một xã khu với đãi ngộ khá tốt ở Sao Vòng.

Tuy Tang Hạ đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bị kỳ thị vì thân phận của mẹ ruột, nhưng cuộc sống thuở nhỏ hết sức giàu có, trong nhà được bao quanh bởi quản gia và hầu gái nên cô nào biết được nỗi khổ đời người.

Hôm nay, cô vốn muốn chạy tới đây để giúp bạn tốt gặp được người trong lòng, nhưng không nghĩ đây lại là lần đầy tiên cô tiếp xúc gần gũi với tầng chót trơ trụi và nghèo khó này.

"Em tới đây." Cô vẫy tay với bé gái bao nhỏ tuổi nhất.

Bé gái kia bị bạn làm chung đẩy một cái, nhút nhát đi tới trước mặt thiếu nữ mặc đồ lộng lẫy này.

Ven đường là những đống tuyết đọng bẩn thỉu, nhưng cô gái nhỏ này lại mặc váy ngắn, vớ chân bị rách thành những lỗ lớn, da thịt lạnh cóng tới nỗi tím bầm. Bé cố hết sức cười với Tang Hạ, trong đôi mắt to màu xám toàn là những tia ước ao đầy thấp kém.

"Tiểu thư tốt bụng, ngài cần em phục vụ gì sao ạ?"

Da môi bé bị nẻ, hàm răng đen vàng, cười rộ lên trông như một con chó hoang bị dọa sợ nhưng lại không thể không vẫy đuôi với con người.

"Cho em." Tang Hạ đưa một đồng bạc lúc thường chỉ dùng để ngắm cho bé gái bao, "Cầm mua một đôi... mua thứ em cần đi."

Bé gái bao rất vui mừng, suýt chút nữa đã quỳ xuống hôn lên giày của Tang Hạ luôn rồi.

Tang Hạ nhìn bóng lưng đang nhảy nhót chạy đi của đứa bé kia, trong lòng lâng lâng đủ loại cảm xúc, cảm thấy bi thương và sợ sệt như một người đã sống sót thấy được di hài của người đã xảy ra tai nạn.

Leon đi tới và ôm lấy bờ vai của cô. Anh biết rõ xuất thân của Tang Hạ và cũng rất hiểu tâm tình của cô lúc này.

"Thánh chủ sẽ ca ngợi vì ngài đã làm việc thiện, thưa tiểu thư." Adway gật đầu với Tang Hạ.

"Một đồng bạc cũng chẳng thể thay đổi được vận mệnh của bé ấy." Tang Hạ cười khổ, "Không biết nơi này còn bao nhiêu đứa trẻ giống bé ấy nữa. Tỉ lệ thất học của họ cao đến vậy hả?"

"Trong khu 96 có sáu trường công." Ian nói. Nhờ vào việc xử lý công văn mấy ngày nay, hắn đã nắm được các dữ liệu lý thuyết của giáo khu rồi, "Nhưng tỉ lệ nhập học và tỉ lệ lên lớp cũng rất thấp, còn tỷ lệ bỏ học vẫn luôn cao chứ không hề giảm xuống."

Pháp luật đế quốc quy định rằng công dân nhất định phải chấp nhận bị bắt đi học mười hai năm, nhưng cường độ chấp hành theo pháp luật vẫn cực yếu. Tuy quốc gia đã miễn trừ học phí cho trường công nhưng chi phí phụ vẫn là một gánh nặng không nhỏ đối với những ai nhà nghèo. Mấy hộ nghèo khó lại nghiêng theo xu hướng cho trẻ sớm bỏ học để đi làm công phụ giúp gia đình hơn.

"Đối với những người trẻ tuổi ở nơi này mà nói, cuộc sống lý tưởng nhất là có thể học xong ở trường nghề rồi tới khu công tác của Trung thành hoặc Thượng thành để làm việc." Cha xứ Adway tiếp tục dẫn mọi người đi về phía trước, "Nhưng cũng ít đứa có thể học tới lúc tốt nghiệp trung học rồi vào trường nghề lắm."

"Vốn đầu tư vào chuyện giáo dục vẫn là một gánh nặng quá sức đối với những gia đình này. Bọn họ cảm thấy làm thế không có lời." Ian giải thích, "Bọn họ nghiêng về phía đẻ nhiều rồi để con cái làm việc từ rất sớm hơn, người đông thế mạnh thì mới có thể đứng vững ở địa phương được chứ."

