“Vẫn không có tin tức gì của Trình Khản, đã ba ngày rồi mà một chút tin tức cũng không có”.

“Hiện tại việc truyền tin rất khó khăn, Sở nghiên cứu có thể đã biết việc Trình Khản quay về đảo rồi”.

“Anh có hối hận không? Có lẽ là nói… có hận em không?”.

“Không, tất cả đều là quyết định của hai chúng ta, Sa Tả là niềm kiêu hãnh của chúng ta”.

Đồng hồ điện tử trên vách tường kim loại hiển thị thời gian là Thủy kỷ, ngày 28 tháng 7 năm 573, nền trắng số đen thể hiện rõ phong cách rất AS, đơn giản và hạn chế. Luân Na Tháp nhìn chằm chằm vào màn hình, phía trên còn có nhiệt độ, độ ẩm, chất lượng không khí từng khu vực tại AS, màn hình hiển thị rất nhiều nội dung nhưng mỗi ngày gần như không có biến hóa.

Từ ngày AS được thành lập trở đi, những con số về nhiệt độ và thời tiết gần như không hề thay đổi. Đa số những người trưởng thành trong môi trường sống thuận lợi này, cơ thể bọn họ đã hoàn toàn thích nghi với chỉ số bất biến kia.

Bà chưa từng rời khỏi AS, càng chưa từng đến SUD-III, trong trí nhớ của người dân AS không hề có hòn đảo này, nhưng đối với bà mà nói, nơi mà bà chưa từng đặt chân đến không hề xa lạ chút nào.

Không đơn giản là hiện tại con trai bà đang đơn độc tại hòn đảo kia mà trải qua biến cố lớn nhất trong đời nó, còn bởi vì vào hai mươi năm trước, bà đã hiểu rõ hòn đảo này.

Năm đó, bà được chấp thuận sinh ra đời đứa con đầu tiên, nhưng cuối cùng nó lại mắc bệnh nặng, căn bệnh gây ra bởi những vấn đề về thể chất không có khả năng được AS chữa trị, tổ chức Y tế tại AS sẽ không lãng phí thời gian điều trị cho những đứa bé có thể chất quá kém.

Là một người mẹ, bà bất lực đứng nhìn sinh mệnh nhỏ bé đang hấp hối, lần đầu tiên trong cuộc đời bà nảy sinh tâm lý thất vọng sâu sắc đối với Chính phủ liên bang, lần đầu tiên bà nảy sinh nghi ngờ đối với cách làm phân chia nghiêm ngặt thứ bậc gien, sinh mạng không phải quan trọng nhất, gien tốt mới là tuyệt đối, dưới sự khống chế của chính phủ liên bang, ưu thắng khuyết thải mang một ý nghĩa khác, một ý nghĩa lạnh lẽo thấu xương.

Thậm chí bởi vì đứa nhỏ yếu ớt như vậy mà bà đã mất đi cơ hội sinh con lần nữa, bởi vì gien của bà và người chồng Sa Dịch có lẽ không khỏe mạnh, không thể mang đến cho AS một gia đình chất lượng, bên cạnh việc bà bị cấm sinh con, cấp bậc xã hội cũng sẽ bị hạ xuống.

Ngày đó con bà chết đi, có một người đàn ông mang theo một đứa bé mới sinh tới nhà bà, ngày sinh của đứa bé với con trai bà cách nhau rất gần, nó rất khỏe mạnh và xinh xắn.

Người đàn ông này muốn dùng một đứa bé khỏe mạnh để thay thế cho đứa con vừa mới mất của bà, bà và Sa Dịch rất kinh hãi, đây là chuyện không thể tưởng ở AS, là hành động vi phạm pháp luật nghiêm trọng.

Dù thế nào bà cũng không có gan chấp nhận, nhưng người đàn ông này không nói nhiều lời, mà chỉ bảo chứng với bọn họ: “Tất cả tư liệu tôi sẽ chuẩn bị giúp hai người, bắt đầu từ ngày hai người chấp nhận đứa bé này thì nó chính là con ruột của hai người, hai người chưa từng có một đứa con đã chết, mọi thứ đều không hề thay đổi”.

