"Ta dù nói thế nào cũng không đi!" Từ chiều đến giờ, Hoa Lôi chẳng biết đã nói bao nhiêu lần những lời này rồi.
Khi hoàng hôn xuống, Hy Bình nói muốn mang nàng tới phòng của Thi, Vưu hai người, nhưng nàng lại quyết tâm ở lại trong phòng Tiểu Nguyệt, thế nào cũng không chịu rời đi.
Hy Bình nói:
"Bây giờ nàng đã tốt rồi lưu lại ở trong này làm gì?" Hoa Lôi nhìn nữ nhân đầy trong gian nhà, nói:
"Mặc kệ mọi thứ, nhất định không đi." Hy Bình khổ sở van xin nói:
"Cô nãi nãi của ta, coi như là ta cầu xin người mà, nãi đừng ở đây gây trở ngại với ta, đã bị người làm phiền chết mất,sớm biết thế này lúc trước đã tác hợp cho nàng với cha ta rồi. Ài! Nương ơi, người là yêu tinh hại người, người làm hại nhi tử bảo bối của ngươi thật là khổ đó!" Hoa Tiểu Mạn nói:
"Ai bảo chàng hồi đó quấy rối cô cô chứ?" Nàng rốt cuộc là cháu gái ruột của Hoa Lôi, đương nhiên là thể hiện bất bình giúp cô cô nàng.
Hy Bình trợn mắt lên, nói:
"Ta không hối hận sao? ta làm sao biết được một nữ nhân điềm đạm dịu dàng, có thể trở nên khó ứng phó như vậy? Bảo nàng làm nữ nhân của ta, nàng lại không muốn; bảo nàng đi, nàng lại làm biếng bất động, sau này bảo ta bồi tiếp các nàng ra sao đây? Dù sao cũng không thể mỗi đêm đều thu xếp một khán giả cùng bao nhiêu người nghe ở bên người chứ? Ta lại không phải đang ca hát! Khi ca hát, dù cho trâu kéo nàng ta cũng không đến." Hoa Lôi tức giận nói:
"Chẳng lẽ lưu lại chỗ này thì nhất định phải nghe ngươi ca hát hoặc làm nữ nhân của ngươi sao?" "Đương nhiên!" Hy Bình lý thẳng khí hùng (vàng thật không sợ lửa) nói:
"Bằng không ngươi lưu lại làm gì?" Hoa Lôi nhíu mày nói:
"Thế ngươi trước kia vì sao lưu ta lại bên mình ngươi?" Hy Bình nói:
"Ngươi không biết khi đó ngươi rất khả ái, vừa nghe ta ca hát, vừa cùng ta thân mật, ta sao có thể không ôm lấy ngươi lưu giữ bên người?" Hoa Lôi giận dữ nói:
"Ta mới không cùng tên tiểu quỷ nhà ngươi thân mật, ngươi không được nói lung tung." "Ta nói lung tung?" Hy Bình chỉ vào chúng nữ, nói:
"Ngươi hỏi các nàng ấy xem, các nàng ấy đều có thể làm chứng." Hoa Lôi sắc mặt hơi đỏ lên, cúi đầu không nói gì.
Lôi Phượng nói:
"Hy Bình, chúng ta trở về phòng lớn đây, chuyện của chàng với cô cô, chúng ta không giúp gì được, bản thân chàng tự xử lý vậy!" Phong Ái Vũ nói:
"Chàng cần phải xử lý cho tốt, bằng khôngta liền trách móc chàng." Hy Bình kêu lên:
"Phượng nhi, Băng Băng, Liên nhi, các nàng đừng đi, Hoa Lôi này quấy rầy lão công các nàng đến chết mất, các nàng không nói giúp ta vài câu sao?" Lãnh Như Băng hờ hững nói:
"Chúng ta không phải là cố vấn tình yêu của chàng, bản thân chàng tự gây nên, thì chính chàng tự giải quyết sự tình, suy nghĩ quá nhiều sẽ không tốt đối với hài tử trong bụng chúng ta, cho nên những chuyện hao tâm tổn trí này, có lẽ tốt nhất là giao cho đại tình thánh chàng đây." Chúng nữ rời đi, trong phòng chỉ còn lại có Hy Bình, Tiểu Nguyệt, Hoa Tiểu Mạn và Hoa Lôi.
Hy Bình ôm lấy Hoa Tiểu Mạn, thổi nhẹ vào tai nói:
"Tiểu Mạn, nàng khuyên nhủ cô cô nàng một chút, ta thật sự sợ nàng ta rồi, nếu mà nàng ta đêm nay không đi, ta có thể phải chiếm hữu nàng ta, đến lúc đó nàng đừng trách móc ta." Hoa Tiểu Mạn nói:
"Vậy chàng tốt nhất là cứ chiếm hữu nàng ấy, ta chỉ giúp cô cô, bởi vì chàng, con người đầy xấu xa này, Ai cho phép chàng xâm nhập phòng tắm của cô cô ta?" Hy Bình trố mắt líu lưỡi: Tiểu Mạn đang khích lệ hắn chiếm đoạt cô cô nàng?