"Chắc chắn pháp luật của đế quốc không được dùng tới ở nơi này rồi." Leon nói.

Adway gật đầu: "Bọn họ có bang phái và thế lực dòng họ cũng như quy tắc để giải quyết mâu thuẫn của mình hết cả. Ở đây, chắc chỉ có hệ thống đổi tích phân trong một đống pháp luật của đế quốc là có hiệu quả thôi, mấy cái khác toàn là thùng rỗng kêu to hết. Muốn giảm bớt chi phí phụ khi đi học hoặc học ở một ngôi trường tốt hơn thì cần phải có tích phân để đổi. Nhưng lao động chân tay sẽ chẳng thể đổi được bao nhiêu tích phân đâu."

Bọn họ từ hẻm nhỏ trở lại trên phố lớn.

Nói là phố lớn nhưng cũng chỉ là một đường xe chạy rộng chừng hai mươi mét, hai bên đường là mấy chiếc xe bốn bánh đã sớm bị hỏng được đậu lại. Mèo hoang và chó hoang đánh nhau trong đống nước bẩn để tranh giành thi thể của một con chuột.

Cơ thể của Leon bỗng nhiên căng cứng, anh nheo mắt lại, một luồng sát khí sắc bén tỏa ra từ trên người. Đây là phản ứng bản năng của Alpha khi cảm giác được nguy cơ.

Nằm vặn vẹo trong đống tuyết đọng bên cạnh một chiếc xe là thân thể chỉ còn mặc áo trong của một người đàn ông, da thịt toàn thân nhuộm màu xanh tím, bên người còn có một bình rượu nữa. Người đi đường bước ngang qua, ngoảnh mặt làm ngơ với người bị đông chết này.

"Trời ơi, hắn..." Tang Hạ khẽ hô.

"Đừng nhìn." Ian kéo Tang Hạ ra sau, "Không sao cả, đừng sợ."

"Đừng quá sợ hãi." Adway giơ tay lên gọi điện thoại, "Người chết đột ngột có lẽ đã là một cảnh tượng không có gì lạ ở nơi này rồi. Đụng phải một bang phái ham đánh, có lúc cả con đường toàn là thi thể không thôi... Cảnh sát Bader, tôi là Adway... Vâng vâng, Thánh chủ cũng phù hộ cho anh và vé số của anh ạ. Tôi đang ở đường lớn số 12, nơi này có một "que kem" đang cần đội của anh tới xử lý một chút đấy..."

Ian cảm thấy tay bị nắm chặt.

"Là chỗ này thật hả?" Leon cúi đầu cười khổ, "Em lặng lội từ Friel tới nơi này sao? Vì ta..."

"Con đừng có lo sợ hơn cả Tang Hạ được không vậy?" Ian không khỏi cười cười, "Ta là một giáo sĩ, chức vụ của ta là phải đại diện cho Thánh chủ để cứu giúp nỗi cực khổ của thế gian này."

Leon nắm chặt lấy tay của Ian, liếc mắt nhìn Adway và Tang Hạ đang đứng nói chuyện ở đằng xa, thấp giọng bảo: "Cha trở về rồi, ông ấy cũng đã biết hết chuyện của em. Ông ấy kêu ta ngỏ lời cảm ơn với em, Bây giờ bọn ta quả thực khá cần một ít trợ giúp từ bên tôn giáo đấy."

"Công tước thân cận với Thái tử đến như vậy, Hoàng tử Lewis có phản ứng gì không?" Ian hỏi.

"Hắn vui vẻ như một một con heo được ăn cải bắp vậy đấy." Leon chế giễu đáp, "Hắn còn lén lút cố gắng hết sức để tạo thêm nhiều scandal cho cha và Thái tử nữa. Nhưng cha và Thái tử luôn hành động rất đúng mực, vẫn luôn thẳng thắn khống chế lời đồn đãi trong phạm vi "lời đồn đãi" mà thôi. Tới nay, họ vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng cụ thể nào cho việc bọn họ... cấu kết với nhau cả nên trước mắt, Hoàng đế vẫn chưa tỏ vẻ không hài lòng về việc gì hết."

"Thân thể của bệ hạ sao rồi?"

"Chẳng thấy có vấn đề gì lớn hết."

Adway vẫy tay với bọn họ từ bên kia. Leon nắm tay Ian đi tới.

