Sa Tả lẳng lặng ngồi dựa vào cái ghế kia, vây quanh cậu là vài cái màn hình, số liệu phía trên liên tục chuyển động với tốc độ chóng mặt, thỉnh thoảng phát ra tiếng “tít tít” khi có đoạn số liệu nào đó được chuyển đổi thành công, trông rất nhàm chán.

Ngoại trừ những đường dây chuyển tải nối liền với phần đầu của cậu thì còn có vài ống vận chuyển dịch dinh dưỡng, trong quãng thời gian này, Sa Tả không thể cử động, trước khi số liệu chuyển đổi thành công, cậu cũng không thể tỉnh lại, thứ duy trì mạng sống của cậu chính là mấy cái ống kia.

Trưởng trạm và hai người kia vẫn luôn ở đằng sau cửa phòng, lo lắng và hồi hộp chờ đợi.

Đã hai ngày bọn họ không được tới gần Sa Tả, Naga im lặng như pho tượng ngồi trên mặt đất bên cạnh ghế, không cho phép bất cứ người nào đến gần Sa Tả trong vòng mười mét, trước khi Sa Tả tỉnh lại, hắn không cho bất cứ người nào tiếp cận Sa Tả.

Trạng thái của Sa Tả không tốt, ngay từ lúc bắt đầu Naga đã cảm giác được, nhưng Sa Tả là người muốn làm chuyện này, vì thế hắn sẽ không tiếp tục ngăn cản, miễn là Sa Tả có thể tỉnh lại là được.

Người trong phòng không có khả năng uy hiếp hắn, hắn có thể dễ dàng phân biệt được những người này không có ý xấu, nhưng hắn vẫn khăng khăng không để bọn họ tới gần, mà yêu cầu bọn họ ở lại trong căn phòng bên kia.

Hắn có suy nghĩ riêng của mình, tuy những người này vô hại nhưng trong căn phòng này chắc chắn có thiết bị cách ly hoàn toàn với bên ngoài, nói cách khác, hắn không cảm giác được tình hình bên ngoài cửa, không biết có người đến hay không, không biết bên ngoài có thay đổi gì hay không.

Vì thế hắn muốn những người kia chặn ở cửa, nếu có chuyện bất ngờ thì những người kia sẽ bị tấn công đầu tiên, có thể để hắn tranh thủ thời gian phản ứng, cho dù chỉ là vài giây cũng được.

“Cậu muốn ăn gì hay uống chút nước không?”. Trưởng trạm hỏi Naga.

“Không cần”. Naga không nhúc nhích, thấp giọng đáp một tiếng, hắn không cần bổ sung năng lượng mỗi ngày như người bình thường, thân thể của hắn có thể để hắn không cần hấp thụ bất kỳ thức ăn thức uống hơn hai tuần liên tiếp, đặc biệt là trạng thái bất động như bây giờ có thể duy trì lâu hơn.

“Tôi phải quay về cơ sở dữ liệu, tôi không thể ở đây quá lâu, sẽ khiến người khác nghi ngờ”. Trưởng trạm dặn dò hai người kia, sau đó mở cửa rời khỏi phòng.

Trưởng trạm sẽ quay về cơ sở dữ liệu hai lần một ngày, tránh cho người khác nghi ngờ ông ấy, mỗi lần ông ấy mở cửa, Naga sẽ để ý động tĩnh bên ngoài, hai ngày này không có gì bất thường.

Sa Tả hô hấp rất đều đặn, ngoại trừ có thể cảm giác được cậu có chút đau đớn thì trạng thái cơ thể vẫn bình thường.

Naga nhắm mắt, hắn cần ngủ một hồi, khoảng chừng năm phút, chút thời gian này có thể để hắn duy trì tỉnh táo tuyệt đối trong vài ngày tiếp theo.

Sa Tả nói cho hắn biết việc chuyển đổi tư liệu có thể kết thúc trong một tuần, đây là lần đầu tiên Naga có cảm giác rõ ràng đối với thời gian, trước đây hắn chưa bao giờ để ý thời gian mỗi ngày, đã qua một ngày hay là vài ngày không có ý nghĩa gì với hắn.