“Cha mẹ nó đâu?”. Sa Dịch vẫn không nói gì, đây là vấn đề duy nhất của ông, tại AS này, không thể có khả năng xuất hiện một đứa bé khỏe mạnh mà không có gia đình.

“Nó sinh ra bên ngoài AS, cha mẹ đã chết”, người đàn ông trả lời rất đơn giản, “Nếu hai người không nhận nuôi nó thì nó sẽ bị chết đói, tôi cũng không tìm được gia đình có điều kiện phù hợp”.

Đứa bé này cư nhiên sinh ra bên ngoài AS, đây là lần đầu tiên Luân Na Tháp và Sa Dịch có ấn tượng khác đối với thế giới nằm ngoài AS không chỉ là một khoảng không màu đen.

Mặc dù đứa bé và người đàn ông này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng Luân Na Tháp vẫn bị dao động bởi lời nói của người đàn ông, bà nhìn vào ánh mắt trong veo và nụ cười dễ thương của đứa bé, tình mẹ con cuộn trào trong cơ thể bà không cách nào khống chế, bà nhìn chồng: “Em muốn nhận nuôi đứa bé này”.

Sa Dịch trầm mặc rất lâu, lại nhìn người đàn ông kia hồi lâu rồi cuối cùng mới ôm vai vợ mình: “Em vui là được rồi”.

“Tôi sẽ quay về tìm hai người nhưng không theo định kỳ”, người đàn ông này để lại một con chip nhỏ cho bọn họ, “Nếu gặp tình huống khẩn cấp thì có thể trực tiếp tìm tôi, tôi tên Trình Khản”.

Người đàn ông tên Trình Khản mang theo đứa con đã mất của bọn họ rời đi, và để lại đứa bé trai khỏe mạnh, ba ngày sau, bọn họ phát hiện toàn bộ tư liệu của đứa con Sa Tả đã bị thay đổi, từ tư liệu của đứa bé này, nó đã hoàn toàn trở thành đứa con hợp pháp của bọn họ.

Sa Tả trở về phòng, đi xuống ôn tuyền ngâm người một hồi, lại thay một bộ quần áo sạch, sau đó trực tiếp ngã xuống giường ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới thức dậy, và cậu không hề nằm mơ trong lúc ngủ.

Có người đi qua đi lại trên con đường nhỏ bên ngoài, mỗi người thoạt nhìn đều đang bận rộn chuyện của chính mình. Cậu chậm rãi rời giường, sắp xếp xong rồi đẩy cửa bước ra, vết tích hỗn chiến của ngày hôm qua đã được dọn dẹp gần xong, ngoại trừ phòng ốc đổ sụp vẫn chưa được tu sửa thì đá vụn và vết máu trên mặt đất đều đã biến mất.

Kiệt Tu vẫn chưa xuất hiện, Sa Tả không nghĩ ra cậu ta phạm phải sai lầm gì mà cần phải giam cầm, cậu chỉ không thể hiểu được một đống quy tắc của Tự Do thành.

Bên cạnh tường có đặt một thùng nước nhỏ, nước bên trong trong vắt, cậu lấy cái chén múc một ít nước rồi tưới cho những cây cỏ nhỏ của Kiệt Tu, cậu không có quá nhiều ấn tượng với Kiệt Tu, nhưng những bụi cây xanh biếc này của Kiệt Tu là thứ màu xanh duy nhất cậu nhìn thấy ở Tự Do thành, chỉ bằng điểm này thì ấn tượng của cậu đối với Kiệt Tu đã hoàn toàn khác biệt so với những người khác.

Trong nhà của cậu ở AS, cậu cũng trồng không ít thực vật, có rất nhiều loại cậu không thể gọi nổi tên, mặc dù chúng đã được cải tiến gien nhưng so với trạng thái của những thực vật hoàn toàn tự nhiên thì chúng thiếu đi vài phần linh động, nhưng với việc phải liên tục nhìn vào màn hình máy tính ở cơ sở dữ liệu mỗi ngày thì khi về đến nhà, những thứ xanh biếc này có thể khiến cho cậu cảm thấy thả lỏng.

