Sau một tháng văn phòng đăng thông báo tuyển dụng, cuối cùng cũng có người thông qua khảo sát của Cao Bỉnh Đình, được nhận vào phòng làm việc của bọn họ.

Thực tập sinh mới đến là một nam sinh viên đại học vừa tốt nghiệp được một năm, mặt mày rạng rỡ còn chưa bị xã hội nhúng chàm.

Cậu ta lớn lên rất ưa nhìn, chính là loại thiếu niên áo trắng xinh đẹp nơi vườn trường, giống với mối tình đầu trong mộng của mỗi cô gái.

"Dáng vẻ này trong giới giải trí được coi là mối tình đầu quốc dân a." Nữ đồng nghiệp từng xin WeChat của nam ca sĩ quán bar trong buổi liên hoan cuối năm cười cười, nói với Ngôn Hạ: "Cũng giống như cô vậy."

Ngôn Hạ đem nửa ly nước còn lại đổ vào thùng rác trong phòng trà, sau đó lại pha cho mình một tách trà hoa mới.

Nghe nữ đồng nghiệp nói, cô mỉm cười không nói gì, trước giờ chưa từng nghe ai nói gương mặt của cô giống với mối tình đầu trong mộng.

Nam thực tập sinh đúng lúc đi ngang qua phòng trà, thấy các cô ở đây, cố ý tiến vào chào hỏi mấy câu.

Ngôn Hạ đang cúi đầu pha trà, nghe thấy cậu ta chào hỏi, cũng chỉ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói một câu xin chào.

Tiến vào cùng cậu ta còn có một cô gái khác, nhưng bộ dạng của cô nàng chỉ ở mức bình thường, nên độ thảo luận không cao bằng thanh niên kia.

Có điều mấy việc này không liên quan gì tới Ngôn Hạ.

Bởi vì gần đây công việc đang vội đến sứt đầu mẻ trán, phòng làm việc có một hạng mục lớn là thiết kế quảng trường cho khu đô thị mới khánh thành ở Giang Thành.

Có rất nhiều công ty đang cạnh tranh, Cao Bỉnh Đình cũng muốn đem hạng mục này thu vào tay.

Vì thế văn phòng đã thành lập một nhóm nhỏ cho riêng hạng mục này, Ngôn Hạ gấp rút chuẩn bị bản thảo, suốt mấy ngày nay chưa hôm nào cô ngủ đủ 8 tiếng, vậy nên dưới mi mắt cô xuất hiện quầng thâm xanh đen.

Hôm đó là một ngày mưa, nhiệt độ không khí trong Giang Thành đang dần ấm lên, sẽ không đột ngột chuyển từ mưa nhỏ sang mưa lớn, mưa phùn dày đặc, từng tầng khói bụi hợp lại giống như cành dương liễu đang rủ xuống.

Cao Bỉnh Đình chỉ mang theo cô và một đồng nghiệp trong nhóm hạng mục, đến tham dự một bữa tụ họp vào buổi tối.

Chủ nhân của bữa tiệc là bên công ty đảm nhận quản lí quảng trường.

Nói là tụ họp, nhưng thực chất đây là một buổi đấu thầu, các bên tham gia đều là những công ty nổi danh trong ngành thiết kế, duy chỉ văn phòng thiết kế của Cao Bỉnh Đình là có tư lịch nông cạn.

Hạng mục dự án lần này là do cô và một vị đồng nghiệp khác cùng chuẩn bị, Cao Bỉnh Đình sẽ lên thuyết trình.

Cao Bỉnh Đình mặc một thân âu phục, khi hắn bước ra, hơi thở và phong cách riêng của người làm nghệ thuật toát lên trong bộ vest tây chỉnh tề.

Bản thảo thiết kế xuất hiện trên màn hình máy chiếu, Cao Bỉnh Đình nói to dõng dạc, trái ngược rất nhiều với người luôn kiệm lời ở văn phòng.

Chủ trì của công ty đối phương là tổng giám đốc Cảnh, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, diện mạo đoan chính, không có bụng bia thông thường, dáng người cao và thẳng.

Hắn vừa nghe Cao Bỉnh Đình giới thiệu, vừa ghé đầu nói gì đó cùng thư kí bên cạnh.

Giọng nói rất nhỏ, Ngôn Hạ nghe không rõ chữ.

