#Đoản

#LãnhNgọcYSong

cuối...

Thời khắc hắn thấy nàng dùng chuỷ thủ kết liễu cuộc đời mình hắn đã lao nhanh về phía nàng để ngăn cản nhưng hắn đã chậm. Chuỷ thủ đâm thẳng vào tim nàng, máu nàng không ngừng chảy ra. Một lần nữa, bạch y của nàng lại hoá thành màu đỏ. Hắn vội ôm lấy thân thể của nàng, tay run run vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng. Tim hắn giờ phút này rất đau như có hàng vạn mũi tên xuyên vào. Hắn cảm nhận mình vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng, quan trọng hơn cả cuộc sống của bản thân. Đúng lúc này, trong đầu hắn lại hiện lên giấc mơ kia một cách rất rõ ràng. Từ khi đăng cơ, hắn luôn mơ thấy giấc mơ này. Trong mơ, hắn và một bạch y nữ tử đang cùng nhau luyện kiếm, nàng kia rất thanh khiết, thanh khiết đến nỗi hắn không dám chạm vào sợ làm bẩn nàng. Trong mơ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Nhưng giây phút này, hắn nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt của bạch y nữ tử. Là nàng. Chính là nữ tử đang trút hơi thở cuối cùng trong lòng hắn. Hắn đau đớn ôm chặt thân thể nàng:

- Liên Nhi, ta biết sai rồi, ta sai rồi, nàng đừng đi. Xin nàng.

Nàng mỉm cười yếu ớt, dùng chút sức lực cuối cùng nâng bàn tay vuốt ve khuôn mặt của hắn:

- Hàn...thiếp...phải đi...rồi, trời định... chúng ta...không...thể... ở...bên nhau...Hàn...thiếp...yêu...chàng...

Nàng nhắm mắt, trên môi vẫn nở nụ cười... Một khắc sau đó, thân hình nàng trong lòng hắn vụt tan biến thành những cánh bạch liên rơi khắp bầu trời. Khoảnh khắc nàng tan biến, hắn gào thét:

- LIÊN NHI...

Tiếng hắn vang vọng cả bốn phía, thê lương và tuyệt vọng... Nước mắt hắn rơi theo từng cánh bạch liên. Hắn nắm chặt tay mình, móng tay đâm sâu vào da thịt... Một... Hai... Ba giọt máu của hắn nhỏ xuống cánh bạch liên, bỗng chốc toàn bộ bạch liên biến thành màu đỏ tươi. Trước mắt hắn một luồng ánh sáng xuất hiện. Theo luồng ánh sáng ấy từng ký ức hiện về như từng mũi tên nhọn đâm vào tim hắn, cắn xé trái tim thành từng mảnh. Kiếp trước nàng đã vì hắn từ bỏ tất cả kể cả mạng sống của chính mình. Nàng vì hắn gieo mình xuống Địa Ngục chấp nhận luân hồi thành người phàm... Kiếp này, nàng vì hắn chấp nhận uống độc dược, nàng vì hắn không màng tính mạng điều tra gian thần... Nhưng còn hắn thì sao? Hắn đã cho nàng những gì... Hắn không tin nàng, hắn mặc nàng bị người hãm hại, hắn bức nàng vào đường chết.Hắn còn nhẫn tâm giết hại nhi tử của hai người... Hắn ngay cả súc sinh cũng không bằng...

Ánh sáng vụt tắt đi, hắn lại thét lên thê lương:

- Liên Nhi, nàng đâu rồi, trở về với ta được không? Liên Nhi, đừng trốn ta nữa, nàng xuất hiện đi. Ta cầu xin nàng, một lần nữa thôi để ta được nhìn thấy nàng...

Hắn dứt lời, những cánh sen lập tức tụ lại một nơi, ở nơi đó nàng hiện lên. Thời khắc nàng xuất hiện, hắn vội chạy đến ôm nàng nhưng nàng lập tức lùi lại:

- Hàn, bây giờ thiếp chỉ là một linh hồn, chàng không thể chạm vào thiếp...

- Liên Nhi, nàng trở về bên ta được không, xin nàng. Ta biết mình sai rồi...

- Hàn, thiếp không thể trở về bên chàng được nữa, "thượng cùng Bích Lạc hạ Hoàng Tuyền" thiếp xin lỗi vì không thể thực hiện lời hứa của chúng ta, kiếp này duyên chúng ta đã tận, thiếp đi trước một bước, hẹn chàng kiếp sau...

Tiếng nàng càng ngày càng nhỏ, thân hình nàng một lần nữa tan biến. Hắn vươn tay bắt lấy nàng nhưng vô lực... Nước mắt không ngừng rơi, hắn cầm lấy thanh chuỷ thủ còn dính máu tươi của nàng, nở nụ cười:

- Liên Nhi, kiếp trước ta không bảo vệ được nàng, kiếp này ta phụ nàng, ta thề nếu có kiếp sau ta nhất định sẽ dùng cả mạng sống để yêu nàng. Liên Nhi, chờ ta, đường xuống Hoàng Tuyền ta sẽ làm bạn cùng nàng...

Hướng tim mình, hắn hung hăng cầm chuỷ thủ đâm xuống...

Thất Nguyệt vương triều năm 729, Liên Phi qua đời... Ngày hôm đó bầu trời đột nhiên xuất hiện đầy bạch liên... Hoàng Đế vì quá yêu Liên Phi đã tự vẫn theo nàng những không thành... Hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại Hoàng Đế ra thánh chỉ phong Liên Phi làm Hoàng Hậu, xóa bỏ toàn bộ Hậu Cung. Qúy Phi giả mang long thao hãm hại Liên Phi, phạm tin khi quân giáng xuống làm cung nữ mỗi ngày chịu phạt mười roi mà không được tự vẫn bằng không tru vi cửu tộc...

Rất lâu sau đó, trong nhân gian lan truyền một lời đồn Liên Hoàng Hậu của Thất Nguyệt quốc là Liên Hoa tiên tử hạ phàm nên khi nàng chết đi trời mới đổ trận mưa bạch liên... Nhưng đến cuối cùng cũng không ai biết được lời đồn đại đó là đúng hay sai...