Nhìn những cây cỏ trồng trong chiếc bình nhỏ xinh, hoài niệm của Sa Tả về mái ấm, về cha mẹ bỗng nhiên cuộn tới như thủy triều, vô luận thế nào cậu cũng không thể khống chế được nước mắt của mình.

Cậu đưa tay chống tường, hai mắt áp lên cánh tay.

Cậu muốn rời khỏi cái nơi ngập tràn những thứ không thể giải thích, rời khỏi cái nơi khi cậu nhận ra được cái gọi là tự do.

Hòn đảo thất lạc.

“Buổi trưa tốt lành”. Tiếng cười của Lily Ca truyền đến từ phía sau.

“Xin chào”. Sa Ta nhanh chóng lau nước mắt, quay người sang liền nhìn thấy Lily Ca mỉm cười đứng trước mặt cậu.

“Cậu giúp Kiệt Tu tưới cây sao? Cậu ấy nhất định sẽ rất biết ơn cậu đó”. Lily Ca nhìn thấy khóe mắt của Sa Tả hơi ửng đỏ nhưng không hỏi nhiều: “Mấy cây cỏ này là bảo bối của cậu ấy”.

“Tại sao cậu ấy lại trồng loại cây cỏ này?”. Sa Tả có chút khó hiểu đối với sở thích của người thanh niên sinh ra trên đảo.

“Không biết, vốn dĩ Trình Khản thích những thứ này”, Lily Ca mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy lên tại chỗ, “Người tới từ AS dù sao vẫn không có thói quen và sở thích như chúng tôi”.

“Vậy sao… tôi vẫn không thấy Trình Khản, khi nào anh ta sẽ đến đây?”. Sa Tả ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xám xịt, ở trong môi trường thiếu ánh sáng, những cây cỏ của Kiệt Tu đều rất nhỏ, phiến lá cũng không xòe ra.

“Không biết, mục sư cũng không thể nói được là khi nào mới có thể nhìn thấy anh ta”.

“Vậy à”. Sa Tả đang muốn tìm đề tài để nói thì đột nhiên nghe được tiếng huýt gió rõ to và kéo dài truyền tới từ phía xa, cậu lập tức nhận ra là tiếng huýt gió của Naga, cậu chỉ chỉ về phía vách đá: “Tôi đi qua kia một chút”.

“Đây là tiếng huýt gió của Naga”. Lily Ca cau mày, “Cậu đi tìm hắn sao?”.

“Đúng vậy”. Sa Tả quay vào phòng cầm lấy áo khoác bông mặc vào, đêm qua Naga nói rằng ngày mai sẽ đến tìm cậu, nhưng cậu không hề nghĩ Naga lại dùng cách thức gọi Đức Lạp Khố để thông báo cho cậu, điều này khiến cậu cảm thấy buồn bực, cậu cũng không phải là Đức Lạp Khố, nghe được tiếng huýt cũng không vỗ cánh bay đến bên cạnh hắn.

“Sa Tả”, Lily Ca ngăn cậu lại trước cửa, “Tôi có thể hỏi là cậu đi cùng hắn để làm gì không? Naga hắn…”.

“Cô đang ngăn tôi đến đó?”. Sa Tả nhìn cô, cậu nhớ lại lời mục sư từng nói, cách xa Naga một chút, hắn rất nguy hiểm.

“Không phải”, Lily Ca vội vã lắc đầu, “Cậu không quen thuộc nơi này, Naga… hắn hành động rất tùy tiện, tôi chỉ lo lắng cho cậu…”.

“Cám ơn, tôi chỉ là…”. Sa Tả suy nghĩ rồi mỉm cười với Lily Ca, “Tôi chỉ muốn đi xem quái ngư thôi”.

“Quái ngư?”. Lily Ca sửng sốt.

