Lúc Hy Bình tỉnh lại, trời đã qua nửa ngày.

Hắn phát hiện chính đang đặt mình trong sa mạc, ánh nắng chói chang sáng rực. Không màng đến thân cơ thể lõa lồ, lay tỉnh Tiểu Nguyệt bên cạnh.

Tiểu Nguyệt mở mắt ra, dùng tay dụi dụi, nói: "Đại ca, huynh tỉnh rồi? A! Chúng ta thế nào đi đến sa mạc rồi?"

Hai huynh muội thấy sa mạc mênh mông không bờ, không biết phải nhắm về phương hướng nào đi, một trận gió thổi qua, cuồng sa tập đến, Tiểu Nguyệt yêu kiều rên một tiếng, liền hướng về trong lòng ngực lõa lồ của Hy Bình chui.

Hy Bình muốn đẩy nàng ta ra, nhưng lại đẩy không ra, không biết làm sao nói: "Nguyệt Nhi, đừng ôm chặt thế này, đại ca lại không thể chạy mất."

Tiểu Nguyệt thả hắn ra, thấy Hy Bình vết máu loang lỗ, cười nói: "Đại ca, huynh xem, bộ dạng này của huynh khủng bố bao nhiêu, lại thẹn người!"

Hy Bình bản thân cũng không rõ y phục là thế nào rơi đi, chất vấn: "Nguyệt Nhi, không phải muội đem y phục của đại ca cởi đi chứ?"

Tiểu Nguyệt thẹn đỏ mặt, đáp: "Mới không phải vậy, đêm qua bản thân huynh vận công chấn rách."

"Ta lợi hại như thế sao?" Hy Bình mơ hồ nhớ được có một đoạn thời gian bản thân như phát cuồng, thấy sói liền giết, cái khác thì không rõ bao nhiêu.

Tiểu Nguyệt ở trước mặt hắn nhảy nhót kêu vui, nói: "Đại ca tối qua thực giống ma nhân trong truyền thuyết, không biết có bao nhiêu uy phong, Nguyệt Nhi yêu vô cùng!"

Hy Bình thấy nàng ta vui vẻ như vậy, cười nói: "Tốt rồi, uy phong qua rồi, hiện tại đi ra sa mạc đáng ghét này, nếu không liền uy phong nữa cũng không lên. Nguyệt Nhi, xé mảnh vải từ ngoại y trên người muội cho đại ca."

Tiểu Nguyệt lấy làm lạ hỏi: "Vì sao thế đại ca?"

"Vì che nơi này!" Hy Bình lúng túng chỉ chỉ hạ thể của hắn, con mắt không dám đối diện với Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt thấy cự vật quen thuộc đó, nó đã từng một độ tiến vào thân thể của nàng ta, hiện giờ lần nữa cho nàng xung động không tên.

Nàng ta mặt hồng tai đỏ nói: "Trên người Nguyệt Nhi chỉ có hai bộ y phục, một bộ ngoại y, một bộ đồ lót, huynh muốn thì tự mình động thủ cởi ngoại y của Tiểu Nguyệt ra."

Hy Bình liền nghĩ, nếu đem ngoại y của muội cởi ra, muội không phải bằng với không mặc y phục sao? Đây tất nhiên không thể, không khỏi khó xử. Mà Tiểu Nguyệt lại đã bắt đầu mở nút móc của ngoại y.

Hắn vội vàng ngăn cản nàng ta, nói: "Nguyệt Nhi, đừng cởi, dù sao sa mạc này trừ huynh với muội, cũng không thể có người khác, đại ca không mặc cũng xong! Đừng để gió cát ăn mòn cơ thể muội, đại ca da dày, không sợ gió cát, cũng không sợ mặt trời phơi."

Tiểu Nguyệt thuận thế chui vào trong lòng hắn, nói: "Kì thật đại ca khi không mặc y phục càng mê người, Nguyệt Nhi cũng rất yêu thích nữa!"

Hy Bình đại kinh, nói: "Nguyệt Nhi làm sao có thể nói lời thế này với đại ca?"

Tiểu Nguyệt thè thè đầu lưỡi, bộ dạng khả ái nói: "Nguyệt Nhi chính là yêu thích!"

Hy Bình nhéo nhéo mũi nàng ta, cười khổ nói: "Thực không biện pháp với muội, chúng ta tiếp tục đi, xem có thể đi khỏi sa mạc đáng chết này hay không."

