Đường Nhạc từ nhỏ đã có rất nhiều người vây bên cạnh.

Vì vậy trong cuộc sống của y, cũng ít khi nào y có ý định muốn chiếm lấy một thứ gì đó.

Nhà đẹp, xe đua, của cải, mỹ nhân, bất kể y muốn cái gì, cuối cùng cũng có người dâng lên.Vì thế y không cần phí thời gian để phiền não.

Tô Trữ Xuyên là người đầu tiên làm cho y có cảm giác muốn độc chiếm, muốn chà đạp.

Rõ ràng hắn không thuộc mẫu người gợi cảm, cũng không phải người nỗi bật, nhưng không hiểu tại sao y lại cực kỳ, cực kỳ muốn ôm hắn.

Đường Nhạc vươn tay trêu đùa Tô Trữ Xuyên đang co rút lại như động vật nhỏ.

Ngọn đèn trên tường tỏa ra ánh sáng mờ ảo chiếu rọi hình ảnh cậu bé, cái đầu nho nhỏ, đôi mắt đen kịt, khóe mắt còn có chút ửng đỏ, cánh mủi thẳng tắp cùng đôi môi mềm mại như những cánh hoa, tuy không thể nói là cực kỳ kinh diễm nhưng chính xác là rất dễ nhìn.

“Ngươi cũng không phải quá xinh đẹp…”

Lời nói Đường nhạc rất lạnh lùng, thế nhưng ngón tay lại có một chút ôn nhu nhẹ nhàng chạm lên chóp mũi Tô Trữ Xuyên.

Tô Trữ Xuyên không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể mím chặt môi. Trong thời điểm này lại nói ra những lời đáng ghét như thế, hắn cũng không cần lên tiếng trả lời?

Đường Nhạc dường như bất mãn với thái độ của Tô Trữ Xuyên, liền thẳng lưng đâm vào một cái thật mạnh, giống như muốn ép hắn phải lên tiếng.

“A,a…” Tô Trữ Xuyên bất ngờ bị hung hăn đâm vào, hoảng sợ kêu lên một tiếng, muốn nhấc lưng lên chạy trốn nhưng lại bị một cánh tay mạnh mẽ siết chặt.

Tô Trữ Xuyên nắm chặt lấy cánh tay Đường Nhạc cầu xin, cuối cùng chỉ có thể nhăn lại hàng chân mày tuấn tú, buồn phiền nhỏ giọng nói: “Ta không, từ bé lớn lên đã không phải là một người xuất sắc, trước đây… cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua thái tử sẽ…”

Đột nhiên Đường Nhạc lại muốn cười, cánh tay hắn luồn xuống phía dưới, có chút háo sắc nâng lên hai cánh mông vểnh. Tô Trữ Xuyên bởi vì hành động đột ngột của y mà hoảng sợ bám vào vai Đường Nhạc, phần eo gầy khẽ run rẩy.

Bởi vì phần cực nóng kia đang chôn sâu bên trong tiểu huyệt mềm mại, nên mỗi lần thiếu niên có chút run rẩy liền bị Đường Nhạc phát hiện, thật đáng yêu ──vì có cảm giác xấu hổ mà hắn lại yếu ớt kẹp chặt y hơn.

“Bởi vì cái mông của ngươi rất khêu gợi.”

Đường Nhạc cắn nhẹ lên vành tai trắng nõn của Tô Trữ Xuyên, con ngươi xanh biếc ánh lên vẻ tà ác: “Ta rất thích ──siết chặt làm ta cảm thấy rất thoải mái.”

Khuôn mặt mang nét đẹp của người châu âu, tướng mạo vô cùng anh tuấn, hoàn toàn không nghĩ tới nam nhân như vậy lại có thể nói ra những lời này.

Nhưng không hiểu tại sao, trong đôi mắt kia vẫn toát ra phong cách ưu nhã như lần đầu tiên hắn thấy y ngồi trên ghế da.

Tô Trữ Xuyên khẽ hít một hơi, có lời muốn nói nhưng cuối cùng lại không thể nói ra miệng.