Nhìn Tiểu Nguyệt đã nằm ngủ trên giường, Hy Bình ho khan hai tiếng, hướng về Hoa Lôi nói:
"Cho dù không đi, nhưng đêm nay là đêm đầu tiên nàng lưu lại, ta sao có thể cho phép nữ nhân của ta vẫn còn là xử nữ?" Hoa Lôi nói:
"Ta chưa từng đáp ứng làm nữ nhân của ngươi." Hy Bình bất lực nói:
"Vậy nàng muốn làm loại người gì của ta nào? Nếu như nàng muốn làm nhị nương của ta, thì hãy đi tìm phụ thân ta, chứ không phải quấn quít lấy nhi tử của người." Hoa Lôi cúi đầu nói:
"Ta không muốn làm nhị nương của ngươi, ta chỉ là muốn ở lại bên cạnh ngươi. Ngươi thực sự muốn Lôi Lôi chịu khuất phục, ngươi mới có thể buông tha ta sao?" Đôi mắt nàng bắt đầu rớm lệ.
Hy Bình thở dài, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ôn nhu nói:
"Tại sao không thể quyết định được? Kỳ thực, nàng cùng với Túy tỷ các nàng ấy ở cùng một chỗ, cũng là theo bên mình ta rồi. Ta sẽ cho nàng thời gian đầy đủ, cho phép nàng thanh lọc tư tưởng rối bời trong lòng mình, ngày nào đó nàng thực sự quyết định làm nữ nhân của ta rồi, ta lại thỉnh cầu nàng được chứ? Nàng có biết ta và Nguyệt nhi cần phải làm ra chuyện gì không, nếu nàng chờ đến lúc Nguyệt nhi ngủ, cho dù là lúc nàng không nguyện ý, ta sẽ buộc phải chiếm hữu nàng. Tối hôm qua đã là nhẫn nại cuối cùng của ta rồi, đêm nay nàng lại tiếp tục lưu lại nơi này, ta đã không thể nhẫn nại được nữa. Đúng vậy, ta đã từng nói muốn nàng trở thành nữ nhân của ta, nhưng ta lại muốn nàng cam tâm tình nguyện, nếu không, trước kia nhiều cơ hội như thế, vì sao ta vẫn còn bảo lưu đồng trinh cho nàng? Ta đã nói rồi, phá bỏ một giấc mộng của nàng, ta sẽ trả lại cho nàng một giấc mộng khác, trong giấc mộng này nàng là kiều thê suốt đời của Hoàng Hy Bình ta." Hoa Lôi sắc mặt đỏ bừng xấu hổ nói:
"Người ta lớn hơn ngươi đấy!" Hy Bình phì cười nói:
"Điều đó có quan hệ gì?" Hắn nhớ tới Vưu Túy, sau đó nhớ tới mẹ con Độc Cô Tuyết, rất nhiều nữ nhân của hắn không phải đều lớn hơn hắn rất nhiều sao?
Nhưng mà, có quan hệ gì chứ? Không có.
Hoa Lôi nép sát khuôn mặt tựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói:
"Chàng không lừa gạt Lôi Lôi chứ?" Hy Bình nói:
"Ta đã khi nào lừa gạt nàng chưa?" Đại khái là lừa gạt quá nhiều, cho nên hắn không còn nhớ rõ là đã lừa lúc nào.
Hoa Lôi nói:
"Chàng rất nhiều lúc đã lừa gạt Lôi Lôi." Quả nhiên là vậy, hắc hắc.
"Thật sao?" Hy Bình kinh hãi nói:
"Vậy nàng cho phép ta lừa gạt thêm một lần nữa cũng không sao cả." Hoa Lôi đấm một cái vào ngực hắn, giận dữ nói:
"Không sao cả cái gì? Lần này chàng tuyệt đối không được phép lừa gạt ta." Hy Bình nhẹ hôn lên trán nàng, cười nói:
"Mặc kệ ta lừa gạt nàng như thế nào, cũng là bởi vì ta yêu thích nàng, nàng có tin hay không?" "Ừ, Lôi Lôi tin tưởng chàng." Hoa Lôi cho phép Hy Bình ôm nàng đặt xuống giường, Hy Bình ôm lấy nàng, tay kia quơ lấy cháu gái nàng, nói:
"Tiểu Mạn, chúng ta cùng với cô cô nàng đi thôi." Ba người lợi dụng bóng đêm, đi tới trước phòng Thi, Vưu hai nàng.
Đúng lúc Hoa Tiểu Mạn định gõ cửa, Hy Bình nhỏ giọng nói:
"Các nàng tự mình đi vào, ta không vào đâu, trước tiên phải trở lại đã." Hắn buông hai nàng ra, xoay người bước đi.
Hoa Tiểu Mạn gõ mở cửa, Thi Nhu Vân nói:
"Ta vẫn tưởng là kẻ xấu kia chứ, các người đến có chuyện gì vậy?" Hoa Tiểu Mạn tiến vào trong phòng, cười nói:
"Các ngươi trong phòng này tuy rằng có hai chiếc giường bày ra, nhưng có một chiếc thường xuyên để không, cô cô ta ở Thanh Nhàn Viện có chút bất tiện, kẻ xấu mà ngươi nói đã định đem thu xếp cho cô cô ta ở chỗ này, ngươi sẽ không phản đối chứ?" Thi Nhu Vân đóng cửa lại, quay đầu vội vàng nói:
"Không, ta không phản đối. Nhưng mà nàng ấy không phải suốt ngày đều quấn quít lấy kẻ xấu hay sao?" Hoa Lôi mặt đỏ lên, nhẹ giọng phản bác nói:
"Ta mới không có quấn lấy hắn." "Ừm?" Thi Nhu Vân nhìn chòng chọc vào Hoa Lôi bằng một đôi mắt kỳ quái.
