Edit by Mặc Hàm

Đêm đó, đại hoàng tử nằm ở trước bàn vẽ hồi lâu, Hoàng đế từ phía sau đến gần y, vòng quanh vai y, “A Chiểu, hôm nay đã muộn, ngày mai lại vẽ.” “Được rồi,” Đại hoàng tử buông bút xuống, trên mặt có chút mệt mỏi, “Mời Hoàng Thượng xem qua.”

Hoàng đế kéo nến gần hơn một chút, dựa vào y tinh tế nhìn. Ánh nến lay động, chiếu lên mặt y, một mảnh sáng, thật lâu sau chậm rãi cười nói: “A Chiểu vẽ thật tốt, chẳng những có bản đồ, còn có bố cục đập nước.” Đại hoàng tử nhẹ giọng cười, “Nếu Hoàng Thượng tin, liền có thể phái người đi điều tra.” Hoàng đế buông bản vẽ xuống, môi dán bên tai y, ” A Chiểu thật biết giấu dốt. Hai đập nước này địa thế thấp, hiện tại xả nước, đích xác có thể phát huy hiệu quả khai thông. Nhưng nếu mùa hè mưa nhiều ngày cố ý trữ nước, một khi mở cửa, nước đổ vào Trường Hà, xui xẻo không phải là bờ phía nam?”

Đại hoàng tử nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, cũng không phủ nhận, “Chuyện đến bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, lúc ta tu chúng nó đích xác có ý đồ khác, hiện tại dùng để cứu lửa cũng không có gì không tốt.” Hoàng đế cười nói: “Trẫm càng ở chung với ngươi lâu càng suy nghĩ, Tố quốc nếu sớm giao cho ngươi một chút, nếu trong triều không có những người cản trở ngươi, trẫm xuất chinh Tố quốc, tất sẽ thú vị hơn nhiều.” Đại hoàng tử nở nụ cười, “Không thể làm cho Hoàng Thượng tận hứng, thật sự là xin lỗi.” Hoàng đế ôm lấy y, “May mắn hiện tại cũng không muộn.”

Đại hoàng tử quay đầu lại nhìn hắn, “Hoàng thượng có ý gì?” Hoàng đế cười nói: “Ngươi ở Chử quốc cũng có thể có một phen hành động, giống như chuyện này, ngươi không phải ra sức sao?” Đại hoàng tử rũ mắt xuống, Hoàng đế nói: “Hay là ngươi cảm thấy trẫm là cừu nhân diệt quốc gia ngươi, không chịu vì trẫm dốc sức?” Đại hoàng tử đột nhiên cười, “Nếu Hoàng Thượng còn nhớ rõ điểm này, mặc cho ta nhúng tay vào quốc sự, chẳng lẽ không sợ nuôi hổ thành loạn sao?” Hoàng đế cười ha ha, “Trẫm đã nuôi một con hổ, lại nuôi một con thì có sao!”

Đêm khuya, hai người nằm trên giường. Hoàng đế đột nhiên hỏi: “Chuyện đi mở đập nước bờ bắc sông Trường Hà, giao cho ai làm thì tốt đây?” “Đại hoàng tử nói: “Hoàng Thượng hỏi ta như vậy, chẳng lẽ là muốn một trong ba người bọn họ đi?” Hoàng đế nói: “Người trẻ tuổi, đây chính là một cơ hội tốt để rèn luyện.” Đại hoàng tử suy nghĩ một chút, “Thám Hoa Lang chưa bao giờ đi qua Tố quốc, nói vậy không thích hợp. Trạng nguyên lang từ trước đến nay đối nghịch với ta, chủ ý do ta đưa ra, trong lòng hắn khẳng định không vui. Như thế, đành phải gọi Phùng đại nhân đi.”

Y nói Phùng đại nhân, chính là bảng nhãn Phùng Diệp Hoa. Hoàng đế cười cười nói: “A Chiểu quả nhiên nghĩ chu đáo.”