Roxie chỉ về phía Rouie, mọi người ai nấy đều dồn sự chú ý về phía của cô nàng.
- Không ... không phải tôi ...
- Chắc chắn cô đã bỏ độc vào ly nước miễn phí kia!
- Không, không phải tôi mà! Tôi làm gì có mang theo thuốc độc!
Lindis can:
- Thôi đi Roxie!
- Sao ạ?
- Tôi đã kiểm tra hết rồi, trong nước không có độc. Ngay cả trong cơm cũng không có, như vậy thì đồ ăn không phải là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân.
Tôi thầm nghĩ: "Không phải thức ăn, vậy tên Jojo đã trúng độc bằng cách nào?".
Yorn hỏi Lindis:
- Em này, trong thức ăn không có độc nhưng những chỗ này có độc này.
- Chỗ nào hả anh?
- Độc dính ở mặt dưới chiếc dĩa lót tô cơm anh ạ.
Hải vỗ vai tôi:
- Mày từng làm thám tử đúng không, trổ tài đi.
- Tao đang suy nghĩ đây. Mày nghĩ gì về việc độc ở mặt dưới chiếc dĩa?
- Nó khá vô lí, làm sao có cái chuyện mà độc dính ở dưới dĩa mà trúng độc được?
Trong khi hai thằng đang suy nghĩ thì Sinestrea nằm lên ghế bố, lót gối dưới đầu ngủ rất ngon. Cô ấy có vẻ không quan tâm đến vụ án này lắm. Về phía các thám tử, họ khoanh vùng ba đối tượng tình nghi là Paine, Rouie và Fennik.
Lill cố thanh minh cho bạn của mình:
- Fennik không thể là hung thủ được!
- Cô có bằng chứng gì để chứng minh không? - Lindis hỏi.
- Tôi ...
Bất chợt trong bếp có tiếng của Roxie:
- Tìm thấy rồi! Kali Xianua!
- Sao cơ? - Fennik hoảng hốt - Không, đó là Kali clorua mà!
Roxie mang ra một lọ chất lỏng. Sau khi lấy mẫu thử vào ống nghiệm rồi nhỏ AgNO3 vào, trong ống nghiệm xuất hiện kết tủa màu trắng. Roxie phán:
- Rõ ràng là chất độc, anh còn chối cãi nữa không?
- Ơ nhưng ...
- Nhìn đi! Trên lọ khi Kali Xianua đàng hoàng.
Thế là Fennik bị áp giải lên công an, tuy vậy cậu ta chống cự và nhất quyết không chịu đi bởi cậu ta bị oan. Roxie quát:
- Chứng cứ rành rành ở đó, anh còn chối nữa sao?
- Tôi bị oan!
Tôi lẩm bẩm:
- Thật kì lạ! Kết tủa trắng sao? Có gì đó không đúng. - Tôi chăm chú vào ống nghiệm.
- Có gì lạ hả mày? - Hải hỏi.
- Đúng, rất kì lạ. Mày nghĩ thử xem, với ion bạc thì khi gặp ion Cl- thì vẫn tạo ra kết tủa trắng. Mày có nghĩ gì không?
Hải đặt tay lên cằm:
- Ý của mày là đây không phải Kali xianua?
- Chính xác. Tao nghi ngờ rằng đây chỉ là Kali clorua.
Lill hỏi tôi:
- Mấy đứa làm gì đấy?
- Cô gạn kết tủa trắng ra giùm tụi con, bỏ vào ống nghiệm đậy nút có ống dẫn khí giúp tụi con đi ạ.
Roxie can:
- Ê, phá cái gì đấy?
- Em đang nghi ngờ rằng đây là Kali clorua! Kiểm tra kĩ lại xem.
- Kiểm tra nữa sao, rõ ràng rồi còn gì nữa.
Cô ấy chống nạnh thở dài:
- Thôi được, mang mẫu thuốc độc đến đây.
Đúng như tôi dự đoán, khi cho AgNO3 vào mẫu thuốc độc tại hiện trường thì nó không tạo ra kết tủa trắng mà nó tạo ra kết tủa AgCN màu xám. Như vậy, rõ ràng Fennik không phải là hung thủ. Tôi bảo:
- Trên lọ ghi clorua, chị nhìn không kĩ đấy.
Roxie ôm đầu:
- Lại bắt nhầm người rồi.