Sau khi Cao Bỉnh Đình nói xong, hắn mỉm cười gật gật đầu, rồi nói cảm thấy rất hứng thú với phương án này, muốn hẹn một ngày để bàn bạc chi tiết hơn.

"Tiện thể hãy đưa bọn họ đi cùng." Hắn cười ôn hòa, "Nghe nói phương án lần này là hai người cùng nhau làm?" Hắn nói năng thân thiết, giống như một trưởng bối hiền hòa, chứ không phải người nắm quyền quyết định xem hạng mục này sẽ về tay ai.

Nhưng thực tế, chỉ một câu nói của hắn, sẽ quyết định lịch trình tiếp theo của bọn họ, không có quyền từ chối hoặc thay đổi.

Giang Thành mưa suốt cả một tuần, khiến thành phố chìm trong bầu không khí ảm đạm.

Bởi vì đi gặp vị tổng giám đốc Cảnh kia, hôm nay Ngôn Hạ diện bộ váy vest công sở*, muốn thể hiện sự trang trọng và chuyên nghiệp.

Vừa rồi ở trên xe, đồng nghiệp liên tục xoa xoa hai cánh tay, cô ấy mặc một chiếc váy không tay màu đen, thời tiết vẫn chưa hoàn toàn ấm lên, lại thêm trời đang mưa, không khí càng trở nên lạnh hơn.

Nhưng trong xe có hệ thống sưởi, đồng nghiệp nói, "Luôn cảm thấy sẽ có việc không hay phát sinh." "

Một câu này mới thốt ra, đã bị Cao Bỉnh Đình chặn lại.

"Cô đừng có mà miệng quạ đen."

Đồng nghiệp cười ngại vỗ vỗ miệng mình.

Mấy ngày nay thần kinh Cao Bỉnh Đình vẫn luôn có chút căng thẳng, cũng không trách được, bất luận là ai dốc hết tâm huyết vào một hạng mục trong nhiều ngày, thì đều hi vọng đạt được một kết quả tốt.

Trong nước có một văn hóa truyền thống rất độc đáo trên bàn rượu, rất nhiều hạng mục thành công dựa vào việc nâng chén cụng ly với nhau, địa điểm gặp mặt hôm nay là một nhà hàng cổ kính, nhân viên phục vụ đều mặc những bộ sườn xám tinh xảo, trên đầu vấn tóc cài trâm, vành tai đeo trang sức bằng ngọc.

Trang phục như vậy hình thành sự đối lập với phong cách hiện đại của đoàn người bọn họ, không ăn khớp chút nào.

Tiến vào phòng bao Ngôn Hạ mới phát hiện, tổng giám đốc Cảnh không chỉ mời riêng ba người họ, còn có mấy gương mặt quen mắt khác, phần lớn đều là phụ nữ trẻ tuổi.

Mí mắt Ngôn Hạ giật giật, cô bỗng nhiên nhớ tới lời nói khi nãy của đồng nghiệp, có lẽ sắp ứng nghiệm thành sự thật.

Cao Bỉnh Đình gặp trường hợp này, lông mày nhíu lại theo thói quen.

Hắn quay đầu lại nhỏ giọng nói với Ngôn Hạ cùng một nữ đồng nghiệp, kêu hai người đi theo phía sau.

Tổng giám đốc Cảnh còn chưa tới, ghế ngồi chính giữa vẫn để trống.

Ngôn Hạ ngồi xuống bên cạnh Cao Bỉnh Đình.

Đây là một gian phòng lịch sự tao nhã, đằng sau còn có một bức bình phong hình quạt được thêu hoa lá, chim muông, côn trùng và cá sinh động cực kì.

Ngay cả ánh sáng tỏa ra từ những chiếc đèn lồng cũng dịu nhẹ và nhu hòa.

Nữ phục vụ mặc chiếc sườn xám vải nhung thêu hoa nhỏ phục vụ trà cho bọn họ, nước trà xanh biếc trong veo đựng trong chén trà bạch ngọc, lá trà nổi lên phảng phất như đang tỏa ra sức sống.

Người tới trước đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Ngôn Hạ không có sở thích giao lưu, thỉnh thoảng đề tài trò chuyện rơi về phía cô, cô mới có thể nói hai câu.

Phòng bao này làm trong lòng cô cảm thấy không thoải mái.

Cô đè tay lên làn váy, im lặng uống trà.

