Thể loại: Xuyên không, hài, nhất công-nhất thụ, cung đình, sinh tử văn (hên xui)…
Tóm tắt:
Ngay từ lúc còn nhỏ thì em đã mang trong mình căn bệnh tim, sống lay lắt vật vờ đến năm 30 tuổi thì thăng. Trong quá trình đi đến chỗ Diêm Vương, em đụng đầu phải linh hồn một thiếu niên, bị thằng nhỏ mè nheo xin xỏ em thay thế nó trở về. Bệnh tất bao năm chưa bao giờ được ai nhờ cậy gì, lần đầu tiên được nhờ vả, em hớn quá, Ok luôn. Ai ngờ…
Thẳng nhỏ kia vốn là con trai thứ năm của Ngạn gia, tên là Ngạn Liễm, vốn thích ăn chơi bay nhảy mà hem thích học hành. Khốn nỗi thằng nhỏ lại sinh ra trong cái nhà hoành tráng quá. Bố nó là tể tướng, anh cả nó làm thượng thư, anh hai nó làm đại tướng quân, rồi anh ba, anh tư, chú, cậu…Chưa kể cô nó tức chị của ba ba nó hoàng thái hậu. Nói chung là cái nhà này quyền rất rất là to, thế nên nó có ăn chơi phè phỡn cũng chả ảnh hưởng đến ai.
Thế nhưng ở cái quốc gia nì nó có một cái chế độ gọi là … nam phi! Dạ vâng, không phải đất nước này nó có văn hóa tiến bộ or tư tưởng bình đẳng gì đâu. Chẳng qua để ngăn ngừa thế lực của các gia tộc lớn mới đem bếch con trai của mấy cái nhà quyền to to vô cung làm con tin thế thôi. Đương nhiên Ngạn gia cũng phải bếch một thằng con trai vô trỏng… Thế là nghiễm nhiên Ngạn Liễm bị đem là vật hy sinh, thẳng nhỏ vốn nhát gan, sợ quá, tự tử luôn, thế là thăng, trên đường chuẩn bị đi thì túm được em nhân vật chính của chúng ta. Và thế là chúng ta có tá thi hoàn hồn =)).
Ẻm này vào cung rồi thì cũng như bao bộ khác, trốn anh vua như trốn tà, thế nhưng đời mà, càng trốn càng chết cưng ạ. Thế là cuối cùng của cuối cùng em cũng bị lột sạch quần áo và vác đến cung vua…
Nhưng đợt này H hụt, anh đang chuẩn bị nhảy vô xé xác em thì có tin Quý phi của anh sinh hoàng tử. Ảnh này ảnh chưa có con nên hớn lắm, quăng em đó rồi chạy luôn. Thoát lần 1…
Cơ mà qua lần 1 thì em bắt đầu về luyện… ngồi thiền để đè chết cảm giác. Tới lần sau anh mần em thì em trơ luôn, chả biểu hiện gì… Anh mần mấy lần hem được, nản luôn, bẩu em lần sau đừng có vác xác tới trước mặt anh. Em phởn, ok luôn…
Rồi bẵng qua mấy năm, trông một lần trong cung mở hội ngắm hoa, em tranh thủ chuồn sớm, vác theo vò rượu, chuồn vô góc vắng vắng ngồi uống rượu. Ai ngờ cái vò em bếch đi là vò rượu ủ cả trăm năm, em say lất ngất cành quất, xỉu ngay đơ trong hoa viên. Không may cho em, là anh vua cũng hem thích ồn ào, chuồn sớm, và chả biết trời xui đất khiến (tác giả đưa đường) thế nào, đụng trúng em đang gà gật. Lần này thì có H thiệt, anh và em đánh “dã chiến” ngay giữa biển hoa luôn, làm cho cấm vệ quân tìm toán loạn =))…
Về sau thì là quá trình sủng em tận giời của anh, em đem mấy thứ binh pháp tầm xàm bá láp giúp anh đi đánh giặc. đời cứ thế mà tiến thoai…
Truyện này nói chung không có gì xuất sắc lắm, mới đọc lúc đầu sẽ thấy giọng văn nó hơi trẻ con, đúng kiểu giống như fan chúng mình viết fic thôi, nhưng đọc kĩ thì cũng có cái hay riêng.