Hai đối tượng tình nghi còn lại là Rouie và Paine. Bản thân tôi cho rằng Rouie không có động cơ gây án bởi lúc nãy khi Fennik và Rouie nói chuyện với nhau, Fennik nói rằng Rouie chỉ mới vào làm việc. Tôi hỏi:
- Chị Rouie này, chị vào đây làm việc bao lâu rồi?
- Tính hôm nay là bữa thứ ba ...
- Thế chị có gặp tên Jojo lần nào chưa?
Rouie đáp:
- Chị chỉ mới gặp hắn hôm nay thôi.
Hải nói với tôi:
- Rouie gần như không thể nào làm hung thủ được, chẳng có ai chỉ vì bị quát mắng lần đầu mà ngay lập tức giết người hết á.
- Cũng đúng, trước giờ Rouie nhát lắm.
Kẻ tình nghi số một của hai đứa chính là Paine, nhưng nếu cậu ta là hung thủ thì cậu ta đã gây án bằng cách nào?
Tôi nhớ lại, từ khi tên Jojo đến thì Paine chỉ tiếp cận Jojo hai lần, lần một là lúc mà hắn gây sự với Rouie, lần hai là Paine xử lí khi hắn hút thuốc. Chợt tôi nhớ lại thái độ của Paine sau khi hắn xử lí xong, hắn bảo rằng nơi đó nguy hiểm.
- A đúng rồi! - Tôi chạy đến chỗ Lindis - Chị ơi.
- Sao thế nhóc con?
- Lúc mà lấy mẫu độc á, trong đó có dính gì nữa không?
Lindis đáp:
- Có Natri sunfat cùng với nước, có cả Kali xianua.
- Hiểu rồi! - Tôi đập tay - Ra là vậy, mình biết thuốc độc nằm ở đâu rồi.
- Ở đâu, ta cũng đang đau đầu với nó này.
Tôi nói nhỏ vào tai Lindis, nghe xong cô ấy cảm thấy có lí và liền cho người đi kiểm tra. Kết quả đúng như tôi dự đoán, độc nằm ở chỗ đó, đó cũng là bằng chứng tố cáo tên hung thủ.
Trong khi đó, Fennik vẫn đang giằng co dữ dội:
- Đã bảo không phải là tôi mà!
- Anh đừng có chống cự! Chống cự là bụng bự đấy!
- Ê, tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không giết người.
Một giọng nói xuất hiện:
- Fennik nói đúng đấy.
- Cái gì? - Roxie quay ra đằng sau - Cô Lindis.
- Fennik không phải hung thủ, cô làm gì cứ khép tội anh ta hoài vậy?
Roxie giải thích:
- Kali clorua là chất độc dùng để hành quyết tù nhân, anh ta vẫn có thể ...
- Ôi trời! - Hải tặc lưỡi - Nạn nhân trúng độc xianua chứ không phải clorua!
Lindis nói tiếp:
- Tôi đã tìm được câu trả lời của vụ án này.
- Sao cơ? - Mọi người ngạc nhiên.
- Trước tiên, đó là nơi chứa chất độc. Hiện tại, chúng ta không tìm thấy vật chứa độc tại hiện trường, nhưng cá nhân tôi cho rằng nó nằm ở nơi mà mọi người ít để ý.
- Là ở đâu?
Cô ấy vẫn từ tốn giải thích:
- Chúng ta đều biết rằng độc nằm bên dưới đế của dĩa lót tô cơm gà, nhưng sau khi kiểm tra kĩ càng lại tôi còn phát hiện ra rất nhiều chỗ có độc khác.
- Đó là những chỗ nào? - Lill hỏi.
- Những chỗ có độc gồm bàn phím, chuột, thân máy và máy tính, quần của nạn nhân ở phần mông, ghế ngồi và sàn nhà bên dưới chỗ nạn nhân.
- Đâu mà lắm độc vậy? - Fennik hỏi.
Lindis cười:
- Đó là vì hung thủ đã xịt độc vào đấy.
- What? Xịt khi nào cơ? - Rouie ngạc nhiên.
- Khoảnh khắc xịt ấy, Hùng, Hải và Sinestrea là ba người nhìn thấy nó. Hung thủ chính là Paine! - Cô chỉ về phía cậu ta.
Paine trông có vẻ khá căng thẳng, cậu ta hỏi:
- Tôi ư? Tôi đã làm thế nào?
