Liễm Diệm và Ứng Nhược Thiên ăn sáng xong, đang ngồi uống trà tán chuyện, thì đột nhiên Liễm Âm mang một chậu hoa trông có vẻ kỳ lạ tiến tới. Thấy Liễm Diệm cả người diện một bộ hồng y đỏ rực như lửa, không nhịn được che miệng cười nói: “Diệm Nhi, đệ ăn mặc kiểu gì mà y như tân lang vậy?”
“Nhị ca, đẹp ha!” Liễm Diệm hớn ha hớn hở xoay người mấy vòng, hãnh diện nói: “Thiên ca ca thích đệ mặc y phục mày đỏ, huynh ấy nói đệ mặc y phục màu đỏ là đẹp nhất đó!”
Ứng Nhược Thiên mặt buông
hắc tuyến*, cái tên này, hắn chỉ mới vô tình nói một câu, hắn là Tiểu hoả diệm nhi, mặc y phục màu đỏ chắc là hợp lắm, không ngờ tên này đã xí xớn diện nguyên một bộ đỏ rực như lửa. Bất quá vừa mới thấy Liễm Diệm vận hồng y, hắn cũng phải thất kinh! Làn da trắng như ngọc phối hợp với bộ hồng y rực lửa kia, lại càng giống như phấn điêu ngọc mài, đôi mắt sáng như sao tôn lên bộ hồng y, đặc biệt ngọn lửa nhỏ trên trán lại càng có vẻ đỏ tươi mị hoặc. Thân hình cao lớn rắn rỏi tựa hồ chứa đựng một ngọn lửa nóng bên trong, hệt như vị Hoả thần trên trời cao vừa giáng xuống nhân gian.
“Nhị ca, huynh ăn sáng chưa?” Liễm Diệm hớn hở cười hỏi.
“Ăn lâu rồi!” Liễm Âm nghĩ thầm: mặt trời đã lên cao rồi, ai như các người, trễ như vậy mới chịu dậy! Nhìn vẻ mặt thần thanh khí sảng của Diệm Nhi, xem ra đêm qua Ứng Nhược Thiên bị đày đoạ một trận dữ dội lắm đây!
Ứng Nhược Thiên thấy Liễm Âm nhìn mình với vẻ mặt dò xét, biết hắn đang nghĩ gì, lập tức đỏ bừng mặt, ngại ngùng cúi đầu uống trà, vờ như không thấy.
“Nhị ca, có chuyện gì sao?”
“Diệm Nhi, nhị ca muốn đệ đi với ta đến chỗ này thăm một vị bằng hữu!” Liễm Âm dè dặt nói.
“Thăm ai vậy?”
“Sở Thanh Phong ở Thanh Phong quán!” Liễm Âm khẽ giọng, đêm qua Ly có nhờ hắn chuyển lời cho Sở Thanh Phong, nói là hắn vẫn bình an vô sự, chờ Liễm Trần khoẻ lại rồi sẽ đi gặp hắn. Liễm Âm tuy có chút do dự nhưng vẫn đồng ý, kỳ thực trong lòng hắn rất muốn đi, nhưng lại sợ người kia nhìn hắn như nhìn một tên háo sắc biến thái. Ầy! Ai bảo ngày trước lại làm chuyện đó với hắn làm gì! Cũng tại hương vị của hắn thật là ngọt ngào quá đi, còn ngọt ngào hơn cả Khanh nhi. Liễm Âm chạm vào bờ môi mình, mơ mơ màng màng nhớ lại, làm môi của người nọ vừa ngọt ngào vừa mềm mại, muốn hôn hắn một lần nữa quá. Có điều, Liễm Âm lại chạm vào mặt mình, cú bạt tai trời giáng hôm đó vẫn còn hiện rõ trước mắt, bây giờ sờ vào vẫn còn thấy âm ỷ đau!
