Đường Nhạc nghe tiếng Tô Trữ Thanh cầu xin tha thứ hơi nheo lại con mắt, trong đôi mắt hẹp dài xanh biếc hiện lên một mạt nhạt nhẽo cùng hờ hững.

Y cũng không nói gì, nhưng mạnh mẽ giơ một chân thon dài của Tô Trữ Xuyên gác lên vai, tay kia đè lại thân thể nam nhân bên dưới, không chút khách khí bắt đầu mãnh liệt luật động.

Thắt lưng cùng mông Tô Trữ Xuyên giống như bị treo lơ lửng, hoàn toàn không có điểm chống đỡ làm hắn bất an đến cực điểm, vật thô to cực nóng kia trong cơ thể giống như một lưỡi dao sắc bén, một lần lại một lần thô bạo đâm vào chỗ sâu nhất ──cảm giác này vô cùng khổ sở, cảm xúc cường liệt mạnh mẽ chiếm cứ hắn.

Đường Nhạc cúi đầu, có chút suy nghĩ nhìn nơi hai người đang chặt chẽ liên kết.

Có lẽ do vừa rồi thô lỗ tiến vào, khí quan hồng nhạt chính giữa hai chân nam nhân cũng hơi ủ rũ nằm xuống, xuống chút nữa là tiểu huyệt yếu ớt gắt gao bao lấy phân thân y.

Tô Trữ Xuyên không lên tiếng nắm chặt ga giường, cực kì yếu ớt khẽ ngọ ngoạy.

Người nọ từ trên cao nhìn xuống ánh mắt nóng rực như có thể đốt cháy da hắn.Đường Nhạc thấy phản ứng hắn thú vị, liền vặn bung bắp đùi Tô Trữ Xuyên có chút co quắp lại, thoáng rút ra một chút rồi thả lỏng tốc độ, lần nữa chậm rãi tiến vào.

Hai mắt Đường Nhạc sâu thẳm trong bóng đêm nhìn gian ác như dã thú, hắn hưởng thụ loại cảm giác này, một tấc một tấc tiến vào bên trong thân thể thon dài xinh đẹp của Tô Trữ Xuyên, nếp uốn ở cửa huyệt chật hẹp bị mạnh mẽ kéo căng, một chút xâm nhập cũng làm cho cơ thể mẫn cảm dưới thân run rẫy.

“Bên trong ngươi nóng quá.” Đường Nhạc mở miệng, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.

Tô Trữ Xuyên không đáp lại, chỉ có thể ngước mắt  nhìn về phía Đường Nhạc.

Tô Trữ Xuyên được trời ưu ái cho gương mặt.

Hắn không có đường nét sắc sảo như được trạm trổ như Đường Nhạc, thế nhưng lại có cái trán ôn hòa tuấn tú, đôi mắt đen kịt cùng đôi môi nhỏ mềm mại hơi vễnh lên, làm cho người ta luôn có cảm giác vô hại.

Có thể vì điều này, làm hắn mặc dù nằm trong vòng lẩn quẩn nguy hiểm, nhưng danh tiếng Tô Trữ Xuyên chưa từng có điều gì bất hảo.

Những bóng mờ loang lổ, đôi ngươi đen kịt trong đôi mắt hẹp dài của nam nhân, hàng lông mi dài mềm mại có chút ướt át, khi nhắm lại mềm mại bao phủ mí mắt.

Cổ họng Đường Nhạt có chút khô khan, y cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Tô Trữ Xuyên.

Đầu lưỡi liếm vòng theo vành môi mỏng mềm mại, muốn trêu chọc.

Tô Trữ Xuyên ngẩng đầu lên, ngập ngừng ôm lấy cổ Đường Nhạc. Hắn không có mãnh liệt đáp lại mà chỉ hé mở môi, tùy ý cho đầu lưỡi bá đạo của Đường Nhạc khám phá khắp khoan miệng, hơi thở quen thuộc từng chút tràn ngập hắn.

Môi lưỡi dây dưa trong chốc lát, Đường Nhạc nâng thắt lưng tinh tế của Tô Trữ Xuyên, lần thứ hai hung ác bắt đầu trừu sáp mãnh liệt.

Bởi vì vừa được xoa dịu, Tô Trữ Xuyên cũng không còn cảm thấy khó chịu như trước, chỉ là cái thô to nóng rực dường như càng đâm sâu hơn, thỉnh thoảng cảm giác bị chạm vào tận nội tạng bên trong rất đáng sợ.

Thắt lưng đong đưa kịch liệt, giống như muốn tách rời khỏi cơ thể.

Tô Trữ Xuyên thở dốc, cả người giống như phát sốt, hai chân trượt khỏi vai Đường Nhạc nhưng lập tức theo bản năng lúng túng vòng qua thắt lưng hoàn mỹ của nam nhân.

Từ trên trán Đường Nhạc rơi xuống một giọt mồ hôi, lưu lại ở vùng chân mày lạnh lùng. Y chìm vào đam mê tình dục, tàn nhẫn mãnh liệt di chuyển hạ thân, giống như dã thú cường tráng mạnh mẽ chuyển động trong bóng đêm.

Tô Trữ Xuyên thất thần trong nháy mắt.

Trong lúc cùng Đường Nhạc làm tình, bản tính “Chiếm giữ” của y luôn bộc lộ ra.

Sáu năm trước, Tô Trữ Xuyên là một ngôi sao tài năng vừa xuất hiện.

Cảm giác hắn cảm nhận được vào cái đêm cởi y phục nằm trên giường Đường Nhạc chính là cảm giác này ──bị chiếm giữ.

Cảm giác này đã in dấu vào lòng hắn sáu năm.

Sáu năm, hắn chưa từng có nam nhân hay nữ nhân nào khác.

Hắn chỉ biết đến một mình Đường Nhạc.