Nhưng hiện tại, hắn lại cẩn thận nhớ kỹ thời gian, tính toán còn bao lâu Sa Tả mới tỉnh lại.

Sáng sớm ngày cuối cùng, Naga có chút căng thẳng.

Đây là khoảng thời gian cuối cùng, tuy rằng hắn không hiểu rõ tác dụng của những tư liệu này, nhưng hắn biết rõ những thứ này là điều cấm kỵ đối với một số người, hắn cũng rất rõ ràng, mục đích của Trình Khản là hủy diệt toàn bộ đảo Liệp Lang, những tư liệu của sở nghiên cứu cũng sẽ bị hủy diệt.

Naga nhận định rất đơn giản, tuy những người đó không muốn những thứ này bị phát hiện, nhưng lại cần một phần tư liệu đã hoàn thiện này, vì thế, thời điểm Sa Tả chuyển đổi xong những tư liệu này cũng chính là thời điểm nguy hiểm nhất của bọn họ.

Lúc này trưởng trạm đi tới, Naga cũng không ngăn ông ấy lại, hắn cần trưởng trạm nhìn xem còn bao lâu mới kết thúc.

“Khoảng chừng một giờ nữa”. Trưởng trạm vẫn còn căng thẳng, đây là bước ngoặt cuối cùng, không thể xảy ra sai lầm, “Sau khi chuyển đổi, chúng tôi sẽ lập tức công bố nội dung, tôi đã thông báo cho người kế tiếp, có điều cần mất một lúc thì Sa Tả mới có thể tỉnh lại”.

“Ừ”, Naga rất ít khi căng thẳng, ngoại trừ lần Trình Khản bị hắn làm bị thương kia thì cũng chỉ có hiện tại, hắn cũng có chút căng thẳng, hắn không biết khi Sa Tả tỉnh lại sẽ như thế nào, “Tìm cho tôi một sợi dây”.

“Loại nào?”. Trưởng trạm không hiểu rõ ý của hắn, nhưng ông không hỏi nhiều.

“Bền một chút, có thể buộc đồ”.

Trưởng trạm tìm cho hắn một sợi dây thừng bọn họ dùng để cố định thiết bị lúc di chuyển chúng nó, đây không phải vật liệu bình thường, nó rất bền chắc, có thể chống cháy và chống bị vũ khí sắc bén cắt đứt, Naga rất hài lòng, hắn quấn sợi dây vào tay.

Một giờ sau, số liệu chuyển động trên màn hình dừng lại, phát ra ba tiếng “tít” rất dài, chuyển đổi đã hoàn tất.

Lúc này, chỉ cần Naga nói ra mật khẩu Sa Tả từng nói cho hắn biết để nhập vào thiết bị là việc truyền bằng chứng đến trung tâm điều khiển phát sóng có thể bắt đầu.

Nhưng Naga không lập tức nói ra mật khẩu, bởi vì Sa Tả vẫn chưa tỉnh lại: “Nếu như cậu ấy không tỉnh lại, tôi sẽ không nói ra mật khẩu, tôi mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì”.

“Sẽ tỉnh mà”. Trưởng trạm gật đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi các chỉ số cơ thể Sa Tả, “Chúng ta chờ một chút… Tôi còn có thứ muốn giao cho cậu”.

“Là cái gì?”. Naga hỏi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Sa Tả.

“Người đó nói là sau khi chuyển xong số liệu thì đưa cho bọn cậu, đưa người nào cũng được”. Trưởng trạm đi đến bên cạnh một cái tủ, mở ngăn tủ lưu trữ thiết bị, lấy ra một cái hộp kim loại nhỏ dài gần một mét, ông ta đưa cái hộp cho Naga, “Tôi không biết cách mở, hẳn là cậu biết”.

Cái hộp kim loại này rất trơn truột, nhìn sơ qua không thấy có chốt mở, nếu Naga trước đây thì khẳng định sẽ không nghĩ ra cách mở, có lẽ sẽ đập vỡ nó luôn, có điều hiện tại hắn hiểu rất rõ, vật được lưu lại cho hắn và Sa Tả kỳ thực mở ra rất dễ dàng.