Vưu Túy đang nằm trên giường ngồi dậy, hỏi:
"Tiểu Mạn, ngươi nói là hỗn đản đó bảo các ngươi sang đây? Hắn đâu?" Hoa Tiểu Mạn ngồi xuống bên cạnh nàng, nói:
"Túy tỷ, hắn cùng chúng ta tới bên ngoài, bảo chúng ta đi vào, bản thân hắn lại trốn tránh trước." Sắc mặt Vưu Túy lộ xuất vẻ phẫn nộ, nói:
"Tiểu khí quỷ (thằng nhỏ hẹp hòi) này, đi đến tận ngoài cửa phòng chúng ta cũng không vào, ta tức chết thôi!" Nàng mặc áo khoác, đi giày, rồi tông cửa xông ra.
Hoa Tiểu Mạn và Hoa Lôi nhìn Thi Nhu Vân với vẻ dò hỏi, muốn biết được sự việc này rốt cuộc là thế nào.
Thi Nhu Vân cúi đầu nói ra chuyện Hy Bình bị Vưu Túy quăng xuống giường, nhưng che giấu đi những chi tiết xấu hổ đó giữa nàng ta với Hy Bình, cho dù như vậy, sắc mặt nàng cũng hồng lên như quả đào.
Hoa Tiểu Mạn oán giận nói:
"Túy tỷ sao lại có thể đối với chàng như vậy? Chẳng trách chàng không muốn gặp các ngươi, nếu các ngươi lại tiếp tục như vậy, đến lúc chàng đuổi các ngươi trở về Địa Ngục Môn, chúng ta cũng không giúp được các ngươi." Thi Nhu Vân uất ức nói:
"Người ta không muốn hắn giở trò xấu, hắn liền buồn bực đến mức không muốn gặp chúng ta, Nhu Vân cũng phiền muộn hắn lắm!" Hoa Tiểu Mạn nói:
"Chàng vốn đã xấu xa như vậy, ngươi không cho phép chàng giở trò xấu, chàng đương nhiên mất hứng. Nhu Vân, ngươi muốn ly khai hắn, hay là tiếp tục ở lại bên cạnh hắn?" Thi Nhu Vân lẽ thẳng khí hùng nói:
"Nhu Vân muốn báo thù, tất nhiên là phải ở lại bên cạnh hắn rồi." Hoa Tiểu Mạn cười cười với vẻ không lưu tâm, hướng về phía Hoa Lôi nói:
"Cô cô, người cùng Nhu Vân nói chuyện nhé, điệt nhi phải trở về đi ngủ rồi." Ra đến cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nói:
"Cô cô, người đã bị bệnh lâu như vậy, vì sao đột nhiên lại sắp khỏe mạnh?" Hoa Lôi sắc mặt đỏ ửng nói:
"Hắn muốn xâm phạm ta, cái kia của hắn cực kỳ hăm dọa người, cô của ngươi cũng thấy sợ hãi." Khi Hoa Tiểu Mạn ly khai, hướng về phía hai nàng nói một câu như vậy: Sau này đừng nên cự tuyệt hắn.
Lúc nàng trở về, tịnh không có gặp Hy Bình, bởi vì Hy Bình bị Vưu Túy truy tìm được, kiên quyết lôi đi đến nơi khác rồi.
Vưu Túy mang theo sự phẫn nộ lao ra ngoài, khi đó Hy Bình vẫn còn đang nhìn đầu ngón chân mình rời đi, đột nhiên nghe thấy quát to phía sau:
"Hoàng Hy Bình, nhà ngươi không có lương tâm, ngươi đứng lại cho ta!" Hy Bình đành phải đứng lại, Vưu Túy đi đến phía trước hắn, hai mắt tức giận lườm hắn, cũng không nói.
Hắn bất lực nói:
"Ngươi lại có chuyện gì vậy?" Hắn vừa mới giải quyết xong việc Hoa Lôi, không ngờ việc Vưu Túy lại đến, xem ra nam nhân thực sự không được phép có quá nhiều mị lực, bằng không sẽ bị nữ nhân quấy rầy đến chết mất.
Vưu Túy không nói hai lời, kéo hắn bước đi.
Tới trước gian phòng nào đó, thấy phía trong có ngọn đèn, cẩn thận nghe ngóng, phát giác phía trong không có ai, bàn tay nhỏ nhắn đẩy một cái, cửa không khóa, đẩy một lần đã mở ra, nàng kéo Hy Bình đi vào.
