Diễm vương phủ hậu hoa viên.
“Minh chủ bá bá!”
Liễm Diễm xoay lại … Nhìn lại, một tiểu nam hài ước chừng mười tuổi khuôn mặt tuấn tú ngượng ngùng đứng ở phía sau.
“Chuyện gì?” liễm diễm mỉm cười nhìn nó, tiểu nam hài tay nhỏ bé lắc lắc góc áo, vẻ mặt đỏ bừng nói: “Minh chủ bá bá, ta, ta là Húc tuyết Thanh, vừa rồi Diệu Nhật ca ca nói muốn cưới ta.”
Liễm Diễm trên mặt nhất thời đen một mảnh, lại thấy hài tử đang nhát gan nhìn mình, vội vàng trưng ra dáng cười hòa ái nói: “Ngươi không cần sợ a, để bá bá đi đánh hắn, xem hắn còn dám nói bậy nữa không.” Nói xong liền bước đi.
Húc Tuyết Thanh vội kéo hắn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói: “Minh chủ bá bá, ngươi đừng đánh Diệu Nhật ca ca, ta, ta muốn gả cho hắn mà!”
Cằm Liễm Diễm nhất thời rớt xuống, lại nghe tiểu hài tử nói: “Ta tìm đến minh chủ bá bá là bởi vì Diệu Nhật ca ca vừa rồi quên hỏi tên ta đã bỏ chạy, nếu sau này không tìm được ta thì làm sao bây giờ? Hiện tại ta nói cho ngài, ngài phải nhớ cho kĩ, đừng để Diệu Nhật ca ca quên ta! Ta là Húc Tuyết Thanh, là đệ tử thứ bảy của chưởng môn phái Thiên Sơn. Thỉnh minh chủ bá bá nhất định phải nói cho Diệu Nhật ca ca na.” Nói xong tiểu nam hài đỏ mặt chạy đi.
Liễm Diễm sững sờ một lát mới lấy lại tinh thần, còn thật sự lo lắng, Ứng Nhược Thiên nhanh nhẹn tới, thấy hắn ngốc dạng, cười nói: “Diễm vương gia, làm sao vậy? Hôm nay ngươi sinh nhật ba mươi, thái thượng hoàng, hoàng thượng còn có văn võ bá quan, võ lâm đồng đạo đều tới chúc mừng, ngươi lại núp ở nơi này không đi xã giao sao?”
Liễm Diễm bất mãn nói: “Thiên ca ca, người ta còn không phải là vì đi tìm ngươi sao? Mới chớp mắt một cái người đã không thấy đâu, hại ta tìm kiếm vất vả!”
Ứng nhược Thiên hơi nhíu mày nói: “Ngươi biết ta không quen xã giao, gặp nhiều người liền không thoải mái!”
“Thiên ca ca!” Liễm Diễm ôm lấy thắt lưng Ứng Nhược Thiên, tại trong lòng nam nhân nỉ non: “Ta biết ngươi không thích náo nhiệt, thế nhưng không được làm mất hưng trí của ta!”
“Ngươi nha, đều đã ba mươi, lại cứ như một tiểu hài tử!” Ứng Nhược Thiên sẵng giọng.
“Ta giống tiểu hài tử?” Liễm Diễm không phục nói: “Ngươi để người khác nhìn ta với ngươi xem ai nhỏ hơn?”
Ứng Nhược Thiên lúc này dùng thiên niên thủ ô, dung mạo cơ hồ không hề thay đổi, trái lại Liễm Diễm lại trở lên lão luyện rất nhiều, lại càng bộc lộ uy nghiêm khí phách. Nhìn qua ngược lại lại thấy già hơn Ứng Nhược Thiên.
Hắn mặt dày nói: “Thiên ca ca, ngày sau gọi ngươi là Thiên đệ đệ!”