Hai người mù mờ đi ở trong sa mạc, nhưng đi tới đi lui, trước mắt đều là một vùng cát vàng.

Mặt trời chói chang đốt trên đầu, cát vàng phát xạ quang nhiệt bức xuyên quá thân thể cùng gương mặt hai người, Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi ráo, cần gấp phần nước tư nhuận.

Hai người càng đi càng càng tuyệt vọng, trong tuyệt vọng, lại đi vào hoàng hôn.

Hoàng hôn trong sa mạc, có một loại bi thảm hùng tráng cùng không biết làm sao, cho người cảm giác nồng đặc của anh hùng mạt lộ.

Mọi người ở trong khốn cảnh, dễ hoài niệm hạnh phúc cùng mĩ hảo từ trước đây nhất.

Hy Bình nói: "Nguyệt Nhi, nếu muội thuận tay mang theo chút xác sói thì tốt rồi! Ai, hiện giờ bụng huynh kêu ùng ục, miệng khát đến vô cùng."

Tiểu Nguyệt giận dữ nói: "Muội làm sao có thể liệu được có thể là loại địa phương quỷ này? Huống hồ, đại ca huynh không biết nặng bao nhiêu, muội cõng huynh liền sớm không chịu nổi, nào còn có thể lấy cài gì?" Nàng ta một bộ dạng tức giận trề môi.

Hy Bình bật cười nói: "Xem muội, lại giận đại ca sao? Đại ca xin lỗi với muội, tốt chưa?"

"Trừ phi huynh hôn muội!" Tiểu Nguyệt đề xuất điều kiện kinh người.

Ở dưới loại tình huống này, Hy Bình đương nhiên không cách nào tiếp thụ cái điều kiện này, lãnh nhiên nói: "Nguyệt Nhi, đừng càn quấy!"

Hắn không chú ý tới Tiểu Nguyệt bên cạnh nữa, thẳng về phía trước đi, phát giác Tiểu Nguyệt không có đi theo, quay đầu nhìn thấy nàng ta còn đứng nguyên chổ cũ, cặp mắt long lanh nước nước mắt tràn đầy ra dơ bẩn, khiến người thương tiếc, đồng tình.

Hy Bình thở dài một hơi, quay đầu đi đến trước mặt nàng ta, nói: "Được rồi, là đại ca không đúng, đại ca không nên dữ với muội, đừng nổi giận a? Ngoan, theo đại ca đi!"

Tiểu Nguyệt ngây ngốc nhìn hắn, lại không lên tiếng.

Giọt nước mắt rơi trong cát vàng, vừa lóe liền mất.

Hy Bình thở dài, ôm lấy nàng ta, hôn nhẹ lên đôi môi khô hanh của nàng ta, hỏi: "Đi được chưa?"

Tiểu Nguyệt nín khóc mỉm cười, vui vẻ kéo lấy tay của Hy Bình, tung tăng hướng về trước đi.

Đêm tối tăm đã bao trùm cả sa mạc.

Bầu trời sa mạc dày đặc điểm sao, còn có một vành trăng cong, lộ rõ quạnh quẽ vô cùng của sa mạc.

Ở trong sa mạch hai huynh muội đi, lúc này cũng dừng lại, ngồi ở trên cát mất đi sức nóng.

Tiểu Nguyệt nói: "Đại ca, Tiểu Nguyệt mệt rồi, muốn ngủ, ngày mai đi nữa nha?"

Hy Bình nằm xuống, tay gối đầu, nhìn trời đêm mĩ lệ khủng bố, đáp: "Đại ca cũng mệt rồi, một ngày không ăn không uống. Ai, sa mạc thối nát đáng chết, cả lông chim cũng không sinh một cây, ngày vừa tới, cơ hồ trong trong ngoài ngoài đều bị mặt trời phơi khô, thực xúi quẩy con mẹ nó! Không biết Phượng Nhi cùng Băng Băng bọn họ thế nào rồi? Ái Vũ khẳng định không dữ nhất! Bọn họ có thể cho rằng ta bị những con sói nhãi nhép đó ăn không chứ? Ơ, ăn, thật dụ người, thực muốn ăn gì a! Bất quá, tốt nhất tới trước một thùng nước, đang khát đây!"

Tiểu Nguyệt nhìn Hy Bình nằm ngửa mặt trong sa mạc, không biết hắn rốt cuộc là cùng nàng nói chuyện, hay là lẩm bẩm một mình.