"Thế nhưng," Leon ý vị thâm trường đưa mắt ra hiệu với Ian, "Hắn đã thay đổi liên tục bảy nhân viên y tế hoàng gia trong vòng ba nắm ngắn ngủi rồi. Hơn nữa, mỗi tên toàn là chuyên gia đứng đầu trong ngành học gien bệnh di truyền hết."

Ian đột nhiên biến sắc, theo bản năng nắm chặt lại tay của Leon.

Nếu Hoàng đế có gien bệnh di truyền trội thì Leon cũng rất có thể sẽ có bệnh này nữa đấy!

"Đừng lo lắng." Leon cong khóe môi lên, ôn nhu an ủi, "Gia tộc Coleman cũng không có bất cứ gien bệnh rất trí mạng nào hết. Ta và cha đã phân tích rồi, rất có thể là Hoàng đế đang giở trò bịp bợm, cố ý trở nên yếu thế để thừa dịp mình còn khí lực mà giải quyết hoàn toàn chuyện phân tranh giữa hai đứa con trai nhà mình thôi."

"Đừng xem thường." Ian nói, "Từ trước đến giờ, người nối ngôi Hoàng đế đều dựa theo chế độ thứ bậc, trừ khi người kế vị không hợp pháp hoặc có bệnh tâm thần thôi. Mặc dù rõ ràng Raphael rất thất đức, nhưng bảo đảm Hoàng đế vẫn rất kiên quyết với quyết định của mình. Cho nên, ta cảm thấy dã tâm của Lewis cũng không phải không có đạo lý."

"Ý của em là?"

"Ta cảm thấy trừ khi là gã nhất định có một nhược điểm lớn nào đó trong tay và có thể cướp đoạt quyền kế vị của Raphael, nhưng trước mắt gã vẫn chưa thả ra thôi."

Leon suy tư: "Mà gã luôn giãy giụa như thế thực ra là đang kiểm tra điểm mấu chốt của Hoàng đế hả?"

"Hoàng đế chỉ có hai đứa con trai này thôi." Ian nói, "Hơn nữa dưới nghiên cứu của ta về Felix bệ hạ, có lẽ gã là một kẻ hơi trọng A khinh O đấy."

"Đâu chỉ là hơi thôi đâu." Leon đáp, "Gã thiên vị Alpha mà lại kỳ thị Omega nữa, gã cũng chẳng hề che giấu từ những lời nói hằng ngày luôn. Mà trong quan niệm của gã, có lẽ Beta cũng chẳng khác gì so với chó lợn và bọn gia súc cho lắm, căn bản không phải là người. Người có mắt cũng sẽ nhìn ra Thái tử Raphael đã đưa ra toàn lực để mong được cha mình coi trọng, thế nhưng hiệu quả lại rất ít. Trong một lần săn bắn, Raphael bắn được một con lợn rừng mà Lewis chỉ bắn được một con nai thôi, thế nhưng Hoàng đế vẫn tuyên bố Lewis là quán quân và ca ngợi tài bắn cung linh hoạt của hắn."

Ian nói: "Chắc bệ hạ cũng cảm thấy, thân là Omega lại bắn được một con lợn rừng tượng trưng cho sự uy vũ và nam tính chính là một sự khiêu khích rất lớn đối với Alpha bọn họ thôi."

"Đúng thế!" Leon cả kinh nói, ánh mắt đầy khen ngợi nhìn Ian, "Em thông minh quá, Ian. Lúc đó Raphael không phục, bệ hạ lại răn dạy gã là "phải có một chút bộ dáng của Omega", "phải khiêm tốn và khép kín, đừng mạnh mẽ quá". Nếu không phải Hoàng hậu Iris đi ra giảng hòa thì ngày đó hai cha con họ chắc chắn đã làm ầm ĩ lên rồi."

"Lewis mới là người kế vị lý tưởng nhất trong lòng Hoàng đế." Ian nói, "Mà cũng kỳ quái đó chứ. Adam II bệ hạ và mẫu hoàng của Felix IV bệ hạ —— Nữ hoàng bệ hạ Catalina vĩ đại, cũng là một Omega. Tại sao Felix bệ hạ lại kỳ thị Omega như vậy chứ?"

