Krixi tắm rất nhanh. Năm phút. Điều này làm tôi cảm thấy vô lí vãi cả ra.

- Chị tắm gì nhanh thế?

Cô ấy không trả lời tôi:

- Anh, làm gì trong nhà tắm nãy giờ?

- Có làm gì đâu.

- Bộ anh tắm không có xà bông à? Không có khăn tắm nữa báo hại em rồi này.

Tôi nhìn thấy bộ đồ của Krixi ướt nhẹp. Có lẽ cô ấy đã dùng chính bộ đồ đang mặc để lau người.

- Ủa có khăn tắm, xà bông sữa tắm đàng hoàng mà.

- Có đâu mà có! Anh đang nói cái quái gì vậy?

Conan thắc mắc:

- Chuyện gì xảy ra thế?

- Khó hiểu đấy. - Tôi nói thêm.

Zephys đứng dậy:

- Dẫn tao xuống đó xem sao.

Khi xuống tới nơi thì tôi không hề thấy bất kì điều gì cả. Nguyên đám cũng vậy. Nhưng Nakrorth vẫn một mực tuyên bố:

- Có mà! Đây này!

- Đâu? Tụi tao...

Tôi bước vào:

- Có thể là thế này! - Tôi kích hoạt chiếc nhẫn phong thần. Đống đồ mà Nakroth nói đã hiện ra và ai cũng đã nhìn thấy. Krixi tỏ vẻ khó hiểu:

- Vậy là sao? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với anh? Đ... đ...

Đang nói ngon lành, Krixi bỗng cứng họng. Cô hỏi bằng một giọng đầy hoảng sợ:

- Đ.. đống son ấy... anh có... dọn không?

- Khôn..g... CÁI GÌ?

Mọi người hoảng hốt. Đống son môi đã được dọn lại ngăn nắp. Tôi không khỏi nghi ngờ:

- Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trong ngôi nhà này vậy?

- Không lẽ ma có thật sao? - Conan nghiến răng.

Cả đám quay về phòng. Ai nấy đều hoảng sợ. Nakroth bảo Zephys:

- Mày liên lạc ngay với ông Thiason là tao không mua ngôi nhà này nữa...

- Đâu có được. Đã đưa tiền rồi làm sao lấy lại được.

- Đệt... tốn tiền lãng nhách rồi.

Conan trấn an cả đội:

- Xin mọi người bình tĩnh.

Ai nấy đều bình thường. Riêng Nakroth không giấu nổi sự sợ hãi. Krixi đặt tay lên vai anh:

- Có chuyện gì vậy anh?

- Mọi người này... thật ra lúc nãy, khi tôi đang tắm... Tôi đã gặp ma.

- CÁI GÌ CƠ??? - Cả đám giật mình. Ai nấy đều không tin được, nhất là Conan. Thám tử lừng danh này không bao giờ tin vào những điều như vậy.

Krixi hỏi dồn dập:

- Thế anh...

- Ủa anh Nakroth, hình như trên má anh có dính vết son môi thì phải.

- Không! Không thể nào! Chẳng nhẽ...

Nakroth gục đầu xuống:

- Nó đè anh ra và làm chuyện đó...

- Trời đất. Anh không đánh được nó sao? Hay là nó đẹp hơn em! - Krixi đột nhiên nổi máu.

- Anh không rõ. Tóc nó xõa xuống và rất dài, anh nhìn không rõ lắm. Nhưng anh khẳng định một điều nó là nữ.

Tôi nheo mắt:

- Ai chẳng biết nó là nữ. Anh cung cấp thông tin gì có ích chút được không?

- Thôi được rồi. Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm thông tin thêm. Giờ thì ngủ đi.

- Hic... sợ thế này...

Conan đáp:

- Cứ nằm chung giường đi. Không có chuyện gì đâu.

- Thôi để tụi này nằm dưới đất. Ai lại phá hỏng không gian riêng tư tình cảm bao giờ.

Nguyên đám đi ngủ.

Nửa đêm, Nakroth giật mình hoảng hốt tỉnh dậy:

- ÁAAAA...!!! Ui da... - Nakroth ôm mặt.

- Anh sao thế? Em xin lỗi...

- Đừng! Đừng đi theo tôi! Đừng! Đừng có làm vợ tôi...

Krixi giật mình:

- Có chuyện gì thế?