Nàng ta không để ý tới kháng nghị cùng chỉ trích của Hy Bình, vẫn cứ muốn ngủ nghiêng trên cơ thể mạnh mẽ cường tráng lõa lồ của Hy Bình, một chân ngọc duỗi đến giữa hai chân của hắn, nhẹ nhàng nói: "Đại ca, Nguyệt Nhi cảm thấy rất hạnh phúc thôi, có thể ngủ ở bên cạnh của đại ca, Nguyệt Nhi hỏi đại ca một sự việc, đại ca không được lừa Nguyệt Nhi."

Hy Bình bị thân người yêu kiều của nàng ta ép toàn thân cứng đờ, không dám động đậy, vội vàng nói: "Muội hỏi!"

Tiểu Nguyệt một hồi lâu mới hỏi: "Đại ca có biết Hoàng Ngưu con người này không?"

Hy Bình toàn thân liền rung, lúng ta lúng túng đáp: "Không, huynh, đại ca không biết!"

Tiểu Nguyệt tiếp tục nói: "Hắn là nam nhân đầu tiên của Nguyệt Nhi, hắn cường tráng giống hệt như đại ca, xấu xa giống nhau! Hắn đoạt đi đồng trinh của Tiểu Nguyệt, còn chê Nguyệt Nhi xấu, kì thật Nguyệt Nhi rất xinh đẹp, phải không, đại ca? Hắn có một cây đồ xấu hoàn toàn giống hệt đại ca, hắn dùng cây đồ xấu đó cắm vào trong thân thể của Nguyệt Nhi, khiến cho Nguyệt Nhi đau đớn nhiều ngày … huynh biết không, hắn có nhiều xấu xa! Hắn muốn đem Nguyệt Nhi khiêng trên vai, Nguyệt Nhi không nguyện ý, hắn liền bỏ Nguyệt Nhi xuống, nói muốn đương trường xâm phạm Nguyệt Nhi, lúc đó Nguyệt Nhi thật sự rất sợ, rất sợ!"

Hy Bình nghe cả người giống như để ở hầm băng, run rẩy hỏi: "Nguyệt Nhi, muội hận hắn chứ?"

Tiểu Nguyệt chăm chú nhìn khuôn mặt dưới ánh sáng lờ mờ của hắn, nói: "Hận, Nguyệt Nhi hận hắn! Hận hắn vì sao không muốn Nguyệt Nhi? Ô ô!"

Nàng ta ở phương diện khóc này thiên phú là không ai có thể sánh, thì giống như Phong Ái Vũ ở phương diện chửi không người nào ngang hàng.

Hy Bình tay chân lúng túng, không biết phải làm sao nói: "Nguyệt Nhi đừng khóc, đừng khóc …" Hắn không biết làm sao an ủi nàng ta.

Tiểu Nguyệt khóc rất lâu, mới ngưng khóc, yếu ớt nói: "Đại ca, như quả về đến bên cạnh bọn họ, huynh còn có thể để muội ngủ ở trên người huynh không?"

Hy Bình không lời để đối, giả như không nghe thấy, toàn thần chăm chú nhìn sao trời.

"Hứ, tiểu khí quỷ!" Tiểu Nguyệt không cao hứng.

Hy Bình đột nhiên giống như thấy được quỷ kêu rống nói: "Nguyệt Nhi, muội làm gì? Bỏ tay ra, đừng loạn?!"

Hắn vội vàng đưa tay qua kéo vỗ bàn tay nhỏ của Tiểu Nguyệt đang sáo lộng hùng căn của hắn ra, vẻ mặt phẫn nộ chăm chăm nhìn nàng ta. Sau đó "bịch bịch" hai tiếng, phần mông của Tiểu Nguyệt bị Hy Bình hai bàn tay nặng nề của Hy Bình.

Tiểu Nguyệt nhận đánh nặng này, đau khóc ra tiếng.

Hy Bình mặc cho nàng ta khóc, không giống như trước đây an ủi nàng ta.

Ai, muội muội này, làm sao xử lí?

Tiểu Nguyệt khóc đủ, vùi mặt ở lòng ngực thô kệch của hắn, bất tri bất giác ngủ đi.

Hy Bình cảm thấy vừa đói vừa khát vừa mệt, không biết gì, cũng tiến vào trong mộng tìm thức ăn với nước.

Đêm sa mạc, tĩnh vô cùng.

Yêu tĩnh trước cái chết.

Tối nay không gió.