Naga lại huýt gió lần nữa, lần này so với lần trước càng thêm vang dội, nó truyền đi rất xa trên bầu trời Tự Do thành, Sa Tả vỗ vỗ vai Lily Ca, nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi chạy về phía con đường nhỏ dẫn đến vách đá: “Đừng lo lắng, tôi chỉ đi chơi một chút, thư giãn đi”.

Naga bước qua xe máy, nhìn thấy Sa Tả đang chạy lại từ con đường nhỏ, hắn nhấc cằm, khóe miệng hơi khinh bỉ: “Quá chậm, người của AS đều dùng tốc độ này di chuyển sao”.

“Đúng vậy”, Sa Tả dừng bước, “Lần tới anh cứ tiếp tục huýt sáo, đợi đến khi bầu trời tối đen tôi cũng chưa tới được đâu”.

“Trời vốn màu đen”. Naga ngẩng đầu.

“Anh chỉ nhìn thấy cái mũ của anh, không đen mới là lạ”. Sa Tả kỳ thực vẫn không hiểu được, ấn theo loại trang phục của Naga thì đừng nói là nhìn bầu trời, ngay cả nhìn người đối diện cũng rất khó khăn, hắn sống sót như thế nào đây?

Cậu thừa dịp Naga ngửa mặt lên trời mà dán mắt nhìn vào dưới vành nón, không có thu hoạch gì, che chắn rất kĩ, nhưng thật ra vẫn thấy được phần quai hàm lộ ra ngoài của Naga, rất giống với phần quai hàm của cậu, da rất trắng, khác biệt với cái trắng bợt của người bình dân ở AS.

Làn da rất khỏe mạnh, nếu như làn da rám nắng của Lily Ca có thể hoán đổi một chút với Naga thì cô có thể xinh đẹp hơn vài phần.

“Đến”. Naga hất đầu về phía sau, ra hiệu bảo cậu lên xe.

“Naga”, Sa Tả nhảy lên xe, ôm lấy eo hắn, “Anh biết bộ dáng của tôi ra sao không? Ý tôi là anh từng nhìn thấy tôi chưa?”.

“Không nhìn thấy”. Naga khởi động xe, lái về phía đoạn sườn dốc bên kia, đó là đường rời khỏi Tự Do thành.

“Vậy anh không gỡ nón ra thì làm sao biết tôi là tôi?”. Sa Tả rất giật mình.

“Tại sao tôi lại phải biết cậu là cậu?”. Naga thởi dài, “Tôi biết bộ dáng của cậu”.

“Làm sao anh biết được?”.

“Lúc ngủ có nhìn qua”.

“Anh nhìn lén tôi?”. Sa Tả ngây ngẩn cả người.

“Không phải cậu cũng nhìn lén tôi sao?”.

Không sai, cậu từng nhìn lén Naga không chỉ một lần, nhưng mà…

“Nhưng tôi có nhìn được gì đâu!”. Sa Tả nhất thời cảm thấy bị thua thiệt, bản thân nghĩ hết biện pháp vừa lén lút vừa tập kích lại còn khích tướng nhưng chưa từng nhìn thấy mặt Naga, vậy mà người ta có thể dễ dàng nhìn thấy mặt cậu trong lúc cậu ngủ.

Naga không nói thêm gì nữa, Sa Tả đợi một hồi nhưng không nhận được phản hồi nên cũng có hơi nản lòng, cậu ngồi sau xe cũng không lên tiếng nữa, chỉ ngắm nhìn cảnh vật bên đường.

Phong cảnh ở đảo Liệp Lang không có gì đẹp mắt, kỳ thật nói chính xác thì ở đây không có phong cảnh, bầu trời đè nén xám xịt, thỉnh thoảng có sương mù đen thổi qua, nham thạch đen, trong vài khe đá ngẫu nhiên cũng có cây cối mọc lên nhưng đều mang hình dạng thấp bé quái dị, nhìn ngắm cũng không khoan khoái.