"Bởi vì Nữ hoàng cực kỳ thiên vị anh cả Adam của gã." Leon nói, "Đây là chuyện mà cha đã nói cho ta biết. Bọn họ là anh em cùng mẹ khác cha. Ông nội Adam của ta được sinh ra bởi Nữ hoàng và người chồng đầu tiên mà bà ấy yêu nhất. Còn cha của Felix lại được sinh ra giữa cuộc hôn nhân thông gia của Nữ hoàng và một vị Hoàng tử khác sau khi chồng cả qua đời. Thân phận cao quý nhưng tình cảm vợ chồng lại lạnh nhạt."

"À, mối ân oán được tích lũy trong gia tộc đây mà."

"Đúng vậy." Leon nhỏ giọng, "Mối ân oán này mà còn chồng chất hoài thì không biết sẽ tạo nên sinh vật xấu xí tới cỡ nào nữa đâu.."

Ian tự nhiên liên tưởng tới vụ bỏ mạng khác thường của vợ chồng Hoàng đế Adam.

Hắn đã tiết lộ đầu mối cho công tước Oran, bây giờ cũng không biết công tước Oran đã hiểu tới khúc nào của câu đó rồi đây?

"Cha kêu ta hỏi em," Leon nói, "Nếu em bằng lòng thì có thể cố gắng tới phủ công tước một hai lần mỗi tuần để giảng kinh cho bọn ta. So với lén lút qua lại, không bằng cứ quang minh chính đại đến đó thôi."

"Đương nhiên là ta bằng lòng rồi!" Ian vui mừng bảo, "Như vậy chúng ta sẽ có thể gặp nhau thường xuyên rồi."

Thanh niên nắm thật chặt lấy tay của cha xứ.

Lần này lại nhắc nhở Ian, làm một giáo sĩ thân mặc áo choàng lại tay trong tay với một đứa nhỏ trên phố lớn thì thực sự quá không thích hợp rồi. May là nơi này người ở thưa thớt, Adway và Tang Hạ cũng đã đi xa ở phía trước rồi.

Ian lặng lẽ muốn rút tay ra, tay của Leon cũng buông lỏng ra theo rồi lại bỗng nhiên giơ tay vồ tới một cái, ngón tay quấn quanh, đan xen với năm ngón tay của cha xứ.

"..." Ian quả thật không còn gì để nói nữa, "Leon?"

"Hả?" Thanh niên mờ mịt xoay đầu lại.

Ian thử rút tay ra lần nữa.

"Sao thế?" Leon đứng lại, hạ thấp giọng xuống, trái lại cầm lấy tay hắn thật chặt hơn, "Xung quanh có gì không đúng hả?"

"Không phải." Ian nghĩ tới một lý do sẽ không xấu hổ.

"Hay là em cảm thấy không thoải mái?" Leon khẩn trương lên, hai tay ôm lấy tay của Ian, "Thấy lạnh hả? Muốn ta đưa em về không?"

Thanh niên thậm chí còn trực tiếp kéo tay của cha xứ vào trong áo khoác và nhấn lên lồng ngực nữa: "Ian, tay của em quả thật rất lạnh đây này. Chúng ta ở bên ngoài cũng đủ lâu rồi, nên trở về thôi."

Thân thể của Alpha trẻ tuổi khá khỏe mạnh, không sợ lạnh lẽo, Leon chỉ mặc hai lớp áo mỏng dưới áo khoác thôi. Ian đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bàn tay đã bị tóm lấy và để lên chỗ cơ ngực chắc nịch của thanh niên, trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim mạnh mẽ dưới lớp áo.

"Đúng rồi, ngày mốt em còn làm việc gì không?" Leon lại hỏi.

"Há?" Đầu óc của Ian cũng hơi bị hồ đồ rồi, không biết phải xử lý tình huống nào trước mới tốt nữa, "Ngày mốt là đêm trước năm mới đó hả? Vậy chắc là... không có việc gì đâu..."

"Vậy thì tốt quá." Leon cúi người kề sát vào, đưa khuôn mặt trong sáng đang tươi cười tới trước mặt Ian, "Vậy chúng ta cùng nhau đón năm mới đi. Ta sẽ tới đón em, chúng ta dùng cơm tối ở Tháp đế quốc. Ta cũng đã hẹn trước với chỗ sân thượng có thể ngắm sao của "Nhà Hàng Tahiti" rồi..."

"Xin làm phiền một chút ——" Giọng nói rất có từ tính của cha xứ Adway bay tới từ xa, âm điệu kéo dài toàn là nét chê cười, "Các cậu không định đuổi kịp theo bọn tôi luôn à? Hay là phải tìm một... quán rượu nghỉ chân cho các cậu đây?"