Hắn xoay người, chắn đường nhìn của trưởng trạm và hai người kia, dùng vòng tay trên tay huơ xung quanh hộp, nắp hộp im lặng mở ra.

Bên trong có đặt một vòng dây kim loại màu bạc.

Lúc Naga nhìn thấy sợi dây nhỏ dài này, hắn lập tức biết được người nhờ trưởng trạm chuyển giao cái hộp này là ai, ngoại trừ Trình Khản sẽ không có ai đặc biệt làm sợi dây như vậy cho hắn, Trình Khản biết hắn dùng thứ này rất thuận tay.

Có điều, sợi dây này không giống với sợi dây trước đó, nó không phải là những vòng kim loại tròn có gai nhọn móc nối vào nhau thành một sợi dây, mà là từng viên hình trụ nối liền với nhau, hơn nữa lại ngắn hơn rất nhiều so với sợi dây hắn dùng trước đây, nó gần như không có lực sát thương.

Hắn nhíu mày, lấy sợi dây ra khỏi hộp, Trình Khản có ý gì đây?

Lúc sợi dây nằm trên tay hắn, nó bắt đầu run nhẹ, loại rung động này có lẽ chỉ có tay của Naga mới có thể cảm giác được, hắn giơ tay lên muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên một đầu của sợi dây lay động, vững vàng bám vào mặt bên của vòng tay trên cổ tay trái của hắn.

Naga theo bản năng dùng tay nắm lấy sợi dây, sợi dây phát ra một tiếng “tách”, những chiếc gai nhọn mảnh nhô ra từ trên những hình trụ nối tiếp nhau, Naga nhếch khóe miệng, vật này chơi rất vui.

Hắn lại nắm lấy nó, gai nhọn lập tức rút vào trong, nhưng mấy cái hình trụ kia đột nhiên hít chặt, kéo căng thành một thanh kim loại mảnh khảnh thẳng tắp, hắn cầm nó gõ lên mặt đất, rất rắn chắn, cây gậy chăng?

Sa Tả bên kia hình như có biến hóa, Naga không nghiên cứu vòng dây đó nữa, chỉ vẫy một cái, để vòng dây quấn lên tay mình.

“Sắp tỉnh rồi”. Trưởng trạm nói, giọng nói của ông ấy nghe như thở phào nhẹ nhõm, lại mang chút kích động.

“Ừ”. Naga đi tới bên cạnh Sa Tả, lông mi Sa Tả đang run run, nhìn như sắp tỉnh lại từ trong mơ.

Hắn nhìn xung quanh, ngoại trừ trưởng trạm, hai người kia đều đứng cạnh cửa, không có đi vào.

Khi hắn định tiếp tục quan sát Sa Tả thì micro trong phòng vang lên.

“Trưởng trạm, trong phòng khách có người muốn gặp ngài”.

Tin tức này khiến cho tất cả mọi người trong phòng hồi hộp lên, Sa Tả sẽ lập tức tỉnh lại, toàn bộ bằng chứng đã chuẩn bị xong, chỉ cần mật khẩu của Naga là có thể bắt đầu truyền ra ngoài.

Thế mà lúc này lại có người muốn gặp trưởng trạm, quả thật sẽ làm cho người ta lo lắng không yên.

“Đừng đi”. Naga cau mày, xoay người nhìn về phía Sa Tả, hắn lia mắt nhìn vào cái hộp đựng sợi dây kia, bên trong còn có một chiếc lá đã khô héo.

Ở AS không có cây cối, Naga nhìn chằm chằm vào chiếc lá, ôm lấy Sa Tả vẫn chưa tỉnh lại, dùng sợi dây trưởng trạm tìm cho trước đó rồi cột Sa Tả lên lưng mình.

Chiếc lá này thuộc về một loại cây đặc biệt gọi là “Keira” có trên đảo Liệp Lang, ý nghĩa của Keira chính là rời khỏi.