Hy Bình nói:
"Úy, ngươi kéo ta tới nơi này làm gì? Đây là phòng của hai xú thí nữ nhân đó của Minh Nguyệt Phong." Vưu Túy nói:
"Phòng các nàng ấy lại là loại nào? Chẳng lẽ Vưu Túy ta sợ các nàng ấy hay sao? Ngươi tiểu hỗn đản này, vì sao lại trốn tránh ta?" Hy Bình nói:
"Nực cười, Hoàng Hy Bình ta phải trốn tránh ngươi sao?" Vưu Túy cả giận nói:
"Ngươi rõ ràng tới ngoài cửa phòng ta, cũng không vào, không phải là trốn tránh ta à?" Hy Bình nói:
"Ngươi sao lại đã quên nhanh như vậy? Ta nói rồi, ngươi không yêu cầu ta, ta sẽ không tiến vào phòng ngươi, lẽ nào cho rằng lão tử lại có thể tùy tiện bị nữ nhân quăng ném, lão tử chẳng muốn quan tâm tới các ngươi." Vưu Túy ngẩng mặt nhìn hắn, đột nhiên hai tay vung lên đấm vào ngực hắn.
Hy Bình túm chặt lấy hai tay không chịu yên phận kia của nàng, nói:
"Nữ nhân nhà ngươi này, không có chuyện gì vẫn lại đánh ta, lưu lại chút khí lực sinh hài tử không được sao?" Vưu Túy giãy dụa hai ba cái, nói:
"Ngươi dựa vào cái gì mà không để ý tới ta? Ta đấm chết ngươi, ngươi thật nhẫn tâm, người ta cũng không phải cố ý muốn nắm lấy ngươi quẳng xuống giường, ngươi lại mang hận, không để ý tới người ta." Hy Bình nói:
"Ngươi còn không phải cố ý? Nếu không phải ta thân thể cường tráng, sớm đã ngã còn nửa cái mạng rồi. Ngươi đã không nguyện ý, hà tất đi theo ta làm gì? Không bằng ngày mai ta đưa các ngươi trở về, tránh cho lão tử ngày nào cũng phải tâm huyết dâng trào, có lẽ Nhu Vân, ngươi mới biết hối hận." Vưu Túy chăm chú nhìn Hy Bình, hai mắt đẫm lệ quang, nức nở nói:
"Vì cái gì ngay từ khi bắt đầu ngươi đã luôn luôn muốn ta đi? Người ta hiện tại cái gì cũng không có, cũng không biết đi đâu, chỉ biết là đứa nhỏ trong bụng mình có một phụ thân cực kỳ hỗn đản, chẳng lẽ ta vì đứa nhỏ này đi theo phụ thân hắn cũng không được sao? Mà nam nhân không có lương tâm này, vì vứt bỏ ta, luôn luôn đều muốn tiêu trừ hài tử trong bụng ta, bây giờ còn định không để ý tới mẹ của đứa nhỏ này, ô ô!" Hy Bình hai mắt trợn lớn, há mồm sắp sửa phản bác vài câu, nhưng rồi lại bỏ qua.
Vưu Túy nói:
"Ngươi không thể nói sao? Bởi vì ngươi đúng là người như thế!" Trong ngữ khí có phần đắc ý.
Hy Bình buông hai tay nàng ra, xoay người lưng quay về phía nàng, thở dài nói:
"Có lẽ ngươi đúng, ta quả thực giống như ngươi nói, cho nên ta khuyên ngươi nên cố gắng sớm ly khai ta." Vưu Túy từ sau lưng ôm chặt lấy hắn, nói:
"Ta không đi, ta sẽ cả đời đi theo phụ thân của hài tử." Hy Bình ảm đạm nói:
"Nếu như ta không phải là phụ thân hài tử của ngươi, ngươi vẫn còn sẽ đi theo ta không?" Vưu Túy thân thể mềm mại run lên, hồi lâu mới nói:
"Sẽ không." Hy Bình nhìn lên ánh đèn vàng đỏ trên tường, chậm rãi nói:
"Ngươi khẳng định?" Vưu Túy nhẹ khóc nói:
"Đừng bức bách người ta, được không?" Hy Bình thở dài một tiếng, uốn tách hai tay nàng ra, tiến lên phía trước một bước, xoay người nhìn nàng chằm chằm, nói:
"Ta không đùa giỡn nàng, nàng yên tâm đi! Nàng có thể đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không đụng chạm nàng nữa, nếu như ngày nào đó nàng phải đi, ta cũng sẽ không ngăn cản nàng." Vưu Túy khuôn mặt thanh tú đột biến, bổ nhào vào trong lòng hắn, khóc to nói:
"Không, ngươi làm người ta tấm tức ! Ngươi biết rõ người ta không phải là ý tứ này, mà lại nói ra những lời làm tổn thương trái tim Vưu nhi như vậy." Hy Bình sửng sốt: Đây là lần đầu tiên hắn nghe được Vưu Túy tự xưng là Vưu nhi.