Ian nhanh chóng rút bàn tay từ trong áo khoác của Leon về lại rồi cúi đầu bước nhanh về phía Adway bọn họ.

Adway mặt không hề có cảm xúc. Ngược lại, Tang Hạ đang làm mặt quỷ với Leon.

Leon đút hai tay vô túi, nhìn thấy ánh mắt của Adway, anh cà lơ phất phơ đi tới.

"Xin lỗi đã làm phiền các cậu nói chuyện riêng nhé." Adway nhàn nhạt nói, ánh mắt lướt qua hai Omega, đặc biệt dừng lại trên khuôn mặt căng thẳng của Ian trong chốc lát.

"Địa hình của nơi mà chúng ta phải tham quan sắp tới đây vô cùng phức tạp. Một khi sai bước rẻ vào một con hẻm tối đen thì các cậu sẽ bị sinh vật bên trong tha đi, ngay cả giày cũng sẽ không để lại đâu nhé. Một tháng sau, các cậu sẽ xuất hiện trên bục trưng bày trong một phiên chợ đêm ở Sao Vòng, áo không đủ che người, giá cũng được ghi rõ, các cô các cậu bị bán đấu giá và trở thành vật sưu tầm riêng của một kẻ nào đó."

"Ngài đang nói lời đe dọa đó hả cha xứ." Tang Hạ cường cười, "Nơi này dù sao vẫn là đế đô, an ninh trật tự sẽ không loạn đến mức đó đâu."

"Vậy ngài định dùng thân thể ra để thử nghiệm nguy hiểm sao, tiểu thư Hughes?"

Tang Hạ tức giận: "Chỉ có Omega mới gặp phải kiểu nguy hiểm này à? Nếu ngài tới những nơi đó một mình và gặp phải nguy hiểm thì ngài sẽ làm gì?"

Adway khịt mũi coi thường vấn đề này, ngạo mạn bảo: "Rất đơn giản, tôi sẽ..."

"A ——————————"

Một tiếng rít gào điên cuồng ngắt mất lời nói tiếp theo của gã.

Ian & Leon & Tang Hạ: "......"

Khóe miệng của Adway giật giật, thận trọng bảo: "Tôi, sẽ không, rít gào, như thế!"

"Há," Tang Hạ ha ha ha cười, "Đương nhiên rồi."

"Buông tôi ra ——" tiếng hét kia lại giội đến, là một giọng nam trẻ, "Cứu mạng với!"

Leon cảnh giác nhíu mày.

Ngay cả Ian cũng cảm thấy không thích hợp: "Tại sao tôi lại thấy hơi quen tai vậy nhỉ?"

Mọi người chạy về phía nguồn âm thanh. Trên một con đường chật hẹp, mấy tên đàn ông đang kéo một chàng trai trẻ tuổi và quăng cậu lên một cánh cửa. Hai tên bảo tiêu của chàng trai cũng đã ngã xuống đất, mặt đầy máu tươi cả rồi.

"Này!" Leon gầm lên một tiếng, vòng đen trên cổ tay nhanh chóng biến hình, nó bao lấy cánh tay và tạo thành một chiếc súng laser lượng tử.

Bọn côn đồ bỏ chàng trai trẻ lại, như mấy con chuột có bôi dầu dưới lòng bàn chân mà chạy vào trong khe hở tối tăm.

Leon giơ tay lên, súng phân chia ra và khôi phục thành một chiếc vòng tay màu đen.

"Hớ, Leon!" Daniel ngậm lấy nước mắt, nhào tới ôm lấy eo của Leon, "Cậu đã cứu ta, cậu là anh hùng của ta!"

Leon nhấc hai tay lên như đang đầu hàng, mặt không hề có cảm xúc, khóe mắt hướng về phía Ian.

Ian cũng chẳng phản ứng gì hết nhưng Adway lại không nhịn được mà phá vỡ dáng vẻ ngạo mạn và lạnh lẽo của mình mà lườm một cái lên trời.

"Tôi rất vui khi cậu đã xuất hiện đấy!" Khuôn mặt đỏ ửng của Daniel cọ tới cọ lui trên lồng ngực của Leon.

"Ọe..." Tang Hạ trông rất tức giận, "Ta còn bảo tại sao lại ngửi thấy một mùi vị lẳng lơ trong gió thế này, thì ra ngươi con gà lẳng lơ đã theo tới đây rồi."