Edit by Mặc Hàm.

Hoàng đế giơ hai chân nhị hoàng tử lên, rút ra khoảng trăm lần, nâng người lên cởi dây trói trên cổ tay nhị hoàng tử. Ngay cả đạt được tự do, nhị hoàng tử giờ phút này làm sao còn có khí lực phản kháng Hoàng đế, chỉ có thể tùy ý hắn ôm mình lên, giống như tiểu nhi phun nước tiểu, từ phía sau cắm vào. Nhị hoàng tử đập đầu vào vai Hoàng đế, thân thể bị mở ra đến cực hạn nhìn không sót chỗ nào, Hoàng đế nghiêng đầu hôn đôi mắt đẫm lệ của hắn, cười nói: “Nhất định phải bị trẫm đùa bỡn như vậy, ngươi mới chịu nghe lời một chút.” Bỗng nhiên cúi đầu, nhìn đại hoàng tử bên giường, “Ngươi đến thay đệ đệ phẩm tiêu của ngươi.”

Trong mắt nhị hoàng tử tràn đầy thần sắc không thể tin, liều mạng lắc đầu, khàn khàn cổ họng kêu không cần. Đại hoàng tử liếc hắn một cái, chợt cúi đầu xuống, ngậm lấy tính khí của hắn. Hoàng đế càng lúc càng hưng trí cao ngất, động tác dần dần hung mãnh, thân thể nhị hoàng tử không thể ức chế rung động, làm cho đại hoàng tử cũng khó chịu. Không bao lâu, hô hấp nhị hoàng tử dồn dập đến sắp mang theo tiếng kêu, trong cổ họng rốt cuộc nhịn không được rên rỉ, bắn ra.

Hoàng đế cười to như nguyện, mặc kệ đại hoàng tử bị sặc trên mặt đất, chỉ hỏi nhị hoàng tử: “Cảm giác bắn vào miệng hoàng huynh ngươi có được không?” Nhị hoàng tử càng đắm chìm trong cao trào run rẩy, chỉ có nhắm hai mắt lại rơi xuống hai hàng lệ.

Hoàng đế xoay chuyển qua nhị hoàng tử, làm cho hắn ngất xỉu. Hắn còn chưa tận hứng, liền vớt lên rời giường xuống thân thể trần truồng của đại hoàng tử, nhấc một chân cắm vào. Đại hoàng tử mặc cho hắn lăn qua lộn lại, cũng không phát ra một chút âm thanh, nếu không phải hai mắt mở to ánh mắt tan rã, còn tưởng rằng cũng ngất đi. Hoàng đế bất mãn, véo thịt bên hông y: “Thật sự là ngay cả người chết cũng không bằng. Tố quốc đồn rằng ngươi đoạn tụ, chẳng lẽ ngươi ở trên giường đều giống như gỗ vậy?” Đại hoàng tử đau đớn, nhịn không được nhíu mày, Hoàng đế cười rộ lên, “Mông ngược lại sẽ rụt lại, hả? Làm lại lần nữa.” Hắn biết bí quyết, từng chút từng chút véo da thịt đại hoàng tử, làm y cả người xanh tím không còn một khối thịt ngon.

Như sắp đến bình minh, Hoàng đế cuối cùng cũng chịu buông tha hai người, gọi thái giám đến nâng bọn họ đi. Ta nằm sấp trên mặt đất, ánh mắt theo bóng lưng cung nhân chuyển động. Hoàng đế nhảy xuống giường, sờ sờ gáy ta, cười nói: “Tiết Tế kia bộ dáng tốt, tính tình mãnh liệt, ngược lại rất chọc trẫm để ý. “Ta hậm hực quay đầu, thầm mắng hắn không có ánh mắt. Tiết Tể đẹp thì đẹp, lại làm sao có thể so sánh được với Tiết Chiểu thú vị? Hoàng đế thấy bộ dáng mất hứng của ta, lại đưa tay móc dưới người ta, “Hổ thấy trẫm cùng bọn họ điên loan đảo phượng, chẳng lẽ sẽ không động tình?”

Động ông nội mi! Ta đột nhiên đứng dậy, giận dữ nhìn hoàng đế. Bản tiên tiêu sái bàng quan, sớm đã vứt bỏ thất tình lục dục, sao có thể bởi vì ba phàm nhân mất tấm lòng? Hoàng đế càng không biết chết, sờ sờ cằm cười nói: “Cũng đúng, hổ không thích cái này, lần sau trẫm sai người thay ngươi tìm một con hổ cái. ”

Cái gì, hổ cái gì? Ta giận tím mặt, tức giận hướng hoàng đế sáng răng. Dám tìm một con hổ cái, còn không bằng——

Vì sao ở thời điểm quan trọng kia, ta hết lần này tới lần khác nhớ tới tên đại hoàng tử Tố quốc Tiết Chiểu?