Vùng ao đầm to lớn trái lại có rất nhiều cây cối xanh biếc, nhưng nếu không có Naga ở đó thì chưa tới mười phút cậu có lẽ đã bỏ mạng lại rồi.

“Chúng ta đi đâu thế?”. Sa Tả nhìn ra Naga không chạy sâu vào bên trong đảo mà hướng về rìa đảo.

“Bờ biển”.

Lúc này, Sa Tả mới phát giác Naga nói dẫn cậu đi xem quái ngư có thể là thật, cậu có chút lo lắng: “Chúng ta phải xuống nước sao? Lạnh như thế, hơn nữa tôi còn không biết bơi”.

Naga không trả lời, chỉ chạy thẳng về phía trước.

Xe chạy rất lâu thì Sa Tả mới nghe được tiếng sóng biển đập vào nham thạch truyền đến từ phía trước, cậu vốn đang mơ màng nằm sấp lên vai Naga chợt ngồi dậy ngay ngắn, nhìn thấy những con sóng biển đen tung bọt trắng xóa ở phía xa.

“Đến bờ biển rồi?”.

“Ừ”. Naga tiếp tục chạy xe về phía trước một đoạn rồi dừng lại.

Sau khi xuống xe thì Sa Tả bắt đầu quan sát xung quanh, nơi này chắc là mặt sau của đảo Liệp Lang, đã cách ngọn núi lửa rất xa, nhưng cậu có chút mờ mịt, xe dừng trên phía trên vách đá, mà bãi biển ở dưới cách vách đá chừng mười mét, cậu cũng không nhìn thấy con đường nào có thể dẫn xuống dưới.

“Làm sao xuống dưới đây?”.

“Nhảy”.

Sa tả quay đầu: “Tự anh nhảy đi”.

Naga với tay bắt lấy cánh tay cậu, tay còn lại đặt tới mép miệng thổi một tiếng huýt to.

“Anh làm gì vậy?”. Sa Tả che lại hai tai, nghe tiếng huýt sáo của Naga ở khoảng cách gần làm cho lỗ tai cậu ong ong cả lên.

Naga không để ý đến cậu nhưng cũng không buông tay, Sa Tả thử xoay cánh tay nhưng vô dụng, cậu thử cạy ngón tay của Naga, cũng vô dụng.

Có điều đây là lần thứ hai cậu chạm vào da của Naga, lúc trước quá khẩn trương nên không để ý, lần này cậu phát hiện làn da của người này rất trơn nhẵn, sờ lên rất thoải mái, vì vậy cậu mới bỏ qua không cạy tay nữa.

Bầu trời âm u phía xa truyền đến một tiếng rít phá thủng không khí đè nén, Sa Tả chợt xoay đầu liền nhìn thấy một con Đức Lạp Khố đang sải cánh bay về phía bọn họ.

“Anh có bao nhiêu con Đức Lạp Khố vậy?”. Mặc dù Sa Tả không còn cảm thấy sợ hãi như lúc trước, nhưng khi nó lao xuống từ trên cao thì cậu vẫn theo bản năng nhích người lại gần Naga.

“Trên đảo có rất nhiều”. Khóe miệng khinh bỉ của Naga rõ ràng biểu thị hắn cảm thấy trí lực của Sa Tả có vấn đề.

“Không cần thuần hóa sao?”. Sa Tả không để ý đến biểu tình của Naga, chỉ cảm thấy bất ngờ, “Bọn chúng không cần thuần hóa cũng có thể nghe lời anh sao?”.

Naga buông lỏng tay, kéo cậu đến gần con Đức Lạp Kho đang đứng trên mặt đất rồi đẩy một cái: “Nắm lấy chân của nó”.

“Cái gì?”. Sa Tả nhìn con Đức Lạp Kho cao cỡ một người đang đứng đó, tóc cũng nhanh dựng đứng cả lên, bảo cậu nắm lấy chân của nó? Cậu vốn còn không dám nhìn kỹ cặp móng vuốt sắc nhọn dài hơn một mét của nó nữa là.