- Hộc hộc... - Nakroth thở dốc.

- ANH! Anh bình tĩnh đi. Rốt cuộc có chuyện gì là anh hét lên như điên vậy?

Nakroth ôm chặt lấy Krixi:

- Em ưiii...

- Anh bình tĩnh đã nào. Có chuyện gì thì nói em nghe đi.

Cậu ta vẫn thở hồng hộc như vừa trải qua một chuyện vô cùng đáng sợ. Anh đặt tay mình lên ngực Krixi:

- Cho anh thở cái...

- Thế... - Cô định lấy tay của Nakroth ra nhưng rồi lại thôi - anh thấy chuyện gì?

Nakroth dùng ngón tay mình cạ vào hai đầu ti của Krixi khiến nó cương lên. Krixi hỏi:

- Anh làm gì thế?

- Anh... hoảng quá... Anh vừa gặp ác mộng...

Krixi ôm chặt lấy Nakroth:

- Không việc gì phải sợ đâu. Anh cứ nói đi, anh thấy chuyện gì?

Cậu ta ngồi dựa lưng vào đầu giường, đặt Krixi nằm trước mình. Vừa xoa ngực Krixi, cậu ta kể:

- Anh gặp cô gái lúc nãy. Cô ta nói...

(Vào giấc mơ của Nakroth)

Nakroth nhìn thấy một cô gái trong bộ áo dài trắng, tóc xõa ngang vai. Cậu ta thét lên:

- Cô là ai?

- Là vợ của anh.

- Cái gì cơ? Cô đừng có đùa với tôi! - Nakroth quát.

Cô gái ấy đáp lại bằng một giọng trong trẻo:

- Em không đùa đâu. Em sẽ là vợ của anh.

- Nhưng tôi phải biết cô tên gì... Này khoan đã, cô kia!

Cô ta định rời đi nhưng Nakroth cản lại.

- Anh sẽ làm vợ em sao? Em vui quá, em đã cô đơn cả năm nay rồi hic... hạnh phúc quá. Em sẽ nắm tay anh đi đến cuối con đường và mãi không rời xa anh.

- Ư... - Tay của cô ta rất lạnh - Đừng! Đừng đi theo tôi! Đừng! Đừng làm vợ tôi...

(Quay lại)

- Đến đấy là anh tỉnh.

- Con quỷ! - Krixi bực bội - Mày rốt cuộc là ai chứ!

Nakroth kể tiếp:

- Em này... hồi nãy anh thấy rèm nó bay. Bộ em đóng cửa rồi à?

- Đâu có đâu. Cửa đâu có mở. Có chuyện gì sao?

- Không thể nào! Chẳng nhẽ có ma trong căn nhà này sao?

Krixi cố trấn an:

- Anh cứ bình tĩnh đi, nó chỉ là giấc mơ thôi. Để em ôm anh ngủ cho anh đỡ sợ nha.

- Ừ...

Cả hai ôm nhau và ngủ một mạch tới sáng không còn thấy gì nữa.

*

Sáng hôm sau, tỉnh dậy là Nakroth mở ngay cửa sổ. Ánh nắng chiếu vào căn phòng màu hồng khiến nó rực rỡ hơn bao giờ hết. Không có một thiết bị nào khả nghi tại rèm cửa sổ.

Trong bữa ăn sáng, Krixi đề nghị mọi người ở lại điều tra căn nhà này. Lúc đầu ai cũng không biết lí do vì sao, duy chỉ có Nakroth biết. Dù vậy, mọi người sẵn sàng hợp tác.

Tất cả bắt đầu điều tra từ cái rèm cửa. Conan hỏi:

- Anh thấy rèm nó bay dù không mở cửa à?

- Đúng vậy.

- Thế thì khó hiểu quá. À mà anh có bật quạt không?

Nakroth lắc đầu.

- Có chuyện gì khó hiểu hả Conan? - Zephys hỏi.

- Đúng vậy. Tại sao hung thủ không mở cửa sổ ra để dàn dựng nó giống bình thường. Còn nếu không thể mở cửa thì hắn đâu cần phải làm.

Tôi suy nghĩ: "Giả sử đó là ma làm thì những sự việc bí ẩn trong ngôi nhà đều là những việc con ma gợi ý chúng ta làm theo.".

Trình bày suy nghĩ ấy, tôi được Krixi đồng tình:

- Đúng rồi! Thằng nhóc này nói có vẻ đúng đấy.

