Một số ý nghĩ mới nghe có vẻ vô lý. Thế nhưng trên thế giới này có nhiều người lại có những suy nghĩ như vậy. Giống như Đường lão gia đến phút cuối lại thay đổi ý kiến, giống như Đường Nhạc không hiểu sao lại muốn chiếm giữ Tô Trữ Xuyên.

Mà loại người như Đường Nhạc lại có thể bá đạo gọi điện thoại yêu cầu một việc tưởng chừng như không bao giờ xảy ra.

Một tuần sau đó,ở một căn phòng sang trọng trong khách sạn, Đường Nhạc lười biếng nằm trên giường, thong thả chờ đợi thời gian trôi qua, y nhất định không biết cậu bé trắng nõn yếu ớt kia đang lo lắng do dự đứng trước cửa.

Tô Trữ Xuyên cũng không phải không muốn phản kháng.

Nhưng thực tế, hắn vừa gia nhập vào giới nghệ thuật không lâu, cũng không có gương mặt đẹp như Ngôn Nhạc, người đại diện vừa đề cập đến làm hắn giật cả mình.

Hiện tại đã tới giờ, mà người đại diện cũng nói rất rõ ràng,  đắc tội với Đường Nhạc thì chi bằng tự mình rời khỏi IMAX còn thoải mái hơn.

Tô Trữ Xuyên đến tột cùng cũng không nghĩ ra lí do mình phải đứng ở đây, trước cánh cửa dạng Tây âu cổ.

Thiếu thốn tình dục? Không thể là lí do này.

Chắc chắn không phải.

Cũng không biết chần chừ bao lâu, Tô Trữ Xuyên cuối cùng cũng nhấn chuông cửa.

Cánh cửa hoa lệ vừa mở ra đập vào mắt hắn là thân thể cao to thon dài của Đường Nhạc, đường nét khuôn mặt sâu sắc lại u sầu trông giống như một con sói.

Trong nháy mắt Tô Trữ Xuyên dường như nhớ về ngày kia, lúc ở trường quay thoáng nhìn thấy y ở xa xa.

Đường Nhạc không nói nhiều, dùng ánh mắt bảo cậu bé đang co rúm trước cửa tiến vào, sau đó thờ ơ đóng cửa lại.

Ánh sáng trong phòng mập mờ, các tấm rèm cửa đều được kéo lại, một cái giường lớn hắc sắc chiếm một mảng lớn diện tích căn phòng, ở bên kia còn có một quầy bar thu nhỏ.

Đường Nhạc lúc đầu cũng không để ý đến Tô Trữ Xuyên, tự mình đến quầy bar từ từ cầm lấy bình rượu vang đỏ, rót vào cốc.

Tô Trữ Xuyên cứng ngắc đứng giữa căn phòng, hai bàn tay giấu sau lưng vì quá căng thẳng mà run rẩy.

Sau cùng Đường Nhạc cầm cốc rượu xoay người đối mặt với hắn, ánh mắt lạnh nhạt có chút thờ ơ: “Bao nhiêu tuổi?”

“Hai tháng nữa thì được mười tám.” Tô Trữ Xuyên trả lời gượng gạo, vài từ đơn giản nhưng sao hắn nói ra không được.

Đường Nhạc gật đầu, cũng không hỏi tiếp, giống như nghe hay không nghe thấy câu trả lời cũng như nhau, cao ngạo nói: “Áo khoác.”

Tô Trữ Xuyên ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ, hoàn toàn không hiểu lời nói của nam nhân có ý nghĩa gì.

Đường Nhạc không vui nhíu hai chân mày, miễn cưỡng giải thích: “Cởi áo khoác ra.”

Trong nháy mắt Tô Trữ Xuyên cảm thấy cả người mình giống như đóng băng, một lúc lâu sau mới cố gắng mở nút áo khoát tây trang, sau đó run rẩy cởi ra ném xuống đất.

“Vào IMAX được bao lâu?” Y lạnh lùng hỏi tiếp.

“Ba tháng…”

“Áo sơ mi.” Tô Trữ Xuyên còn chưa hết run rẩy, lại nghe được âm thanh lạnh lùng kia tiếp tục ra lệnh.

Tô Trữ Xuyên bất an ngước mắt lên nhìn Đường Nhạc, có chút muốn cự tuyệt, nhưng nhìn gương mặt anh tuấn kia không có chút biểu hiện nào giống như muốn buông tha mình.

Hắn khép chặt hai mắt cắn răng, cởi áo sơ mi ném xuống.

Trong căn phòng to dùng, thiếu niên cúi mặt lộ ra nửa thân trần, trên người chỉ còn chiếc quần jean, thật sự là quyến rũ đến cực điểm.

Trong đôi mắt băng lãnh của Đường Nhạc cuối cùng cũng xuất hiện một tia vui vẻ: “Trước đây có ai từng ôm ngươi chưa?”

Câu trả lời của mấy vấn đề này, y đều đã biết.

Thế nhưng y thích hưởng thụ cảm giác này, nhìn thân thể trắng nõn sạch sẽ  của thiếu niên cùng vẻ mặt xấu hổ không cam chịu, nhưng cuối cùng cũng phải khuất nhục.

“Không có…chưa từng.”

Tô Trữ Xuyên cảm thấy sự việc đã kết thúc, đáng tiếc hắn đã đoán sai.

“Ra thế… quần.” Đường Nhạc nâng cốc rượu lên môi, lộ ra bộ dáng tươi cười cực kỳ khiêu gợi.

Nếu như đây là tán tỉnh, Tô Trữ Xuyên cầu mong cả đời này không gặp phải tình cảnh như thề này… ve vãn một cách cực kỳ tàn nhẫn, cũng như cực lãnh khốc.

Thiếu niên đứng im tại chổ, hai giọt nước mắt dường như sắp tràn ra khỏi con ngươi đen kịt trong giây tiếp theo.