Ứng Nhược Thiên cho hắn một cái liếc mắt xem thường, phì một cái nói: “Ngươi a! không đứng đắn gì cả!” Nói xong sủng nịch mà trạc cái trán hắn một chút.
Liễm Diễm thuận thế cắn ngón tay hắn, ôn nhu mút vào, một trận tê dại từ đầu ngón tay truyền khắp toàn thân Ứng Nhược Thiên, Ứng Nhược Thiên liếc hắn sẵng giọng: “Ban ngày ban mặt, ngươi, ngươi đây là làm cái gì?” Nói xong rút ngón tay về, mặt nhưng lại hồng thành một mảnh.
“Phụ thân, cha!” Một tiếng khinh hoán trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
“Nguyệt nhi bảo bối na, sao lại không cùng đại ca tiểu đệ bọn họ đi chơi nha?” Liễm Diễm yêu thương nhìn Diệu Nguyệt, trong ba hài tử, chỉ có Diệu Nguyệt có tính cách giống với Ứng Nhược Thiên nhất, bởi vậy Liễm Diễm không tự chủ được mà thích nó nhất. Thế nhưng thấy hài tử này tính cách lãnh đạm tựa hồ ai cũng không muốn tiếp cận, lại có cảm giác không cam lòng.
Diệu Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cha, thỉnh gọi ta Diệu Nguyệt!”
Dáng tươi cười của Liễm Diễm nhất thời cứng lại, nỉ non: “Nguyệt nhi bảo bối, cha thích gọi ngươi như vậy nha!”
Diệu Nguyệt trở mình xem thường, không muốn phản ứng lại hắn.
“Nguyệt nhi, theo cha ngươi đi!” Ứng Nhược Thiên che miệng cười khẽ nói.
“Vâng, phụ thân! Ta đi xuống!” Diệu Nguyệt lãnh nghiêm mặt, xoay người rời đi.
“Thiên ca ca, ngươi xem hắn, thái độ gì vậy a? Thực là một hài tử không đáng yêu mà!” Liễm Diễm lửa giận ngập trời nhìn bóng lưng Diệu Nhật rời đi nói.
“Vậy sao? Là ai nói trong ba bảo bối thích nhất Nguyệt nhi bảo bối vậy?” Ứng Nhược Thiên vẻ mặt chế nhạo.
Liễm Diễm cúi đầu lầm bầm: “Nguyệt nhi giống ngươi nhất mà!”
“Ngươi nha!” Ứng Nhược Thiên buồn cười nói.
“Thiên ca ca, ngươi nói ba bảo bối của chúng ta là làm sao vậy? Nhật nhi đó, một điểm cũng không giống ta, mỗi ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, vừa rồi lại có một đứa nhỏ nói muốn gả cho nó, ba ngày này, nó đã cầu thân quá bốn hài tử rồi a! Thật là! Ta thật sự kỳ quái, hài tử này sao lại hoa tâm thế, giống ai ni?”
Ứng Nhược Thiên bị hắn làm cho sợ hãi, trừng mắt hỏi: “Gì chứ?”
“Thiên ca ca, ta biết Nhật nhi giống ai rồi!”
“Giống ai?”
“Ngươi a!” Liễm Diễm vẻ mặt chua xót nói: “Trước đây ngươi đều không phải có thật nhiều nam sủng thiếp thất sao, hanh!”
Thấy Liễm Diễm lại lôi chuyện lông gà vỏ tỏi trong quá khứ ra, Ứng Nhược Thiên vừa bực mình vừa buồn cười, tức giận mắng: “Ngươi nha, từ ngày có ngươi, ta đều không phải đem bọn họ phân phát hết rồi sao? Ngươi thế nào mà lại vẫn nhớ kĩ vậy chứ? Ngươi nếu còn như vậy nữa, ta sẽ tức giận đấy!”