Hắn ôm chặt lấy Vưu Túy, thương yêu nói:
"Nàng không phải là tiểu hài tử nữa, vì sao vừa động chạm tới đã khóc thế? Dù sao ta vẫn cảm thấy nàng là một nữ nhân kiên cường, đã không thích ta, vì sao không ly khai ta? Hài tử tịnh không phải là lý do rất tốt, nàng có thể lựa chọn không muốn có hài tử. Còn như một lần đó giữa chúng ta, cũng đến mức không có nửa điểm cảm tình, thuần túy là một lần quan hệ nhục thể sai lầm, nàng có thể ngăn chặn không để xảy ra việc thụ thai qua. Ối chao! Túy tỷ, không được cắn lão công của ngươi!" Vưu Túy cắn một miếng lên cánh tay hắn, tức giận nói:
"Mau hướng về ta xin lỗi! Ta mới không muốn kiên cường, ngươi tên tiểu vô lại này, muốn vứt bỏ ta cũng không cần phải nói hay ho đến như vậy. Không ngờ, một lần đó, ta đã phó xuất toàn bộ thể xác và tinh thần." Đúng vậy, bất quá hình như là đối với Thi Trúc Sinh chăng?
Hy Bình cười nói:
"Ta không tin, trừ phi nàng bây giờ liền đối tốt với ta." Vưu Túy cự tuyệt rất dứt khoát:
"Không được" Hy Bình nói:
"Nàng truy tìm ta đến, nhất định là muốn nói cho ta biết việc này? Ài! Kỳ thực nàng muốn đối xử tốt với ta, ta cũng không nhất định sẽ tiếp nhận đâu - tức chết nàng chưa? Đùa nàng đó! Ta hiện tại nói cho nàng hiểu rõ, sở dĩ ta cho phép nàng đi theo ta, là bởi vì trong lòng ta có nàng, mà không phải đơn thuần vì hài tử trong bụng nàng. Nếu như nàng không hướng tới ta, ta sẽ lựa chọn thả cho nàng tự do, đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng nàng." Vưu Túy trong ánh mắt lóe lên tia hưng phấn cùng vui sướng:
"Chàng nói trong lòng chàng có ta? Chàng không có lừa gạt Vưu nhi chứ? Nhưng chàng làm sao có thể nói trong lòng Vưu nhi không có chàng chứ? Nếu như ta không thích chàng, ta sẽ không sinh hài tử cho chàng rồi." Nàng đột nhiên muốn chui xuống đất, đây là chuyện gì vậy? Nàng sao lại có thể nói ra nguyên nhân vì sao nhất định muốn sinh hạ hài tử chứ? Điều này là chuyện xấu hổ biết bao!
Nhưng nàng yêu thương hắn lúc nào nhỉ? Là bởi vì có hài tử của hắn mới yêu hắn, hay là bởi vì yêu thương hắn mới khăng khăng kiên trì muốn sinh hài tử cho hắn? Chẳng lẻ nàng là loại nữ nhân dùng hài tử để trói buộc nam nhân sao? Làm sao có thể như vậy nhỉ? Nàng đã hồ đồ rồi, cũng được, ngực nam nhân này có thể cho phép nàng vùi kín khuôn mặt, bằng không vẻ mặt nàng há không phải giống như ngọn đèn đang cháy kia?
"Nàng cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi, bắt đầu từ giây phút này, nàng không còn là thê tử của Thi Trúc Sinh nữa, mà là nữ nhân của Hoàng Hy Bình ta!" Hy Bình nâng khuôn mặt đỏ rực của nàng lên, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Vưu Túy sau khi chấm dứt nụ hôn này, thở gấp nói:
"Chàng sau này chỉ có thể ức hiếp ta, không cho phép chàng ức hiếp Nhu Vân." Hy Bình cười nói:
"Có thể, ta sau này không dụ hoặc nàng ta, ta sẽ cố gắng nhanh chóng giúp nàng ta tìm được một lão công tốt." Vưu Túy lại nói:
"Chàng dám? Chàng lại tiếp tục bắt nạt Nhu Vân như vậy nữa, ta liền đánh chàng!" Hy Bình thất thanh nói:
"Như vậy cũng là bắt nạt nàng ta sao?" Vưu Túy nói:
"Chẳng lẻ là không phải à? Chỉ cần nếu như Nhu Vân thương tâm, đều là bắt nạt nàng ấy, chàng dám nói là không khiến cho Nhu Vân thương tâm không?" Hy Bình bất lực nói:
"Được rồi! Sau này ta nhìn thấy nàng ấy thì giở trò xấu với nàng, nàng ấy chắc chắn sẽ không thương tâm nữa, đến lúc đó nàng không được mang ta ném xuống giường, muốn ném cũng phải chờ ta mặc quần đã." Vưu Túy ngắt lời nói:
"Cũng không được giở trò xấu đối với Nhu Vân." "Đối với nàng thì có thể chứ?" Hy Bình say mê nhìn Vưu Túy, dứt khoát nắm lấy nàng ngắm nhìn dáng vẻ cúi đầu xấu hổ, hắn đột nhiên cười to, ôm lấy nàng bước đến trước giường, đặt nàng lên trên giường, hôn lên môi một cái, lập tức cởi giày lên giường, nói:
"Lần này nếu như nàng không ngoan ngoãn nghe lời, ta liền cưỡng bức đó." Vưu Túy nói:
"Người ta không nguyện ý, chàng có thể cưỡng bức sao? Lẽ nào đã quên chàng đánh không lại ta!" Hy Bình cười nói:
"Ta đúng là đánh không lại nàng, nhưng nàng bị ta ôm, nàng giãy dụa có thoát khỏi không? Không có một nữ nhân nào mà khí lực lớn hơn được lão tử, cũng không có một nữ nhân nào có thể đánh thắng được ta ở trên giường, ta là quyền vương danh phù kỳ thực, nàng cuối cùng sẽ lấy tư thế của kẻ thất bại nghênh đón ta, ta là kẻ chinh phục của nàng suốt cả đời." Đồ kiêu căng điên khùng! Vưu Túy tạo ra hình dáng muốn nôn mửa, nói:
"Chàng căn bản đúng là mệnh danh triêm ô quyền vương (quyền vương nhơ bẩn), chàng chỉ là một con ngựa giống siêu cấp danh phù kỳ thực." Hy Bình cười to nói:
"Ngựa giống không tốt sao? Nàng xem ô long của ta, tới đây, đều có thể làm cho một đám ngựa cái kêu lên hỗn loạn, đây là mị lực của ngựa giống! Nàng cũng không phải đang biểu lộ ra cử chỉ rối loạn với ta sao? Nhớ lại nàng còn chưa gặp mặt ta từ trước liền đã hiến thân một cách nhiệt tình cho ta, bởi vậy có thể biết mê lực dụ hoặc của ngựa giống là kinh người biết bao!" Hắn vừa nói vừa bảo Vưu Túy tháo áo cởi quần.