Ngày trước, lúc Naga bị người của sở nghiên cứu truy bắt, Trình Khản từng dùng loại lá cây này nhắc nhở hắn rời đi.

Trưởng trạm không biết lí do cho hành động đột ngột này của Naga, ông chỉ nói một câu: “Nếu quả thật là những người đó, lúc này tôi mà không xuất hiện, bọn họ sẽ lợi dụng nó chứng minh rằng tôi tham gia vào chuyện này, chúng ta sẽ gặp phiền phức”.

“Ông đi đi”, Naga thấp giọng nói, “Đừng đóng cửa, tôi muốn biết chuyện bên ngoài”.

“Được, nếu tôi không gặp rắc rối”, trưởng trạm đi về phía cửa, “Tôi tạm thời sẽ không trở lại, tôi sẽ dùng micro thông báo cho các cậu bắt đầu truyền dữ liệu”.

Naga nhìn trưởng trạm đi tới cạnh cửa, mở cửa.

Trong nháy mắt cửa được mở ra, Naga giơ tay lên, vòng dây quấn trên tay trượt mở, gai nhọn nhô ra.

Ngoài cửa có người, không có vũ khí, nhưng có rất nhiều người.

Trưởng trạm vẫn chưa mở hết cửa, người bên ngoài đã bất ngờ đẩy ông ta xuống đất, tràn vào phòng.

“Các người là ai! Tại sao lại vào đây!”. Trưởng trạm té lăn trên mặt đất, sau khi được hai người kia đỡ dậy, vô cùng tức giận chỉ vào những người này.

Trong lòng ông đã biết rất rõ những người mặc thường phục này là ai, nhưng ông vẫn giả vờ mờ mịt, ông không thể chủ động bại lộ thân phận của mình.

“Bắt ba người bọn họ lại!”. Người dẫn đầu có vóc dáng rất cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt lộ ra lạnh lùng và sát khí khiến con người ta không rét mà run.

Trưởng trạm và hai người kia lập tức bị vài người cao to ấn vào tường, trên tay bị quấn loại băng dán được dùng khi bắt phạm nhân, loại băng dán này rất bền, nếu không có dụng cụ chuyên cắt kim loại thì không có cách nào tháo xuống được.

“Cho tôi xem thẻ chứng minh của các người!”. Trưởng trạm la lên, “Các người muốn làm gì!”.

Không có ai để ý đến trưởng trạm, người dẫn đầu cao lớn kia chậm rãi đi về phía Naga.

Naga không hề cử động, đối phương có nhiều người nhưng không có vũ khí, đối với hắn mà nói, nếu muốn thì hắn có thể đi ra ngoài, chỉ là hắn đang suy nghĩ đến thiết bị vẫn chưa được khởi động và Sa Tả vẫn còn bất tỉnh trên lưng.

“Số thứ tự”. Người cao to nhìn hắn.

Naga ngửa đầu, khóe miệng kéo lên nụ cười khinh thường, người như vậy mà cũng dám nói chuyện với hắn.

Thái độ này khiến cho người cao to không hài lòng, vẻ mặt trở nên âm trầm, nhưng rất nhanh đã đổi thành nụ cười như cười như không: “Đúng rồi, rác rưởi ở đảo Liệp Lang làm gì có số thứ tự”.

Naga vẫn không lên tiếng, hắn đang suy nghĩ đường ra ngoài, cửa sổ, hành lang, lối đi, thang máy…

“Giao mật khẩu ra đây, tao sẽ thả mày và bạn mày đi”. Người cao to đi về trước từng bước.

Naga giơ tay lên, vòng dây lay động biến thành một thanh kim loại, vừa khéo chỉa vào cổ họng của người cao to, “Đứng im”.

Khi vừa nói xong, phần đầu của thanh kim loại hướng về phía cổ họng người kia đột nhiên lóe lên ánh sáng tựa như tia chớp, người cao to lập tức cảm thấy nóng rát mãnh liệt, một cơn đau nhói truyền đến, người nọ dừng bước.