Cười khổ một hồi, hắn nhìn chậu lan trong tay, nghĩ thầm: hoa lan à hoa lan, hôm nay liệu có thể nhờ mi khiến hắn không chán ghét ta nữa không? Ta có nghe qua Ly nói hắn thích hoa lan nhất, cảm thấy thật kinh ngạc, Sở Thanh Phong sao lại cũng thích hoa lan như Khanh Nhi? Sáng sớm đã định một mình đem hoa lan đi gặp hắn, nhưng đi một đoạn rồi lại quay trở về, sợ hắn vừa thấy ta lại nổi cơn giận, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc quyết định tìm đến Diệm Nhi để đi cùng mình, có nhiều người, chắc hắn cũng sẽ nể mặt một chút!
Thấy Liễm Âm ngây mặt ra, Ứng Nhược Thiên đã hiểu ra chút ít, vị Vương gia này e là có chút ý tứ với Sở quán chủ kia, trong lòng không khỏi cười thầm, không ngờ hắn trong lúc vô tình đã bảo vệ tấm thân trong sạch cho ái nhân của Liễm Âm, không biết sau này Liễm Âm sẽ cảm kích hắn tới cỡ nào đây? Chỉ có điều không biết Sở Thanh Phong này có tình cảm gì với Liễm Âm hay không!
Liễm Diệm nghe đến việc đi gặp Sở Thanh Phong, lập tức lại nhớ tới việc nửa năm trước xông vào phòng ngủ của hắn, vừa cười hì hì vừa nói: “Được đó được đó, đệ cũng muốn gặp lại bằng hữu xưa!”
“Diệm! Diệm Nhi!” Ứng Nhược Thiên và Liễm Âm không hẹn mà lên tiếng cùng lúc: “Sao đệ lại quen hắn?”
“Hì hì! Đệ quen hắn từ nửa năm trước rồi cơ!”
Ứng Nhược Thiên nổi cơn ghen thầm trong bụng: Nửa năm trước? Giữa Tiểu hoả diệm nhi với Sở Thanh Phong đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Nửa năm trước đã quen rồi?” Liễm Âm nghi hoặc hỏi.
“Nửa năm trước đệ đến Thanh Phong quán tìm một thứ, nên mới gặp hắn!” Liễm Diệm cười nói.
“Tìm cái gì?” Liễm Âm tò mò.
“Bí mật!” Liễm Diệm ra vẻ bí ẩn.
“Diệm, đệ đi tìm gì vậy?” Ứng Nhược Thiên lạnh lùng hỏi, vẻ mặt lại lạnh như băng. Liễm Diệm dường như cảm nhận được mùi ghen tuông, khẽ nói: “Thiên ca ca, huynh giận sao?” Ứng Nhược Thiên làm mặt lạnh không thèm để ý.
“Thiên ca ca, huynh đưa tai lại đây, ta chỉ nói cho huynh thôi, không thể cho ai khác biết!” Nói xong, Liễm Diệm tiến lại lỗ tai Ứng Nhược Thiên, nói chuyện hắn đi Thanh Phong quán tìm mị dược để đối phó với đại ca, kết quả lại xông vào phòng Sở Thanh Phong, sau đó Sở Thanh Phong cho hắn Cúc hoan, hắn dùng nó trên người đại ca, kết quả là đường đường thiên tử lại phải hầu hạ dưới thân thị vệ của mình. Đây chính là một bí mật động trời, nếu để người ngoài biết, đại ca nhất định sẽ phát điên.
Liễm Diệm thâm tình khẽ nói tiếp: “Thiên ca ca, ta chỉ yêu một mình huynh, huynh cứ yên tâm, bất cứ ai ta cũng không quan tâm, ta chỉ cần một mình huynh thôi!” Nói xong lại không nhịn được liếm lên vành tai Ứng Nhược Thiên. Ứng Nhược Thiên vội đẩy mặt hắn ra, khắp mặt đỏ bừng.
Liễm Âm đứng đực mặt ra nhìn hai người điềm ngôn mật ngữ, nùng tình mật ý, mắt không biết nên để ở đâu, thật là ngại ngùng! Khẽ ho một tiếng: “Diệm Nhi, chúng ta đi được chưa?”
“Diệm, chúng ta đi đi, tiện thể ta ghé qua phân xã trong kinh thành một chút!” Ứng Nhược Thiên đứng dậy, Liễm Diệm theo sau tiến ra ngoài cửa, Liễm Âm chỉ vào thân người đỏ rực lửa của Liễm Diệm nói: “Diệm Nhi, đệ, đệ định mặc bộ y phục này sao?”