“Nó mang cậu xuống dưới”. Naga hơi mất kiên nhẫn, lại đẩy cậu một chút, khóe miệng kéo lên nụ cười đùa cợt, “Không phải sợ không đủ sức rơi xuống chứ?”.

“Khích tôi cũng vô dụng”, Sa Tả đành chịu ngồi xổm xuống, “Tôi thật sự không dám chạm vào nó đâu”.

Naga búng ngón tay, Đức Lạp Khố đột nhiên đập cánh bay lên, dừng phía trên đầu Sa Tả, đôi cánh vỗ giữ nguyên độ cao, đất đá vụn và cát trên mặt đất bị nó quạt bay lên khắp nơi.

“Sẽ không cắn cậu”. Naga đẩy cậu lần nữa.

Sa Tả chậm rãi đứng lên, Sa Tả nghe được giọng Naga có biến hóa, những lời này không quá mức ôn nhu nhưng đột nhiên khiến cậu an tâm không giải thích được.

Thứ quan trọng nhất là cậu phát hiện móng vuốt nhọn dài của Đức Lạp Khố đã co lại phân nửa, không còn dọa người như trước.

Cậu lấy hết dũng khí nắm lấy chân Đức Lạp Khố, rất to, có cảm giác như nắm vào một cành cây lớn.

Cậu mới vừa nắm chặc thì Đức Lạp Khố liền vỗ mạnh cánh, mang theo cậu rời khỏi mặt đất, bay về phía vách đá.

Khi đến được vách đá, Sa Tả cảm thấy dạ dày mình co lại, cảm giác mất trọng lực vô cùng rõ ràng, cậu sống chết nắm lấy chân của Đức Lạp Khố không dám nhìn xuống dưới.

Lúc còn ở AS, loại trải nghiệm này ngay cả nghĩ cậu cũng chưa từng nghĩ đến, khi bay được một lúc thì cậu bắt đầu không thấy sợ như trước đó, lại còn cảm thấy rất kích thích.

Khi đến gần bãi biển, Sa Tả quay đầu nhìn về phía vách đá, làm sao Naga nhảy xuống đây?

Vừa quay đầu lại, cậu thấy được cảnh tượng khiến cậu khiếp sợ, một bóng đen trực tiếp nhảy thẳng xuống dưới vách đá rồi nhanh chóng đáp xuống, trước khi đáp xuống còn đạp nhẹ lên vách đá, tiếp đó vững vàng đặt chân xuống bãi cát.

Cảnh tượng này khiến Sa Tả mất tập trung nghiêm trọng, tay cậu mềm nhũn, buông lỏng chân Đức Lạp Khố rồi trực tiếp ngã bịch trên bãi cát.

Đức Lạp Khố rít một tiếng, lượn một vòng quanh cậu rồi bay đi.

Qua nửa ngày Sa Tả mới đứng lên được, một bên ho khù khụ một bên phủi cát dính đầy mặt, may mắn là Đức Lạp Khố đã bay cách mặt đất rất gần, nếu không ngã xuống như thế thì cũng phải gãy mất vài cái xương.

“Anh trực tiếp nhảy xuống hả?”. Sa Tả lấy lại tinh thần rồi chạy đến bên cạnh Naga.

Naga không trả lời cậu mà xoay người đi về phía đáy vực.

Sa Tả nhìn thấy một cái cửa động hẹp dài, trông nó rất giống với cửa vào của đường hầm dung nham ở trên núi lửa, xem ra Naga dự định đi vào.

Sa Tả đang muốn đuổi theo thì đột nhiên Naga giơ tay lên, cởi bỏ áo khoác dài.

Sa Tả nhìn áo khoác rơi trên mặt đất, cậu không biết hắn đang muốn làm gì.

Naga xoay người, ngón tay nhấc vành nón rồi nhẹ nhàng kéo lên, chiếc mũ trượt ra phía sau lưng hắn: “Xem đi”.

Hoàn

Editor: Bạn Naga tự giác trưng bản mặt bạn ra rồi kìa!!!