Vưu Túy la hét nói:
"Tiểu hỗn đản, không được ở chỗ này, đây là phòng của Mộng Hương và Bão Nguyệt, các nàng ấy khi trở về thì sẽ trông thấy." Hy Bình ngạc nhiên nói:
"Nàng không phải là nói không sợ các nàng ấy sao?" Vưu Túy á khẩu vô ngôn, nàng vừa rồi đích xác đã nói lời như vậy, giờ đây lại bị Hy Bình đem tới phản bác. Nàng không sợ Mộng Hương, nhưng mà loại chuyện xấu hổ này, làm sao có thể để ngoại nhân nhìn thấy?
Hy Bình cũng không quản những việc này, hắn loại bỏ y phục Vưu Túy, nhìn nàng không còn một mảnh vải che thân nằm trên giường, đắc ý cười, nói:
"Đừng lo lắng về các nàng ấy, nếu các nàng ấy trở lại, ta muốn mời các nàng ấy cùng tham gia chơi đùa với chúng ta, ta nghĩ Bảo Nguyệt sẽ không cự tuyệt. Biết không? Bảo Nguyệt và nàng giống nhau, đều là nữ nhân của ta!" Vưu Túy giật mình nói:
"Bảo Nguyệt trở thành nữ nhân của ngươi bao giờ?" Hy Bình cười nói:
"Từ lúc ta mới bắt đầu gặp gỡ nàng ấy, nàng ấy đã nhất định làm nữ nhân của ta, nàng ấy với nàng đều cùng một dạng, nàng nói xem nàng có thể may mắn thoát khỏi không?" Vưu Túy giận dữ nói:
"Ta mới không phải là nữ nhân của ngươi!" "Hứ?" Hy Bình cười không để ý, lúc này hắn đã cởi hết y phục bản thân tới trần truồng hoàn hoàn rồi, nằm sấp trên thân thể xinh đẹp khiết bạch của Vưu Túy, hắn vùi khuôn mặt xuống lấp kín miệng nàng, Vưu Túy một đôi ngọc thủ vẫn đặt trên lưng hắn vuốt ve. Hai người triền miên một trận như thế, bàn tay Hy Bình đặt trên ngực nàng dụi vò, chòng ghẹo trên nhũ tuyến của nữ nhân khoái cảm thần kinh vĩnh viễn bất biến, Vưu Túy dưới sự nhiệt tình chơi đùa của hắn, nhẹ nhàng rên rỉ, trong miệng chiếc lưỡi tuyệt diệu nhẹ nhàng xuất ra tỉ mỉ liếm lên chiếc cổ cường tráng của Hy Bình.
Hy Bình khoan khoái nói:
"Túy tỷ, nàng có thể không làm nữ nhân của ta, ta cũng là nam nhân vĩnh viễn của nàng, cho nên ta phải thương yêu nàng, chiếm đoạt nàng, thỏa mãn nàng, ta là người đầu tiên của nàng, cũng là người cuối cùng của nàng, Hoàng Hy Bình ta quyết định có gì đó, thì tuyệt đối sẽ không buông tay, cho dù nàng là thê tử của người khác, ta cũng muốn cường chiếm lấy nàng." Vưu Túy cắn vào thùy tai hắn, nói líu ríu trong hạnh phúc:
"Chàng cứ thô bạo đi!" "Lẽ nào đã quên, chúng ta trước kia một lần duy nhất, là nàng thô bạo đối với ta!" Tay hắn xoi mói bới vẹt mái tóc hỗn loạn của Vưu Túy ra, nhẹ hôn lên vầng trán sáng ngời của nàng, bàn tay kia di chuyển đến nơi thầm kín của nàng, vân vê lấy lông tơ của nàng vê kéo một cách nhẹ nhàng, đột nhiên xuất ra ngón giữa, xuyên vào trong nhục khe của nàng.