“Thì sao? Không được sao? Ta ở trong cốc toàn mặc thế này thôi mà!” Liễm Diệm ngạc nhiên nói.
“Coi như ta chưa nói gì, đi thôi!” Liễm Âm đảo mắt, cầm hoa lan trên tay bước đi.
Ba người đi trên đường, khiến cho mọi người trên đường đều phải tròn mắt nhìn. Ông trời ơi, tiểu mỹ nhân mặc ngân y như tuyết kia thật là đẹp a, vẻ lạnh lùng như ngọc như băng, rất có ngạo khí bễ nghễ thiên hạ (nhìn đời bằng nửa con mắt). Cái người vận hồng y kia, cao lớn rắn rỏi, tuấn dật bất phàm như Hoả thần từ trên trời giáng xuống, trên trán có cái bớt hình ngọn lửa, loé ra tia mị hoặc trên vầng trán cao vút. Vị tố y công tử kia, tuấn nhã phiêu dật, khí thế tôn quý tự nhiên biểu lộ.
Liễm Âm thấy đám người qua đường đều ngây người ra, nghĩ thầm: Cặp đôi tiểu đệ này, e là đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của mọi người. Cũng giống như người nọ, người nọ cũng là mục tiêu theo đuổi của ánh mắt bao nhiêu người.
Đến cửa Thanh Phong quán, tiểu tư thấy ba người khí vũ hiên ngang, vội chạy ra đón vào, Liễm Diệm tươi cười nói: “Gọi Sở Thanh Phong ra đây!”
Tiểu tư không dám chậm trễ, vội đi thông báo, chỉ trong chốc lát, Sở Thanh Phong đã chậm rãi tiến vào đại sảnh, Liễm Âm vội cầm chậu lan trong tay tiến đến nghênh đón: “Sở, Sở công tử, đây là quà cho ngươi!”
Sở Thanh Phong vừa thấy hắn, mặt đã đổi màu, nhớ lại chuyện người này hôn môi mình lần trước lại không khỏi giận dữ, đang chuẩn bị phát hoả, thấy hắn ôm tới một chậu hoa lan mình chưa từng thấy qua, nhất thời cơn giận tan thành mây khói, thật cẩn thận ôm lấy chậu hoa như bảo bối, nở nụ cười nói: “Cảm ơn, hoa lan này đẹp quá, hệt như một con bướm nhỏ!”
Liễm Âm thấy hắn nở lúm đồng tiền, đã ngây người ra, miệng khẽ mấp máy: “Tên của nó là Hồ điệp lan!”
“Hồ điệp lan! Tên hoa đẹp quá!” Thích thú không buông tay ôm lấy chậu hoa nhìn tới nhìn lui. Luyến tiếc buông tay, Liễm Âm chỉ hận mình không thể là đoá hoa trong tay hắn, để hắn có thể nhìn mình như vậy, thật là đẹp a!
Một tiếng ho khẽ, hai người bừng tỉnh, Sở Thanh Phong ngẩng đầu nhìn, thấy dáng người đỏ rực như lửa kia, liền sửng sốt, buông chậu hoa trong tay xuống, vội vã tiến lại gần, vừa mừng rỡ vừa ngại ngùng nói: “Ngươi, ngươi đến đây làm gì?”
Liễm Âm chợt cảm thấy hụt hẫng, mất mát, trong lòng vô cùng khó chịu. Cố nặn ra một nụ cười nói: “Sở công tử, đây là tiểu đệ của ta, Liễm Diệm!”
Ứng Nhược Thiên thấy trong ánh mắt Sở Thanh Phong chứa đựng tình cảm không chút che giấu với Liễm Diệm, trong lòng cảm thấy mơ hồ khó chịu, nhất thời máu ghen nổi lên
*hợ*, vẻ mặt trở nên âm trầm.
“Nhị ca của ta bảo chúng ta đến thăm ngươi đó!” Liễm Diệm cười nói.
