Chu Phi nói chuyện với Hà Dương một lúc, nhìn điện thoại di động của mình đang nằm trong tay anh ta, vội vàng lấy điện thoại trên bàn làm việc, bấm số của Liễu Y , vừa đề phòng nhìn chằm chằm Hà Dương đang ngồi đối diện.

"Liễu Y, tôi không đi được, cô gặp được chưa?" Chu Phi hỏi.

Liễu Y quay đầu nhìn Tuần Tu, nuốt nước miếng một cái, mặt bình tĩnh nói: "Không nhìn thấy."

"Còn chưa tới sao, chắc sẽ tới nhanh thôi, tôi còn có chuyện bận, không có thời gian để tới chỗ hẹn, cô cứ ngồi đó chờ đi." Chu Phu vội vàng nói.

Liễu Y suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Bàn số tám."

"Được rồi, cô cứ ngồi đó đi, chắc sẽ tới ngay thôi, không thì cô thử tìm xem sao, nếu gặp hai người cứ nói chuyện, tôi không quan tâm nữa." Chu Phi nói.

"Biết rồi." Liễu Y trả lời.

"Vậy thì tôi cúp đây, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi xem sao, chắc cũng sắp đến rồi.” Chu Phi nói xong lập tức cúp điện thoại, cúi đầu bấm số gọi đi lần nữa, nhưng kia bên vẫn không ai nghe, Chu Phi nhức đầu lắm rồi.

Hà Dương dỏng tai lên nghe , nếu như có gì không bình thường, sẽ lập tức lấy lại điện thoại, đợi đến lúc Chu Phi gác máy, Hà Dương mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ không phải là lúc để làm mai đâu, cái gì cũng không nói, mà đã bắt người ta đi xem mắt.

Hà Dương dựa người ra sau, cúi đầu nghịch điện thoại của Chu Phi, thuận tay bấm một dãy số, cũng không cần nhìn, chỉ là ngẩng đầu nhìn Chu Phi đang không ngừng gọi điện thoại, khóe miệng khẽ cười.

Còn Liễu Y, cúp điện thoại xong, chỉ bình tĩnh gật đầu với Tuần Tu, sau đó tiếp tục im lặng.

Tuần Tu nhíu mày, lấy điện thoại ra, nghe điện thoại ngay trước mặt Liễu Y, thỉnh thoảng uh uh, mắt bối rối nhìn Liễu Y, khóe mắt khẽ cười.

Liễu Y từ khi nghe được điện thoại Tuần Tu reo lên, thì trợn mắt hốc mồm, sau đó bị Tuần Tu nhìn một cách kì lạ, điện thoại sao reo đúng lúc thế chứ, chẳng lẽ là anh ta thật sao, Liễu Y nuốt nước bọt, cúi đầu vội vàng cầm ly nước rồi uống, che giấu sự ngạc nhiên trong lòng.

Tuần Tu cúp điện thoại, nghiêng đầu nhìn Liễu Y, mắt không hề chớp, khóe miệng khẽ mở, tỏ vẻ ngoài ý muốn: "Chu Phi nói người xem mắt là cô, thật là trùng hợp."

Liễu Y chợt lui ra sau, được rồi, lần này tới đây chỉ để ăn chùa, nên mới tới, ai ngờ sẽ lại gặp phải Tuần Tu chứ.

Tuần Tu lịch sự đưa tay ra, cười nhạt: "Mặc dù đã gặp mấy lần, nhưng không tính là chính thức gặp nhau được, mới vừa rồi đã thất lễ."

Liễu Y thật muốn kêu trời, Chu Phi sao lại như vậy, nhìn bàn tay trước mặt cô, đành phải đưa tay ra.

Tuần Tu nhỏ giọng cười, nhẹ nhàng cầm tay Liễu , rồi từ từ buông ra: "Chu Phi không nói với tôi về cô, cho nên, tôi thật sự không biết đó là cô."