Lúc cây gậy này lóe lên ánh sáng điện, Naga cũng lấy làm kinh hãi, hắn chỉ vô tình di chuyển ngón tay, động tác rất nhẹ, không nghĩ đến sẽ có hiệu quả như vậy.

“Đừng tin hắn!”. Trưởng trạm la lên, giọng nói lo lắng.

“Mày thấy đấy, mày tới từ đảo Liệp Lang”. Người cao to hất tay về phía sau, người đang khống chế trưởng trạm lập tức vung tay bổ vào cổ trưởng trạm, trưởng trạm ngã trên mặt đất, người cao to cười cười: “Chuyện này không liên quan gì tới mày, tụi mày chẳng qua chỉ là công cụ bị người lợi dụng mà thôi, nói mật khẩu cho tao biết, tao có thể đưa tụi mày trở lại đảo”.

“Được”, Naga cảm giác được Sa Tả ở sau lưng đang cựa mình, hình như là sắp tỉnh, hắn phải lập tức rời khỏi nơi này, người cao to này xem ra chỉ là thi hành mệnh lệnh, biết rất ít về chuyện trên đảo Liệp Lang, có lẽ hắn ta không biết về vật thí nghiệm hoặc là đánh giá thấp năng lực của vật thí nghiệm, “Tôi sẽ cho anh biết, bảo người của anh tránh qua một bên, chúng tôi phải an toàn xuống được bên dưới”.

Người cao to vẫy vẫy tay, người đứng chặn ở cửa tránh ra nhường đường: “Không cần tao tiễn mày xuống dưới hả?”.

“Không cần”. Naga nhẹ nhàng cầm vòng dây trên tay.

“Vậy thì nói mật khẩu ra là mày có thể đi”, người cao to vỗ tay, “Rất đơn giản mà”.

“Hủy diệt”. Naga nói xong cũng đã đi tới cửa.

“Hủy diệt?”. Người cao to đi tới bên cạnh bàn điều khiển, chuẩn bị dùng thử mật khẩu này để hủy bỏ chương trình truyền tin…

Naga chạy tới cạnh cửa, người cao to sau lưng gầm lên giận dữ: “Bắt nó lại! Chết tiệt!”.

Lúc Sa Tả thiết lập mật khẩu cũng đã nghĩ tới điểm này, nếu như cuối cùng bị quấy nhiễu, không thể nhập mật khẩu vào, vậy thì bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc, vì thế cậu thiết kế mật khẩu là giọng nói của Naga.

Đây cũng không phải là thiết lập đặc biệt gì, chỉ là do tư duy quán tính, hầu hết mọi người thường không nghĩ tới mà thôi, hơn nữa thiết lập mật khẩu giọng nói của Naga, chỉ cần Naga không trực tiếp nói ra mật khẩu được thiết lập trước, cho dù bọn họ biết được nội dung mật khẩu, có thể thu được giọng nói của Naga thì cũng phải cần thời gian tổng hợp lại, như vậy sẽ tranh thủ được thời gian trong trường hợp xấu nhất.

Khi Naga nói ra hai chữ hủy diệt, chương trình truyền tin cũng lập tức khởi động, nếu không nhập lại giọng nói của hắn thì đoạn chương trình này không thể dừng lại.

Người ngăn ở cửa lập tức vây quanh Naga, Naga thấy được đồ vật trên tay bọn họ, không phải là vũ khí, nhưng hắn từng thấy qua thứ này, Sa Tả từng đưa cho hắn lúc ở trên chiếc xe kia, dùi cui điện.

Trình Khản cho tôi cái còn tốt hơn, Naga nhếch môi mỉm cười, mang theo Sa Tả xông tới những người này.

Đối phó với những người này, hắn có thể không cần nhìn, chỉ bằng cảm giác là có thể chặn được công kích.

Hắn niết vòng dây, gai nhọn lập tức nhô ra ngoài, tay hắn nhẹ nhàng vung lên, vòng dây quấn lấy tay của hai người, gai nhọn ghim vào cổ tay của bọn họ, cùng lúc đó, Naga vọt tới trước hai bước, sử dụng quán tính kéo vòng dây một cái, hai người kia kêu lên thảm thiết, bàn tay và dùi cui điện bọn họ cầm trên tay cùng rơi trên mặt đất.