Ba ngày.

Ba ngày rồi.

Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt đi trong sa mạc đã ba ngày rồi, đói khát đem bọn họ đày đọa không thành hình người. Trên thân của hai người đầy là dấu tích của gió cát và mặt trời chói chang lưu lại, Hi Binh giống hệt dã nhân Phi Châu.

Lúc này, hai người quả thực rơi vào vực sâu của tuyệt vọng.

Ở trong hoàng hôn thứ ba của sa mạc, Tiểu Nguyệt đã không chống đỡ nổi, không sức lực ngã trong sa mạc. Mặc cho nàng ta công lực tốt bao nhiêu, cũng cuối cùng là một nữ nhân thôi!

Hy Bình cúi xuống bên cạnh nàng ta, đem nàng ta bế ngồi trên chân, kêu khóc nói: "Nguyệt Nhi, muội đừng dọa đại ca! Kiên trì một lúc nữa, ác mộng liền kết thúc!"

Tiểu Nguyệt mở chiếc môi khô rách, miễn cưỡng cười nói: "Đại ca, Nguyệt Nhi không được rồi, huynh hút khô máu của Nguyệt Nhi …"

"Không!" Hy Bình kêu rống nói: "Muội nghe cho ta, không cho phép muội nghĩ tới chỗ xấu! Huynh phải mang muội rời khỏi nơi đây, trừ phi huynh chết, bằng không, huynh đều phải mang muội theo, chết cũng phải mang theo muội! Nguyệt Nhi, muội nghe được không? Muội không thể chết! Huynh dẫn muội tới chỗ có ăn có nước …"

Hắn bế ngang Tiểu Nguyệt lên, hắn vốn phải là đói mệt rả rời không sức, lại bế Tiểu Nguyệt chạy cuồng lên, tốc độ chạy cơ hồ bằng được tốc độ tuấn mã trên thảo nguyên hết lao tốc lực, tựa như một đạo ánh sáng màu trắng đi lướt trong sa mạc.

Bốc lên gió cát trăm dặm!

Hắn liều tận tất cả thể lực củng ý chí của hắn, chạy cuồng không nghỉ, hắn không biết sẽ chạy hướng về đâu ---- chạy hướng tới con đường tử vong? Hay là con đường sinh tồn?

Hắn không quản nhiều như vậy, hắn chỉ quản chạy cuồng. Chỉ cần hắn còn có một hơi thở, hắn liền không thể để tốc độ của hắn chậm lại!

Sống chính là đấu tranh!

Đêm tối một lần nữa hoàn toàn cưỡng gian ban ngày, đạt đến cao trào!

Tiểu Nguyệt ở trong lòng Hy Bình yếu ớt nói: "Đại ca, bọ Nguyệt Nhi xuống đi! Huynh tự mình đi, có lẽ còn có hi vọng sống, Nguyệt Nhi không muốn liên lụy đại ca, Nguyệt Nhi muốn đại ca tiếp tục sống thật tốt, tiếp tục sống, cho đến vĩnh viễn!"

Hy Bình thở hổn hển, cổ họng khàn khàn tiếp tục chấn động rõ rệt nói: "Đừng nhụt chí, đại ca cùng Nguyệt Nhi cùng sống! Tin tưởng đại ca, huynh tuyệt không thể để tử vong mang muội đi."

Hắn bế Tiểu Nguyệt tiếp tục hướng trước công kích cái chết, dùng thế năng kinh người của hắn tiếp tục một lữ trình không có mục đích.

Tất cả cái này, chỉ vì một nữ nhân!

Dù cho phải chết, hắn cũng phải ôm nàng ta chết, nhân nhi trong lòng, là thân muội muội của hắn, cũng là nữ nhân của hắn … ở khoảnh khắc sinh li tử biệt này.

Tiểu Nguyệt đã nhắm mắt lại, an tường mà nhu hòa ---- không biết là hôn mê, hay là ngủ say?

Sau khi rất lâu, đại khái là sau nửa đêm rồi! Hy Bình chạy qua một gò cát, khi chạy nhanh hướng xuống, chân liền mềm, ôm lấy Tiểu Nguyệt lăn xuống dưới …

Gió có chút gấp.

Trong đêm đen trừ tiếng gió, tựa hồ còn có tiếng vang gì.

Đó là một loại thanh âm mềm mại như giấc mơ.

Sao trên trời đêm chớp con mắt rất ngạc nhiên của bọn chúng.