Ly trà có màu sắc trong suốt xinh đẹp này cũng không dễ uống, uống vào miệng rất đắng, cô chờ thật lâu, cũng không cảm nhận được chút vị ngọt nào.

Tổng giám đốc Cảnh thong dong đến muộn, lúc hắn đến, Ngôn Hạ đang nhìn bình phong đến xuất thần, người thêu tấm bình phong này có kĩ thuật thật khéo léo tinh xảo, từng cái đuôi cá từng gốc cây hoa đều sống động y như thật.

Cảnh tổng giám gọi cô là Ngôn tiểu thư, hắn thế mà còn nhớ rõ họ của cô, hẳn là nên khen một câu trí nhớ tốt.

"Ngôn tiểu thư thích bức bình phong này?" Vẫn là khuôn mặt tươi cười thân thiết đó, hắn hỏi Ngôn Hạ.

Ngôn Hạ cũng miễn cưỡng kéo ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Bình phong này rất tinh xảo." Sau khi vị tổng giám đốc Cảnh này đến, mọi thứ cứ quanh quẩn trên người Ngôn Hạ, loại cảm giác không thoải mái này đạt tới đỉnh điểm.

Cô thậm chí còn muốn đứng dậy và rời đi ngay lập tức, nhưng cô không thể tùy hứng.

Trời cao luôn ưu ái những người có vẻ ngoài xinh đẹp, cho dù Ngôn Hạ miễn cưỡng lộ ra một nụ cười đáp lời, thì trên gương mặt đẹp rực rỡ của cô, nụ cười miễn cưỡng cũng được kiềm chế bớt.

Tổng giám đốc Cảnh vẫy tay về phía cô, để Ngôn Hạ ngồi ở vị trí đầu tiên bên cạnh hắn.

"Ngôn tiểu thư thích nó như thế vậy thì ngồi đây đi, chỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút."

Bàn tay đặt trên đầu gối của Ngôn Hạ chậm rãi siết chặt, cô rũ mắt, chén trà trước mặt đã nguội, không còn bốc lên làn hơi nóng.

Cô im lặng cười cười, buông tay ra, chậm rãi ngồi xuống vị trí ở bên cạnh tổng giám đốc Cảnh.

Nơi đó vừa vặn có một ngọn đèn, vải giấy mỏng chụp bên ngoài lồng đèn có màu đỏ nhạt, khiến ánh sáng cũng mang theo chút màu phớt hồng.

Nhân viên phục vụ mặc sườn xám quỳ gối bên cạnh rót rượu cho tổng giám đốc Cảnh, dưới tà váy xẻ cao là da thịt trắng như tuyết.

Tổng giám đốc Cảnh thấy Ngôn Hạ cuối cùng cũng ngồi xuống, cười ha hả nói: "Đều nói nhan sắc của mỹ nhân dưới ánh đèn càng đẹp thêm ba phần.

Hôm nay nhìn thấy Ngôn tiểu thư, mới cảm thấy câu nói này rất đúng."

Trên bàn tiệc, những tiếng cười nhẹ nhàng vang lên phụ họa cho tổng giám đốc Cảnh.

Sắc mặt Ngôn Hạ trắng hơn vài phần, làn váy lại một lần nữa bị cô dùng sức nắm chặt, chất liệu âu phục mượt mà, cô lại thấy lòng bàn tay toàn là vật thô ráp.

Từng món ăn trong bữa tiệc được đưa lên, tất nhiên rượu là không thể thiếu được, nhưng Ngôn Hạ không hề chạm vào ly rượu trước mặt.

Lòng tự tôn kiêu ngạo trước kia, vốn đã lâu không xuất hiện, giờ khắc này lại kịch liệt bành trướng trong lòng cô, như đang tràn ngập cùng máu thịt.

Giờ phút này Ngôn Hạ chính là dây cung bị kéo căng, hơi chạm vào một chút, là sẽ đứt đoạn.

"Nghe nói Ngôn tiểu thư tốt nghiệp ở Giang Đại." Tổng giám đốc Cảnh nghiêng đầu, cười nói với cô, "Thật trùng hợp, tôi cũng tốt nghiệp từ Giang Đại."

Một người đàn ông trung niên khác có bọng mắt nặng trĩu ngồi đối diện Ngôn Hạ, cười nói: "Nói như vậy, giám đốc Cảnh chính là đàn anh của Ngôn tiểu thư rồi."