Vưu Túy rên rỉ ra tiếng, nói:
"Khi đó ta cho rằng ngươi là Thi Trúc Sinh đó!" Ngón giữa của Hy Bình rút ra cắm vào trong khe của nàng một trận, ngón trỏ tranh thủ cùng tham gia, hai ngón tay xoay tròn trong thông đạo của nàng, xuất nhập, cười nói:
"Thi Trúc Sinh làm sao có thể cùng nàng làm việc này? Chỉ có lão tử mới có thể cho nàng điên cuồng kêu réo không ngừng, hơn nữa sau đó không có khí lực tìm ta báo thù, ha ha!" Vưu Túy không chịu nổi sự trêu đùa của hắn, tình dục luân chuyển hướng về đỉnh cao nhất!
Hy Bình đồn bộ ưỡn ra, dương căn đã xộc thẳng vào mật động của nàng.
Nàng há miệng thét lên đau đớn, nén giận nói:
"Người ta hoài thai, ngươi vẫn còn thô lỗ như vậy? Ngươi đừng làm hư hại đến hài tử, ta không tha cho ngươi!" "Phải như thế nào?" Hy Bình hôn nàng, động tác từ tốn hơn rất nhiều, khi hắn đột nhiên xộc vào thân thể Vưu Túy, hắn hiểu rõ đáy lòng nữ nhân này đang yêu thương hắn, cái loại ý nghĩ yêu thương cường liệt này lại giống như vượng hỏa (lửa mạnh) thiêu đốt!
Vưu Túy cũng cảm thấy Hy Bình trong lòng yêu thương nàng, rên rỉ nói:
"Tiểu hỗn đản, vì sao khi mỗi lần chàng tiến vào thân thể người ta, người ta đều có thể cảm giác được cảm tình chân thành tha thiết ở sâu trong tâm linh chàng? Lần trước chàng tiến vào trong thân thể người ta, trong lòng chứa đầy bất lực cùng chán ngán, lại còn không ngừng nhớ tới nữ nhân khác. Nói, vì sao khi đó phải đối xử với ta như vậy?" Hy Bình ưỡn ra mạnh mẽ lay động bốn năm lần, không ngừng làm nàng nắm chặt tấm đệm mà kêu la, sau đó mới tiến ra một cách nhẹ nhàng, cười nói:
"Bởi vì khi đó ta tưởng rằng đang cùng một nữ nhân xấu xí nhất thiên hạ ân ái, nàng có biết, đó đúng là nỗi bi ai cùng cơn ác mộng của mỗi một nam nhân!" Vưu Túy thân thể mềm mại vặn vẹo, giận dữ nói:
"Vưu nhi mới không xấu xí đâu!" Hy Bình nói:
"Cho nên ta lượm được vật báu, hiện tại đang nghĩ rằng, Thi Trúc Sinh thật tốt, trong số nữ nhân của ta có rất nhiều người, đều là hắn tặng cho ta. Ha ha, sau này ta làm cho bụng dưới của Nhu Vân to ra, cũng cho phép một trong các hài tử của nàng lấy họ Thi, có thể kế tục hương hỏa Thi gia." Vưu Túy nói:
"Không chính phái, úc (đang hiểu ra), chàng đừng quá gắng sức! Tiểu hỗn đản chàng này, cái đó cũng hỗn đản, thoắt to thoắt bé thoắt dài thoắt ngắn, tức chết chàng mất!" "Khi làm loại việc này, ai có thể vẫn còn chính phái được chứ?" Hy Bình lại nhất tâm nhất ý hoạt động một cách không chính phái, Vưu Túy ở trong động tác vô cùng ôn nhu của hắn, cảm thấy nội tâm sủng ái của hắn đối với nàng, hóa ra tiểu nam nhân này thật sự rất yêu thương nàng!
Nàng luôn luôn đều cho rằng một lần đó giữa nàng và hắn là một lần sai lầm, nàng trong một lần đó, nhận được chỉ là sự buồn rầu trong lòng hắn, mà bởi vì khi đó hắn tưởng đang cùng một nữ nhân xấu xí ân ái?
Hỗn đản này, hại nàng khi đó nổi ghen, nàng cho tới bây giờ chưa hề biết, khi một nam nhân cùng nàng ân ái, trong lòng nghĩ tới nhiều nữ nhân như vậy, chắc chắn là rất hoa tâm rồi!
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà nàng sau này không tha thứ cho hắn, hắn sao lại có thể có nhiều thê tử như vậy? Hơn nữa lúc cùng nàng ân ái người nghĩ tới không phải là nàng, mà là thê tử khác của hắn, nàng có thể không tức giận sao? Chỉ là dần dần tiếp nhận sự thật này, mặc kệ hắn có bao nhiêu thê tử, hắn đều sẽ không khiến nàng thất vọng.
Nam nhân này so với nàng nhỏ hơn mười tuổi, cường tráng có thể làm cho mỗi nữ nhân bất kỳ đều kinh sợ, lại còn tán phát ra mị lực xấu xa làm cho nữ nhân vô pháp kháng cự, không hổ là đại hỗn cầu chuyên nghề dụ dỗ con gái nhà lành!