Liễu Y hiện tại không biết phải làm sao, chỉ muốn về nhà, trực giác của Liễu Y luôn chống lại Tuần Tu, luôn muốn giữ khỏang cách khoảng cách, vừa định cáo từ, thì phục vụ lại bưng đồ ăn lên.

Liễu Y ngẩng đầu ngơ ngác nhìn, lại nghe Tuần nói: "Tôi mới bảo Hải Phong gọi nên tôi không biết cô có thích hay không."

Liễu Y nhìn chằm chằm vào mấy món ăn thơm ngào ngạt, nuốt nước bọt, ác quỷ đang nói với cô là ăn nhanh lên, còn thiên thần thì nói với cô là nên về nhà, cô phải đấu tranh nội tâm dữ dội.

Liễu Y thu lại ánh mắt, tằng hắng một cái, ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Tuần Tu, nói: "Tôi không biết người Chu Phi lại là anh, cái đó, tôi cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường."

Sau khi Liễu Y nói xong, nhìn chằm chằm vẻ mặt Tuần Tu, còn Tuần Tu bên cạnh thì ngẩng đầu nhìn Liễu Y, hai người lẳng lặng nhìn nhau, thật là giống trong phim tình cảm lãng mạn, tim bay tứ phía.

Tuần Tu nghe Liễu Y thẳng thắn, không chút để ý cầm ly cà phê lên uống, rồi đặt xuống, vẫn ung dung nhìn Liễu Y, nhếch miệng cười: "Tôi cảm thấy nó có gì lạ đâu chứ."

Liễu Y đưa tay vuốt mặt, thở dài: "Tình huống của tôi anh cũng biết rồi đó, tình huống của anh tôi cũng biết chút ít, tôi cảm thấy không thể nào như vậy được."

"Bởi vì đã hiểu rõ, nên tôi thấy vẫn có thể được, Liễu Y, nói thật, tôi cũng không biết hôm nay sẽ gặp phải cô, cô không thấy là có duyện phận sao, lần đầu, cô đã cứu tôi, lần thứ hai, tôi giúp cô...cô còn giúp tôi rất nhiều, hay bởi vì chuyện của tôi, để cho Đường Lễ hại cô, hai chúng ta mặc dù gặp nhau không nhiều lắm, nhưng mà tôi biết cô chưa bao giờ đối xử khác với tôi dù cho chân của tôi bị thế này, nếu như trước kia tôi không suy tính đến chuyện này, hôm nay ngồi vồi với cô, tôi suy nghĩ rất nghiêm túc, hai chúng ta có thể tiếp tục tìm hiểu nhau không?" Tuần Tu hỏi, vô cùng nghiêm túc.

Liễu Y chửi vô mặt cái gọi là duyên phận, nếu như là người khác, Liễu Y thấy không ổn thì bỏ về, quá dễ dàng, nhưng trước mặt lại là Tuần Tu, cứ nói cho qua là xong được, chắc chắn su này sẽ rất phiền, giống như chuyện Hải Thành đi theo cô, Liễu Y hối hận vô cùng, người này nghĩ nghiêm túc thật sao, mình và anh ta vốn không có chung một thế giới, thì làm sao mà được cơ chứ.

Liễu Y cảm thấy ngột ngạt khó thở, tóc gáy dựng cả lên, rồi nói: "Cái đó, thật không nghĩ tới anh lại nhớ kĩ như thế, vậy anh nên biết, tôi có nhiều tật xấu lắm, anh suy nghĩ kĩ đi."

Tuần Tu khẽ cười, tật xấu lớn nhất Liễu Y mình biết chứ, nhưng có sao đâu chứ, rồi nghiêm túc nhìn Liễu Y: "Tôi biết chứ, cho nên thấy chọn cô cũng không tệ , dù sao tôi muốn cưới người biết giữ của, chứ không phải người chỉ biết phá của tiêu xài hoang phí."

Liễu Y thật hoài nghi mình mà tốt đến vậy ư, cô đâu phải là lo giữ của, cô chính là con chuột gặm tiền của anh ta từ từ thì có, Liễu Y giờ mới phát hiện, thì ra là có vài người ánh mắt không giống người bình thường .