Naga chỉ với động tác đầu tiên đã xông được ra ngoài, người cao to đứng bên trong phòng cuối cùng cũng đã biết thủ hạ của mình chắc chắn không ngăn được người này, huống chi tình hình hiện tại là bọn họ phải bắt sống người này, căn bản không thể nào làm được.

Người nọ là một con quái vật, tốc độ di chuyển và sức mạnh của hắn không phải nhân loại bình thường có thể đạt tới.

Vài giây trước đó, rác rưởi của đảo Liệp Lang này đã đánh ngã bảy tám thủ hạ của hắn, xông ra ngoài cửa.

“Đuổi theo!!”. Hắn rống lớn, lấy micro ra từ trong người, “Người của phòng điều khiển, lập tức cắt hết nguồn năng lượng của toàn bộ lối đi!”.

Bọn họ nhận được mệnh lệnh phải ngăn cản phạm nhân từ đảo Liệp Lang lẻn trốn về AS, phối hợp với trưởng trạm lấy trộm thành quả thí nghiệm y học gì đó trên đảo Liệp Lang, đồng thời loan truyền đến tổ chức dân buôn dẫn tới bạo động uy hiếp chính phủ liên bang.

Phạm nhân không có vũ khí nhưng rất cường tráng, cần rất nhiều người mới có thể khống chế, đồng thời không được mang theo vũ khí, đề phòng bị cướp đoạt.

Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy nhiệm vụ này có gì đó không ổn, người như bọn hắn có thể tay không đối phó với đội SWAT quanh năm tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt, hưởng thụ đủ loại dịch vụ tối ưu nhất của AS?

Mà cảnh tượng hiện giờ làm cho hắn khó mà tin được, đây là người nào? Tại sao trên đảo Liệp Lang lại có thể có “người” vừa nhìn đã biết không phải là nhân loại bình thường?

“Trưởng quan”, Hắn cầm micro, chuyển đến kênh mật, “Tôi… cần ngài giải thích rõ hơn, chúng tôi đụng phải tình huống chúng tôi chưa từng trải qua bao giờ”.

“Cậu không cần biết nhiều, tôi sẽ bí mật triển khai thêm người, phong tỏa toàn thành phố, nhiệm vụ của cậu là giữ chặt mục tiêu, không được để bọn chúng biến mất khỏi phạm vị kiểm soát của chúng ta!”.

“Được!”.

Naga không lựa chọn đi thang máy và lối đi thông thường, từ lúc chạy trốn khỏi trụ sở chính, hắn đã biết những chỗ nào sẽ bị khống chế vào thời điểm này. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cuối hàng lang, lúc đi lên hắn từng nhìn thấy ở đó có một cánh cửa, kí hiệu phía trên giống hệ với lối thoát hiểm khẩn cấp trong trụ sở chính kia.

Hắn muốn thử xem nơi này có thể ra ngoài được hay không.

“Ưm…”. Sa Tả khẽ kêu lên, chắc là đã tỉnh.

“Đừng cử động, nằm yên ở đó đi, tôi mang cậu ra ngoài”. Naga với tay sờ lên má Sa Tả, hắn có thể cảm giác được Sa Tả rất yếu.

Lối thoát hiểm khẩn cấp không bị chặn lại, Naga vỗ vào công tắc trên tường, cửa mở ra, mặc dù hắn biết sau khi đi vào có lẽ sẽ bị chặn lại, hơn nữa Sa Tả từng nói với hắn những nơi như vậy đều có máy theo dõi, có người có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình của bọn họ, nhưng vào lúc này, đây là con đường duy nhất.

Lúc chạy ào vào thang máy nhỏ, hắn nhìn thấy bên cạnh có một bàn phím rất lớn, hắn nhấn vào số 1 dưới cùng, hắn không biết chữ số thông dụng, nhưng hắn biết cái này nhất định là tầng dưới cùng.