Anh công ảnh tên là Dịch Lan, anh nì thì hem giống mấy anh công bá đạo giỏi giang coi đời bằng vung, coi trời bằng chén thường thấy. Anh nì cũng chỉ là minh quân thôi, tài năng vừa phải, bá đạo quyền lực vừa phải, được mỗi cái mặt là rất đẹp giai =)) Tình yêu của ảnh giành cho em hình thành từ từ, dịu dàng và ôn nhu đúng như con người ảnh. Thế nhưng chính vì ảnh không thuộc kiểu bá đạo và quyền lực tuyệt luân nên truyện này có tí ngược.
Sau này thằng con độc nhất của ảnh bị đầu độc mà ngủm, triều thần dâng tấu, quỳ lạy, hoàng thúc của ảnh dọa tự tử, bắt ảnh sinh con. Rơi vào tình thế này thì ảnh cũng hem làm gì được luôn, chỉ kéo dài thế cục thôi. Nhưng Ngạn Liễm cũng biết rồi sớm muộn cũng có ngày này, thế nên em rất chi nờ ngoan ngoãn hiền lành bẩu anh cứ đi đi, hêm sao hết. Còn bẩu trong thời gian anh thực hiện nghĩa vụ sủng hạnh hậu cung vinh quang nì, em sẽ dọn ra cung để anh… “tập trung vô nhiệm vụ”. Anh sau một hồi vật vã cũng đồng ý thôi, ai dè, ra cung rồi, em chuốc thuốc, rape anh nguyên đêm rồi chuồn vô tung tích =))
Em thụ Ngạn Liễm là kiểu đàm đạm, ôn nhu, thế nhưng ai mà biết được em nó đanh đá thấy mồ. Cái kiểu đanh đá rất chi là ngầm, kiểu ngồi yên chả làm gì mà hậu cung của anh tan tác =)). Em nì cũng từng phát ngôn ra một câu hay lắm:
“Dịch Lan, ngươi hình như đã quên, ta cũng là nam nhân, mà nam nhân ai cũng có tính độc chiếm vô cùng mạnh. Nghĩ đến các nàng có thể thân cận ngươi, có thể chạm vào ngươi, ta không chịu nổi. Nhưng ta không đủ sức, để đem ngươi nhốt vào một chỗ, nếu đã không thể giữ được ngươi trọn vẹn, chi bằng… buông tay thôi.
”
Thế nhưng sau này ăn chơi chán chê bên ngoài rồi, cũng biết được sự thật kinh hoàng là hồi đó ảnh hổng có bị trúng thuốc mê, cũng tức là ảnh … tự nguyện cho em đè í ạ. Em nó hạ quyết tâm… VỀ. Thế nhưng đường về cung chia làm mười phần, thì chín phần đầu em phóng như bay, đến phần cuối cùng thì lết như sên bò, gióng trống khua chiêng cho cả nước đều biết em đã về rồi.
Ngạn Liễm an nhiên ngồi bên thành lâu, nhìn người qua lại bên đường, lười biếng uống trà.
Tinh nhi không hiểu, mới hỏi chủ nhân: “Người không phải rất nóng lòng về bên hoàng thượng sao? Sao đột nhiên lại thả chậm hành trình, còn gióng trống khuya chiêng ồn ào như thế?
“Ta làm thế là để cho hắn biết?”
“Biết gì ạ?”
“Biết là ta chuẩn bị về, mau đem hậu cung phi tử yến yến oanh oanh của hắn dẹp hết cho ta! Nếu không thì…”
“Nếu không thì sao?”
“Không thì, để ta về đến nơi, ta xắn tay vô dẹp thì cũng đừng kêu!”
“…”
“Ta cũng rất nóng lòng chờ xem Ngạn Liễm đại nhân ngươi định dẹp như thế nào!”
Hóa ra anh ngồi trong cung chờ hem nổi nữa, chạy ra đón em. Thế là anh và em làm luôn quả đoàn tụ kèm sờ mó động chạm ngay bên hiên quán trà, khiến cả đám quan lại chạy ra đón, đứng bên dưới đường nhìn lác mắt luôn =)))
Nói chung là truyện này hài hài, dễ đọc, có cái phiên ngoại sự tích ngày quốc tế lao động rất rất là đáng xem. Giọng văn tác giả tuy hơi trẻ con, đơn giản, nhưng không biết có phải vì đơn giản, điềm nhiên, nên khi đọc đến đoạn dằn vặt nội tâm thấy khá thật. Đọc đến đó mình cũng tự hỏi, bả tác giả cố tình hành văn kiều này hay sao í =))