"Ăn trước đi, đồ ăn ở đây ngon lắm, không thích, chúng ta lại đi chỗ khác." Tuần Tu nhìn đang Liễu Y rối rắm, ôn hòa nói, thừa dịp Liễu Y ngây người nhanh nhánh chóng lấy một miếng bánh ngọt đút cho Liễu Y, vô cùng tự nhiên.

Liễu Y đang suy nghĩ nên nói thế nào cho rõ ràng, thấy đồ ăn ăn tới miệng nên không chần chừ gì cả, nhanh chóng mở miệng ra ăn, rồi tiếp tục tầm tư, cho đến lúc Liễu Y hồi hồn, phát hiện Tuần Tu đang cười tủm tỉm đưa tay đút mình ăn, cả người Liễu Y run lên, nhớ tới mình hồi nãy vô thức, thật là…

Tuần Tu nhìn Liễu Y mới hồi hồn, khóe môi hơi nhếch lên, vẫn tiếp tục đút cho Liễu Y ăn, giọng nói trầm thấp: “Như thế này thật không tệ."

Liễu Y nhìn đồ ăn đang đến gần, chợt lùi ra sau, khoát tay nói: "Không cần đâu, thật cảm ơn, Tuần tiên sinh."

"Gọi Tuần Tu, " Sắc mặt Tuần Tu trầm xuống, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống, một lúc sau, bỏ nĩa trong tay ra, nói: "Không muốn ăn sao, vậy thì thôi."

Liễu Y nghe thế, ngồi thẳng dậy, cho là không thể tiếp tục như vậy nữa rồi, mặt nghiêm túc, nói :"Được rồi, Tuần Tu, nói thật, tôi không biết anh tại sao lại nghĩ như thế, tôi cũng không biết anh tại sao tới xem mắt, chúng ta có sự chênh lệch rất lớn, không chỉ có hoàn cảnh, còn có cái khác, tôi cảm thấy không thể được, chuyện quan trọng là tôi không có cảm giác gì đối với anh, lần này tới đây, cũng chỉ là muốn từ chối, nếu như anh thật sự muốn tìm vợ, tôi thấy anh đừng nên chọn tôi, tôi rất biết rõ bản thân mình, chỉ cần sống tốt qua ngày là được."

Tuần Tu nhíu mày, ngay sau đó nhìn Liễu Y, nói thật lòng: "Nếu như tôi suy nghĩ rất nghiêm túc thì sao?"

"Vậy thì thật xin lỗi, tôi vẫn từ chối, như tôi đã nói rõ ràng, tôi thấy tôi nên đi thì tốt hơn, cám ơn anh đã chiêu đãi, còn nữa, khiến hải thành đừng nữa giúp ta với rồiđừng cho Hải Thành đi theo tôi nữa, chuyện của tôi, tôi tự giải quyết được." Liễu Y nhổm dậy muốn rời đi, thật sự không muốn ngồi đây nữa.

Sắc mặt Tuần Tu trầm xuống, đưa tay kéo Liễu Y lại, nhưng Liễu Y đi quá nhanh, nghiêng đầu nhìn bóng dáng của Liễu Y, mắt Tuần Tu ảm đạm, nhanh chóng đuổi theo, còn mọi người trong quán cà phê ai cũng nhìn chằm chằm vào họ.

Liễu Y biết Tuần Tu đuổi theo sau lưng, cũng biết mọi người xung quanh đang nghĩ gì, bất lực thầm than trong lòng, anh đừng có giả bộ, anh có phải là không thể đi đâu chứ, anh cứ đi bình thường đi chứ, ai bây giờ cũng cho là tôi đang khi dễ người tàn tật đấy.

Tuần Tu đuổi theonhìn theo bóng dáng của Liễu Y, mà xe lăn đi tới bậc thang thì té lăn trên đất.

Mọi người xung quanh đang tò mò thấy thế vô cùng hốt hoảng.