Từ đàn anh, ở trong miệng hắn ta nói ra, có thêm vài phần ái muội, ý vị không rõ.

Tổng giám đốc Cảnh cũng cười cười nhìn cô, lúc này, cô hẳn là nên thức thời gọi hắn một tiếng đàn anh.

Nếu có thể, cô thật sự rất muốn trở thành một người kiêu căng tùy hứng, không tim không phổi, như vậy cô liền có thể không màng đến hạng mục đã cùng cả nhóm đồng nghiệp phí hết tâm huyết và nỗ lực suốt một tháng trời, trực tiếp nói với khuôn mặt khiến người ta buồn nôn kia của tên tổng giám đốc Cảnh này, Muốn làm đàn anh của tôi, ông xứng sao?

Nhưng có lẽ Ngôn Hạ chỉ có thể nuốt xuống cảm giác kinh tởm, nhỏ giọng gọi một tiếng đàn anh.

Bầu không khí trong bữa tiệc càng thêm hòa hợp, dường như bởi vì một tiếng đàn anh này, tổng giám đốc Cảnh đối với Ngôn Hạ càng thêm chú ý, hắn ta thân thiết hỏi Ngôn Hạ thời đại học đã học đã cái gì, là học trò của vị giáo sư nào.

Ngôn Hạ từ đầu đến cuối đều cúi đầu, luôn trả lời chậm nửa nhịp.

Thẳng đến khi tay vị tổng giám đốc Cảnh kia vuốt ve mu bàn tay cô, tín hiệu ám chỉ rất rõ ràng, da của gã đàn ông trung niên lướt qua giống như lớp da bên ngoài của động vật máu lạnh, khiến người ta buồn nôn.

Cảnh tổng giám cúi đầu nhìn Ngôn Hạ, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng ý cười trong mắt đã không còn: "Ngôn tiểu thư có vẻ rất sợ người lạ."

Ngôn Hạ muốn rút tay lại, nhưng hắn ta lại càng nắm chặt hơn.

Cảm xúc đè nén của cô cứ tích lũy một tầng lại một tầng, mà đúng lúc này thanh âm của Cao Bỉnh Đình vang lên.

Hắn nâng ly rượu nói với Cảnh tổng giám: "Tiểu Ngôn nhà chúng tôi tính tình yên tĩnh hướng nội, không biết cách nói chuyện, hi vọng ngài Cảnh đây rộng lượng, không cần so đo với cô ấy, bỏ qua chuyện này."

Ánh mắt dưới tròng kính của tổng giám đốc Cảnh sắc bén hẳn lên, gã ta cười như không cười nhìn Cao Bỉnh Đình, cũng không lập tức tiếp ly rượu này.

Bầu không khí trong phòng bao vào giờ khắc này cứng ngắc.

Ngôn Hạ vô cùng chán ghét bàn tay hiện giờ đang bao trùm lên tay cô, cô chỉ muốn hất tay gã ta ra, rồi cho tên giám đốc dối trá ghê tởm này một cái tát.

Nhưng thầy của cô Cao Bỉnh Đình vẫn ở đây, vì cô mà ra mặt với tổng giám đốc Cảnh.

Tổng giám đốc Cảnh vẫn không nhận ly rượu kia, gã quay đầu, vẫn dùng gương mặt dễ gần nói với Ngôn Hạ: "Có thông cảm hay không thì vẫn nên để Ngôn tiểu thư tới quyết định phải không?"

Một mảnh yên tĩnh, trong phòng không còn ai nói chuyện.

Ngôn Hạ tưởng tượng nếu cô đánh vỡ sự tĩnh lặng này, kết cục cùng lắm là bát đũa trên bàn hỗn loạn, vô cùng thê thảm.

Cô không nghĩ tới giây tiếp theo tiếng gõ cửa có quy luật vang lên phá vỡ bầu không khí lạnh băng này.

Sau ba tiếng gõ cửa, nữ phục vụ mặc sườn xám nhẹ nhàng mở cửa ra.

Ngôn Hạ ngẩng đầu, cách chiếc bàn gỗ dài, một hàng người với những gương mặt hoặc xa lạ hoặc quen thuộc, cô nhìn thấy người đứng phía sau nhân viên phục vụ.

Gương mặt tuấn tú, mặt mày sắc lạnh như đao.

Trong khoảnh khắc u ám khó khăn nhất, cô lại gặp Dụ Bạc..