Edit by Mặc Hàm

Trương thái y quả nhiên có chút biện pháp, Hoàng đế nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày, sốt liền lui, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ so với trước kia gầy yếu, thoạt nhìn đã không còn gì đáng ngại. Hắn nghe thái y khuyên can lại miễn cưỡng nằm một ngày, ngày hôm sau liền bắt đầu lên triều. Ta đã lâu không lên triều đường, lại sợ thân thể hắn xảy ra vấn đề, liền đi theo.

Có mấy vị lão thần cùng trạng nguyên xử lý, triều sự ngược lại có trật tự. Một người tiến lên bẩm báo: “Hoàng thượng, Lương quốc quốc đều truyền đến báo cấp, sứ giả triều ta đã an toàn đến nơi, nhưng Tần đại nhân trên đường bị cảm, chỉ sợ không thích hợp đi chúc thọ Lương Hoàng.”

Tần đại nhân chính là thám hoa mà Hoàng đế đích thân chỉ phái đi. Hắn thản nhiên ồ một tiếng, “Trẫm mấy ngày trước cũng bị cảm lạnh, ngược lại hắn bệnh cũng rất trùng hợp. Ngươi báo cho hắn, nghe khanh nhiễm bệnh, trong lòng trẫm rất lo lắng, chuyện sinh thần yến sự giao cho cấp dưới là được, bảo hắn ở dịch quán Lương quốc an tâm dưỡng bệnh.”

Ngoài ra thì không còn việc quan trọng nữa, thái giám quan sát sắc mặt, đang muốn đưa Hoàng đế hồi cung. Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, một tay đặt ở tay vịn long ỷ chống cằm, “Lâm khanh, hoàng đô gần đây hết thảy có thái bình?” Thần tử họ Lâm kia là phụ trách trị an dân sinh của hoàng đô, nghe vậy liệt kê: “Bẩm Hoàng thượng, hết thảy đều ổn.” Hoàng đế gật đầu, “Ngươi đi bố trí một phen, ba ngày sau trẫm phải tuần tra đường phố.”

Lời này vừa nói ra, chúng thần không khỏi lộ vẻ kỳ lạ. Ba ngày sau không phải là lễ hội, có chuyện gì đáng chúc mừng hay không, vì sao Hoàng đế lại phải tuần tra đường phố? Thần tử kia cũng khó hiểu nói: “Ý của Hoàng thượng là?” Hoàng đế nói: “Chử Tố hai nước giao chiến mấy năm, triều ta không ít tướng sĩ chết trận Tố quốc, dân chúng nói vậy có chút oán hận. Thời điểm này là kỷ niệm ngày diệt vong của Tố quốc, trẫm lấy tuần đường để an ủi linh hồn, làm cho dân chúng bình thường đồng cảm với vinh dự quân lực rộng lớn của triều ta.” Hắn dừng một chút, cười như không cười nói: “A, ngươi phải chuẩn bị một chiếc xe tuần xa lớn hơn một chút, chẳng những có trẫm ngồi ở phía trên, còn phải có chiến lợi phẩm mới đúng.”

Chúng thần trong điện im lặng, ta lại nhìn thấy Hoàng đế hung hăng nắm chặt long ỷ, ngón tay trắng bệch hận không thể khảm vào trong đó. Thần tử họ Lâm nơm nớp lo sợ hỏi: “Chiến lợi phẩm là…” Hoàng đế cười vui vẻ, “Lâm khanh thật sự là hồ đồ, còn có tế phẩm gì có thể so sánh với người sống? Trong cung trẫm không phải có sao? Hoàng tử Tố quốc —— Tiết Tể.”

Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, kỳ thật trong lòng đã mơ hồ đoán được Hoàng đế sẽ làm như vậy. Đạo lý nhân gian ta cũng không hiểu quá nhiều, nhưng cũng biết bốn chữ giết gà dọa khỉ. Người hoàng đế muốn trả thù đương nhiên không phải nhị hoàng tử.

Hắn nhìn ngoài cửa điện điện, cách quá xa chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trời nhỏ. Trong mắt hắn hiện lên thần sắc tàn nhẫn, sau đó khẽ mỉm cười, nhất định muốn lấy được.

Hoàng đế dựa vào cái gì chắc chắn như vậy, đại hoàng tử nhất định sẽ trở về?