"Liễu Y à…" Đầu gối của Tuần Tu bị chảy máu,anh ngẩng đầu nhìn Liễu Y cách đó không xa.

Vừa nói xong, bảo vệ vội ngăn Liễu Y lại, còn rất tự hào ta đây đang làm việc tốt, xung quanh thì đang thì thầm to nhỏ với nhau.

Liễu Y liếc nhìn bảo vệ đang chặn mình lại, căn bản không để vào mắt, nhưng vẫn dừng lại, quả nhiên hôm nay ra đường àm chưa xem lịch, Tuần Tu bị như thế nào Liễu Y biết rất rõ.

Hiện tại tình huống này, Liễu Y thật không biết là nên bỏ đi hay quay lại, mặc dù chuyện không liên quan đến mình, nhưng lực tinh thần xem qua thì thấy đầu gối anh ta bị sưng lên còn bị thương thêm vài chỗ nữa.

Tuần Tu cố gắng bò dậy, còn mọi người thì nhìn chằm chằm Liễu Y, ánh mắt ảm đạm, tay nắm chặt.

Liễu Y cảm giác cái này còn cẩu huyết hơn trong phim trên TV nữa, làm sao giả bộ khổ sở như thế, cô thấy Tuần Tu còn diễn hay hơn cô, thật là, còn mấy người xung quanh làm cho Liễu Y thấy vô cùng oan uổng.

Nếu quả thật là đi bộ, Liễu Y biết về sau ccũng chẳng có chuyện gì, nhưng cô lại không đi ra được, nếu bởi vì vết thương kia, Liễu Y chắc chắn không thừa nhận, chuyện này cô thấy quá nhiều, có lẽ Liễu Y cũng không biết từ lúc nào cô luôn chống lại Tuần Tu, và luôn duy trì bản năng đó.

Ánh mắt Tuần Tu thoáng qua một tia tối tăm, anh đang chờ, anh đương nhiên biết Liễu Y rất lạnh lùng, lần này anh chỉ muốn biết ranh giới cuối cùng của Liễu Y ở đâu, chỉ bị thương thế này, Tuần Tu căn bản không quan tâm.

Liễu Y cuối cùng xoay lại, ánh mắt hai người đụng nhau, cô thở dài thật sâu,từ từ đi tới hcỗ Tuần Tu.

Người xung quanh tránh ra, nhỏ giọng nghị luận, còn không khí nặng nề tiêu tán chút ít.

Liễu Y vô cùng tự nhiên khom lưng trực tiếp ôm lấy Tuần Tu, còn Tuần Tu cũng vô cùng tự nhiên vòng tay lên cổ của Liễu Y.

Nhìn cảnh này, khiến người chung quanh trợn mắt hốc mồm, rồi tiếng vỗ tay vang lên.

Liễu Y bất đắc dĩ mà thán, không hy vọng gì nhìn mấy người nhiều chuyện xong quanh, rồi nhìn Tuần Tu nhỏ giọng nói: "Đi bệnh viện trước."

Bảo vệ nhìn thấy tổ hợp kì quái, vội vàng kéo cửa ra, một lúc sau mới hồi hồn lại được.

Liễu Y đi tới ven đường, nhìn Hải Phong mở cửa ra gật đầu, nói: "Đưa anh ta tới bệnh viện đi, đầu gối bị thương."

Mặt Hải Thành khẽ biến sắc, chỉ là thấy thiếu gia vẫn bình tĩnh, mới vội vàng mở cửa ra.

Liễu Y cho Tuần Tu vào trong xe, rồi nhớ lại, hôm nay bị sao vậy chứ, còn chưa đòi được tiền, còn bế miễn phí, đưa tới tận nhà, rồi lãng phí đồ ăn hồi nãy, Liễu Y cảm thấy rất bực mình.

Mắt Tuần Tu tối tăm. kéo cổ tay của Liễu Y, nhanh chóng nắm chặt, nhìn chằm chằm Liễu Y, mặt trắng bệch: “Chúng ta còn chưa có nói xong."