Sở Thanh Phong liếc nhìn Liễm Âm ở bên cạnh, nghĩ thầm: tên háo sắc này, đến một mình thì sợ ta nổi nóng, nên mới kéo đệ đệ hắn theo, để ta ngại không dám đuổi hắn! Thật là quá giảo hoạt mà! Không ngờ đệ đệ của hắn lại là người ta ngày nhớ đêm mong, thật vui quá đi! Trong lòng vui mừng không thôi, trưng ra vẻ ngượng ngùng, không ngừng đưa mắt nhìn người thiếu niên mình vừa gặp đã yêu này.
Liễm Diệm liền ôm lấy Ứng Nhược Thiên đứng bên cạnh giới thiệu: “Giới thiệu cho ngươi, đây là Thiên ca ca của ta, là người ta yêu nhất!”
Sở Thanh Phong run rẩy thân mình, lúc này mới để ý tới người đứng cạnh Liễm Diệm, trong lòng lại tự cảm thấy xấu hổ, người yêu của hắn quả là xuất chúng, ta sao có thể so bì với hắn, dung mạo như vậy, e là trên đời không có ai sánh bằng, khí thế như vậy, e là đế vương cũng phải chịu thua hắn. Trong lòng dâng tràn đau xót, mối tình đầu tiên trong vòng hai mươi lăm năm qua đã lặng lẽ chấm dứt!
Ứng Nhược Thiên nghe thấy lời của Liễm Diệm, lại thấy vẻ mặt rầu rĩ của Sở Thanh Phong, trong lòng lại thấy có chút khoái trá, cảm giác khó chịu ban nãy cũng bay biến mất tiêu, vẻ mặt giãn ra không ít. Liền ngẩng đầu nhìn Liễm Diệm thật ôn nhu. Liễm Diệm thấy Thiên ca ca của mình nở một nụ cười hiếm thấy, sớm đã ngây ngốc, nhẹ nhàng nâng mặt hắn, đặt xuống một nụ hôn. Ứng Nhược Thiên vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại quyết định để mặc cho hắn hôn, hai người hôn đắm đuối một hồi, nhìn sang hai người bên cạnh, một người sắc mặt tái nhợt, trái tim tan nát, một người ngại ngùng quay đầu không dám nhìn.
Liễm Âm nhìn Sở Thanh Phong ngơ ngác nhìn hai người hôn, gương mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt, trong mắt dường như có giọt nước sắp rơi xuống, trái tim bỗng nhói lên, kéo kéo tay áo Sở Thanh Phong khẽ nói: “Sở công tử, có thể đưa ta đi xem hoa viên của ngươi không, ta cũng rất thích hoa lan!”
Sở Thanh Phong quay đầu đi, lau lau lệ trong mắt, miễn cưỡng cười nói: “Được, chúng ta đi ngắm hoa đi!” Nói xong vội ôm lấy Hồ điệp lan chạy ra khỏi phòng, vừa đi nước mắt vừa rơi tích táp. Liễm Âm ở phía sau khẽ thở dài, ai! Sớm biết vậy đã không cho Diệm nhi theo ta đến đây, làm cho hắn thương tâm như vậy! Thế nhưng trong lòng cũng có chút mừng thầm, người kia biết Diệm nhi đã có người yêu, vậy sẽ không mơ tưởng tới Diệm nhi nữa, có lẽ ta còn chút cơ hội!
Ứng Nhược Thiên chậm rãi đẩy Liễm Diệm ra, vẻ mặt đỏ bừng sẳng giọng: “Diệm, xem đệ kìa, doạ mọi người chạy đi hết rồi!” Dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại khấp khởi mừng thầm: Diệm nhi là của ta, đừng ai dám đến tranh với ta!
Liễm Diệm vẫn còn thèm thuồng liếm môi, dẩu môi khẽ nói: “Thiên ca ca, ta lại muốn rồi!”
Ứng Nhược Thiên xoay người liếc nhìn hắn: “Muốn cái đầu đệ! Ta phải đi đến phân xã, đệ muốn theo giúp ta hay là ở đây với Sở công tử của đệ hả?”
Liễm Diệm vội vã đứng lên đi theo: “Dĩ nhiên là theo Thiên ca ca rồi!” Nghe thấy câu trả lời đáng hài lòng của mình, Ứng Nhược Thiên khẽ cười, vui vẻ kéo tay Liễm Diệm, thong thả bước ra khỏi Thanh Phong quán.