- Đơn giản thôi, anh đã cho xianua vào bình chữa cháy rồi xịt. Nạn nhân sẽ trúng độc xianua ngay tức thì, chính đó là nguyên nhân dẫn đến tử vong của nạn nhân.
- Thế bằng chứng nào để buộc tội tôi?
Tôi lên tiếng:
- Em đã nhờ Lindis kiểm tra và xác nhận có dấu vân tay của anh trên bình chữa cháy, đó là điều không thể chối cãi.
Tên Paine cười khẩy:
- Haizz ... cuối cùng cũng bị lộ mà thôi. Đúng, tôi đã giết hắn.
- Tại sao? - Lill đập bàn - Anh đâu cần phải giết hắn. Mặc dù hắn hay gây sự, nhưng đâu cần phải ra tay nặng với hắn cơ chứ!
Tôi hỏi:
- Mục đích của anh là gì?
- Mục đích ư, các ngươi không cần phải biết đâu! - Nói rồi tên Paine ném một quả lựu khói. Mọi người ho sặc sụa, không ai thấy hắn đâu cả.
- AAA~ - Có tiếng hét.
Tôi nhận ra tiếng Sinestrea:
- Chạy hả mày! Giết người rồi còn trốn à!
- Ối ối ...
- Đi vô! - Sinestrea lôi tên Paine vào trong, cô nàng dùng dây ma thuật làm bằng máu trói hắn lại khiến hắn không thoát được.
Mãi sau, tôi mới biết được lí do mà Paine giết người, hắn ta vốn căm thù tên Jojo từ lâu bởi hắn từng có những lời lẽ xúc phạm đến Paine. Đó cũng là lí do khiến Paine phải nghỉ dạy ở học viện.
Tôi thì không mấy đồng tình với cách trả thù này nhưng thôi, chuyện cũng qua rồi. Giải quyết xong vụ án thì quán net đã đóng cửa cmnr, cả đám xách đít đi về.
Trên đường về, tôi hỏi:
- Tưởng em ngủ luôn đấy chứ.
- Em ngủ nhưng rất tỉnh, anh không cần lo.
- Sao em bắt được tên Paine hay vậy?
Cô ấy đáp:
- Đơn giản thôi, đổi máu với hắn là xong.
- Thế à? - Tôi ôm lấy Sinestrea từ đằng sau, hai tay mò lên ngực.
- AAA~ Anh này, hư quá đấy.
Tôi cười và không nói gì, hai tay tôi vẫn cứ xoa đều hai quả bưởi của Sinestrea. Cô ấy đặt tay lên tay tôi:
- Thôi mà, em đang lái ván trượt đấy.
- Cứ lái đi.
- Nhưng anh cứ sờ em thế này ... sao em tập trung lái được.
Tôi nhìn lên, đoạn đường vắng tanh, chắc chẳng sao nên cứ xoa, bóp thoải mái.
- Thôi đi, về nhà rồi sờ thoải mái.
- Anh thích sờ ở đây hơn. - Tôi đáp.
Hai tay của tôi chạm vào ngực, tôi lấy tay se nhẹ chỗ có đầu ti của cô ấy. Ái chà, cô ấy không mặc áo ngực.
- Em thích nhỉ.
- AA~ Anh kì quá hà, em không muốn đâu!
- Không muốn mà ti của em cương lên rồi này. - Tôi gãi nhẹ đầu ti của Sinestrea.
Cô ấy rên lên:
- Ưm ~ ưm ~ khoan từ từ, anh đừng sờ nữa ~
Chiếc xe trượt điện lảo đảo, tôi vội dừng lại kẻo té một cái là hai đứa giập mặt. Qua khỏi đoạn đường vắng, lúc này có nhiều người nên tôi không làm gì nữa. Cứ như vậy, hai đứa về đến nhà.
Thằng Phúc nó ngủ từ bao giờ, tôi không hiểu sao hôm nay nó lại ngủ sớm như vậy, nhưng thôi, tôi không cần bận tâm nữa.
Sinestrea gọi tôi vọng ra từ trong nhà tắm:
- Anh Hùng ơi, tắm chung với em không?
- Hả? Thiệt không vậy?
- Đương nhiên rồi, vô đây với em đi!
Tôi đáp to:
- OK! - Rồi tôi cởi hết quần áo xong phóng vào nhà tắm.