“Đừng giận, đừng giận, Thiên ca ca, ta sai rồi!” Liễm Diễm hết hồn vội vã nhận tội, ôm cổ Ứng Nhược Thiên vừa hôn vừa cắn, tại bên tai không ngừng nỉ non ái ngữ, khiến cho Ứng Nhược Thiên trên mặt đỏ ửng một trận.
“Phụ thân!” Một tiếng hoán thanh vang lên.
Ứng Nhược Thiên vội đẩy Liễm Diễm trong ngực ra, liền có vật nhỏ nhào vào lòng.
Liễm Diễm vẻ mặt khó chịu nhìn Diệu Tinh nhào vào lòng Ứng Nhược Thiên. Tiểu tử này, cả ngày cùng mình đoạt Thiên ca ca, thật đáng giận mà!
“Phụ thân, người ta đã một canh giờ không được thấy ngươi, rất nhớ ngươi nga!” Diệu Tinh quyệt cái miệng nhỏ nhắn nỉ non nói.
Ứng Nhược Thiên đau đầu nhìn tiểu bảo bối,tiểu Tinh từ nhỏ dính với mình nhất, đi tới chỗ nào cũng đều phải theo sau, bất quá trong ba bảo bối, hắn lại lén thích bảo bối này nhất. Bởi vì nó thật sự là cực kì giống Liễm Diễm thích dính người.
“Tinh nhi, ngươi đã mười bốn rồi, là một đại nam nhân, sau này không được kề cận phụ thân như vậy nữa!” Liễm Diễm xuất ra uy nghiêm gia chủ.
“Thế nhưng cha đều đã ba mươi không phải vẫn thích kề cận phụ thân sao?” Diệu Tinh bất mãn bĩu môi nói.
“Ta là ta, ngươi là ngươi, quay về chuyện chính, không cho ngươi kề cận phụ thân nữa!” L|iễm Diễm mặt đều tái rồi, hài tử này thế nào lại không đáng yêu vậy chứ?
“Hanh, cha khi dễ người!” Diệu Tinh nói, nước mắt lưng tròng tại trong hốc mắt đảo quanh. Ứng Nhược Thiên nhất thời yêu thương cực kỳ, ôm lấy hắn hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Tinh nhi, đừng khóc!”
Diệu Tinh cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười! Đắc ý hướng Liễm Diễm làm mặt quỷ khiêu khích, Liễm Diễm hận không thể túm tiểu tử này qua đánh cho một trận, thở hổn hển quay đi …, không để ý tới hắn.
“Tinh nhi, không được làm cha ngươi tức giận!” Ứng Nhược Thiên yêu thương trạc trạc cái trán Diệu Tinh.
Diệu Tinh le lưỡi, đi tới bên người Liễm Diễm, kéo kéo góc áo hắn, nỉ non: “Cha, người ta không cùng ngươi đoạt phụ thân nữa! Ta đi tìm các ca ca chơi!” Nói xong xoay người chạy đi.
“Thiên ca ca! Bảo bối của chúng ta sao lại càng lớn càng không đáng yêu như vậy?” Liễm Diễm cau mày lầm bầm.
“Còn không phải do ngươi nuông chiều?” Ứng Nhược Thiên tức giận nói.
Liễm Diễm ngây ngô cười: “Đương nhiên phải cưng chiều, bọn chúng nhưng là tâm can bảo bối của ta cùng Thiên ca ca mà!”
“Vậy ngươi còn oán giận cái gì nữa?” Ứng nhược thiên liếc mắt xem thường xoay người rời đi.
“Phải nga! Bất quá tuy rằng càng lớn càng không đáng yêu, thế nhưng cùng hài tử nhà người khác so sánh, bảo bối nhà chúng ta vẫn là rất khả ái nha!” Liễm Diễm nỉ non.
Ứng Nhược thiên lắc đầu, nhanh hơn cước bộ.
“Thiên ca ca! Chờ ta một chút!” Liễm Diễm nhanh chân đuổi theo thân ảnh Ứng Nhược Thiên rời đi.
~~~~~~~ Hết a~~~~~~