Thang máy bắt đầu đi xuống bên dưới, Naga có thể cảm giác được trên nóc có âm thanh, đây là âm thanh nhỏ nhoi phát ra lúc camera được khởi động, hắn biết hiện tại đã có người đang nhìn bọn họ, hắn nhìn chằm chằm vào con số 1 kia, cũng không còn nơi nào để nhấn nữa.

Hắn cảm giác được bọn họ đang giảm tốc độ, hắn có thể phân biệt được không khí lưu động rất khác biệt mỗi khi đi qua khoảng cách giữa hai tầng, hắn dựa vào đó để phán đoán độ cao của tòa nhà và bọn họ đã đến tầng thứ mấy.

Khi đến tầng 12, Naga mới đưa tay ra nhấn vào số 10.

Mấy giây sau, thang máy dừng lại, khi cửa vừa mở ra, Naga lập tức xông ra ngoài.

Ở độ cao mười tầng, hắn có thể rơi xuống đất thăng bằng mà không cần giảm xốc.

Naga dựa theo vị trị cửa sổ từng nhìn thấy trước đó, chạy tới, cửa sổ nơi này giống với trụ sở chính, hắn mượn quán tính chạy, vung tay đập vỡ kính, không do dự bước lên bệ cửa nhảy ra ngoài.

Nơi hắn rơi xuống đất là mặt hông của tòa nhà, khi hắn vừa đặt chân xuống đất, đã có người mặc đồng phục quân độ chạy về phía hắn.

Naga nhìn xung quanh, chạy về nơi có ít người nhất, đồng thời nắm chặt vòng dây trong tay, vòng dây lập tức thít lại, nối liền thành một cây gậy kim loại.

Hắn chỉa gậy về phía người ở gần hắn nhất, dùng sức ấn xuống chỗ có thể làm cho cây gậy này phát ra điện quang.

Điều khiến hắn không tưởng tượng được chính là một đầu của gậy kim loại kia lại bắn ra chuỗi tia chớp dài, người kia cách hắn còn có vài mét, đánh vào ngực người kia.

Người kia chưa kịp phát ra tiếng hô thì đã bị đẩy về phía sau rất xa, lúc té trên mặt đất, Naga thấy được trên ngực người kia có một vùng cháy đen.

Naga nhìn vòng dây trong tay, đây là vũ khí tốt nhất Trình Khản đưa cho hắn, cự ly sát thương là thứ hắn chưa từng nghĩ tới.

Thứ trên tay hắn có thể tạm dừng người chặn đường hắn trong vài giây ngắn ngủi, Naga thừa dịp này vọt ra đường phố, hắn thấy trong tay người đuổi tới có cầm súng.

Không cần biết là loại đạn gì, tốc độ của hắn chắc chắn không tránh khỏi, đặc biệt là loại đạn tự động khóa mục tiêu.

Hắn nhanh chóng di chuyển ngang một đoạn lớn, chạy tới trước một đoạn rồi lại đổi tuyến đường.

Cách di chuyển không theo đường thẳng này làm cho hai chùm tia sáng nhằm vào hắn đều bắn vào bức tường bên cạnh và mặt đất, để lại một cái hố rất lớn.

Phía trước có một tòa nhà, Naga chạy ngang chạy dọc đến được con đường nhỏ phía sau mới thở phào một hơn, rồi lại vòng qua con đường nhỏ tiếp tục chạy.

Đường phố ở AS rất rắc rối, Naga dừng lại để cẩn thận phân biệt nhưng cũng không nhận rõ được phương hướng, hắn chỉ có thể chạy vào sâu hơn, chạy sát đến biên giới, hắn còn nhớ rõ Sa Tả từng nói khu bình dân an toàn hơn khu chủ thành.

“Anh…”. Sa Tả trên lưng khẽ ho khụ một tiếng.

“Ừ? Khó chịu sao?”. Naga dừng lại phía sau trụ đèn không sáng đèn, quay đầu muốn nhìn Sa Tả.

“Anh là ai?”

Hoàn

Chỉ ba chữ ngắn ngủi “Anh là ai” thôi là đủ ngược chết Naga rồi!! TT_TT