Nhưng mà, giờ đây nàng chỉ có thể cảm thấy Hy Bình đối xử với nàng nhất tâm nhất ý, loại cảm giác này đến từ nhu tình ở sâu trong tâm linh gắn bó với tình dục mãnh liệt đến từ thân thể nàng, khiến nàng điên cuồng đê mê. Khi nàng ở trong sự xâm phạm của nam nhân này, nàng tiến nhập vào một loại cảnh giới gần như phong cuồng, khoái cảm có được cùng với thân thể giao kết làm cho nàng dần dần đạt tới đỉnh cao tình dục.
Chẳng biết trải qua bao nhiêu lần chấn động cao trào, nàng đã có chút mê hồ. Lúc đang mê muội sắp ngủ, bỗng nhiên nghe được một tiếng trách mắng phẫn nộ:
"Hoàng Hy Bình, ngươi lại dám ở trên giường ta làm việc này sao?" Đó là thanh âm của Mộng Hương, Vưu Túy mang máng nghe được, song sau một khắc nàng đã ngủ mê mệt.
Dương căn của Hy Bình lưu lại sâu trong thể nội Vưu Túy, quay mặt nhìn Mộng Hương cùng Bão Nguyệt, cười nói:
" Ý tứ không tốt, làm cho giường ngươi ô uế. Bão Nguyệt, giường này nàng cũng có một nửa phải không?" Bảo Nguyệt nhìn cơ thể trần truồng cường tráng của hắn, cúi đầu
"ừ" một tiếng.
Hy Bình nói:
"Bão Nguyệt, qua đây nào, ta muốn nàng trở thành tiểu thê tử của ta. Này, bảo bối nghe lời chứ!" Mộng Hương hai mắt tựa như mộng rốt cuộc hiện ra một tia phẫn nộ, quát lên:
"Hoàng Hy Bình, đồ vô sỉ nhà ngươi, còn không mau mặc y phục cút ra ngoài!" Hy Bình đảo mắt một cái, nói:
"Ta vô sỉ? ngươi hiện tại nhìn thấy mô dạng hoàn toàn trần trụi của ta vẫn còn có thể đứng tại nơi này phóng trung tiện, trong số các nữ nhân thì tính ra da mặt của ngươi dày nhất." Mộng Hương nhìn chòng chọc vào hắn một hồi, xoay người đi ra khỏi cửa, đồng thời ném ra một câu:
"Ta cho ngươi một khoảng thời gian không nhiều lắm, lúc ta quay lại, ngươi vẫn còn ở đây, ta liền hoạn ngươi!" Hy Bình nhìn theo hình bóng nàng, trong lòng cười thầm: Lại là một nữ nhân muốn hoạn ta!
Hắn hướng về phía Bảo Nguyệt nói:
"Nàng muốn lưu lại bồi tiếp ta chứ?" Bảo Nguyệt không nói gì, chỉ là đứng yên tại đương trường, ngưng mắt nhìn hắn.
Hy Bình bứt ra từ trong thể nội Vưu Túy, trần truồng đi hướng về phía Bão Nguyệt.
Bảo Nguyệt nhìn thấy thân hình nam tính vô cùng cường tráng chính đang hướng tới gần nàng, thể xác và tinh thần không tự chủ chấn động một cái, hắn cường tráng vượt quá tưởng tượng của nàng, lúc này đích hắn tựa như một chiến thần hoàn mĩ lõa thể! Chinh chiến với mỗi tâm linh của nữ nhân!
Hắn ta mỉm cười không đàng hoàng, làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng run rẩy.
Khi Hy Bình ôm nàng hôn nhẹ, nàng mới biết được đây không phải là mộng, nàng sẽ không cự tuyệt nam nhân này, cũng căn bản không có thời gian cự tuyệt.
Nàng đã mất đi năng lực suy xét rồi, ngay cả khí lực cũng biến mất trong cái ôm hôn của hắn.
"Sau khi gặp mặt sư phụ nàng, ta hướng về bà hỏi cưới nàng!" Hy Bình khi vừa kết thúc nụ hôn này xong, vô cùng kiên định nói, trong ngôn ngữ hắn có chất bá đạo không thể kháng cự.
Bảo Nguyệt không nói câu nào, nhưng từ trong lòng nàng thích câu tỏ tình bá đạo này của hắn, có lẽ lời sư phụ dạy rất đúng, hắn rất xấu xa, nhưng lại khiến cho người khác vô pháp cự tuyệt, nàng không biết từ khi nào thì yêu hắn, chỉ biết rõ trong giấc mơ của bản thân từ rất sớm đã có cái xấu xa của hắn rồi.
Nàng thấy Hy Bình mặc y phục, sau đó lấy chăn bao trùm lên trên người Vưu Túy, rồi ôm ngang Vưu Túy đang ngủ mê mệt như vậy, đi đến trước mặt nàng một lần nữa.
Nàng nói:
"Y phục của Vưu Túy, ngươi không cần sao?" Hy Bình cười nói:
"Ngày mai lúc nàng rời đi, phải làm lễ vật tặng cho ta, được không?" Bảo Nguyệt nói:
"Ngươi vừa rồi nói là sẽ thực hiện cơ mà?" Hy Bình lại kiên định nói:
"Nàng là kiều thê cả đời của ta, đây là sự chấp thuận duy nhất của ta với nàng!"