- Vô lí. Chắc là trùng hợp thôi. - Conan phản biện - Nhìn đây, trên rèm cửa có những cái lỗ. Có thể hung thủ đã cột dây vào rồi đứng ở bên ngoài phòng điều khiển. Hãy nhìn đi, trên cửa có một lỗ nhòm kìa. Nếu luồn dây qua đó thì dễ dàng điều khiển.

Zephys nhìn rèm cửa tỏ vẻ nghi ngờ:

- Thật không?

- Chỉ là suy đoán thôi.

- Anh không nghĩ là đúng đâu. Hãy nhìn đi, những cái lỗ này trông khá cũ. Vải bị tưa ra hết cả. Giả sử hung thủ điều khiển nó chắc là đã làm cả năm. Trong khi cô chủ nhà đã biến mất một năm trước. Vậy hung thủ là ai, hắn có mục đích gì để làm đâu.

Nakroth nói thêm:

- Anh thấy cũng đúng.

- Nhưng dù sao thì chúng ta hãy thử thực hiện thủ thuật như Conan nói xem. Để em làm.

Tôi buộc dây vào những cái lỗ trên rèm cửa rồi ra ngoài phòng điều khiển. Nhưng có vẻ không được khi cái lỗ quá nhỏ. Tôi dùng ưng nhãn nhìn vào không thấy cái rèm cử động được gì.

- Chán thế! - Tôi bất giác nhìn lên - ÁAAAAAAAAAAAA!!!

- Chuyện gì vậy? - Mọi người chạy ra.

- Trên trần nhà có một bóng ma!

- Cái gì? - Mọi người nhìn lên - Có thấy gì đâu?

Tôi bật nhẫn phong thần. Tuy chậm nhưng đủ khiến cho mọi người nhận ra tà áo trắng đang bay xuyên qua trần nhà.

- Lên tầng trên mau! - Conan quát lớn.

Cả nhóm chạy vội lên tầng trên. Nhẫn phong thần được bật, nhưng chả thấy gì. Conan đập tay:

- Tức thật.

Mọi người đi kiểm tra tất cả các phòng nhưng không thấy gì. À mà cũng phải thôi, chỉ có tôi thấy thôi. Bất giác Nakroth ấp úng:

- Anh... anh thấy nó vào căn phòng kia...

- CÁI GÌ? - Cả đám thốt lên. Đó là căn phòng mang ổ khóa to tổ bố. Nakroth không dám bước lại. Nguyên đám đi lại nhưng chẳng thấy gì. Conan bảo:

- Lùi lại đi, để tôi.

Cậu ta sử dụng giày tăng lực đá một phát thật mạnh vào cánh cửa. Cửa lún vào trong nhưng bất chợt bị đẩy ra như có một sức mạnh vô hình nào đó.

- Tức thật.

- Nakroth, lại đây đi. - Tôi gọi.

- Anh cứ đến đi, nếu có gì em sẽ đưa anh ra.

Nakroth đến và thử mở cửa. Không ngờ, vừa chạm vào thì ổ khóa đã văng ra. Tôi há hốc mồm:

- Cái gì thế?

- Vào thôi.

Mọi người bước vào trong phòng. Đó là một căn phòng trống.

- Cái quái gì vậy?

- Để em mở cửa ra. - Krixi mở một cánh cửa sổ. Bất ngờ nó tự đóng sầm cửa lại khiến ai cũng thót tim. - Ôi trời ơi...

- Để em vậy. - Tôi tạo một quả cầu ma thuật lấy ánh sáng. Căn phòng đã sáng hẳn lên.

Nakroth vỗ vai tôi:

- Hay quá!

- Ư... ư... Á! Ư...

- Nhóc! Bỏ quả cầu mau đi! - Zephys hét lớn.

Sau khi bỏ quả cầu thì tôi trở lại bình thường. Conan lấy đồng hồ ra mở đèn pin.

- Căn phòng này có gì đặc biệt đâu nhỉ.

Tôi kéo chiếc rèm cửa theo như những gì tôi đã nghĩ.

- Á!!!

- Chuyện gì vậy?

- Có một... có một cái bàn thờ...

Nakroth điếng người:

- Không... không thể nào như vậy được...

- Đó là ai anh biết à?

- Đó là cô gái mà anh đã gặp