Edit by Mặc Hàm

Theo quy định, ngày thứ ba sau khi yết bảng, hoàng đế ở trong cung thiết yến các sĩ tử mới. Các thư sinh đến đông đủ, ở ngự hoa viên ngắm mai ngâm thơ, bắt chuyện với nhau, cho đến khi Hoàng đế xuất hiện, đại hoàng tử đi theo phía sau.

Đại hoàng tử một thân trang phục, khí độ không thua kém Hoàng đế, thần sắc trên mặt nhàn nhạt. Lập tức có người thay đổi sắc mặt, tò mò đề phòng hoài nghi, đủ loại đều có. Ta gầm nhẹ một tiếng, từ trong cây thấp chui ra, lại nghe ai da vài cái, tên nhát gan sợ tới mức đặt mông ngồi trên mặt đất.

Hoàng đế mỉm cười, sau khi kinh hãi thăm dò hạ uy gì đó, nên cấo chút ngon ngọt. Thái độ hòa ái của hắn, mời chúng sinh ngồi xuống, lại cùng nhau nâng chén, chúc mừng bọn họ học trung học. Ta thầm nghĩ hoàng đế không tính là nhân quân, hậu thế bình luận hắn vạn nhất có một câu ác hổ kèm bạo quân, chẳng phải đem ta cùng nhau để lại tiếng xấu vạn năm sao? Ngẩng đầu lại thấy đại hoàng tử nhẹ nhàng vẫy tay với ta, liền đi đến dưới ghế y, y đưa tay thay ta phùi một đóa hoa mai trên đỉnh đầu, thấp giọng cười nói: “Hoàng Thượng muốn cho hổ dọa người, lúc ngươi chui ra rơi một đầu hoa, thiếu chút nữa làm cho ta không nhịn được cười.”

Tiết mục kế tiếp thật sự không có gì mới mẻ, Hoàng đế chỉ nói mấy câu, dỗ dành đám người trẻ tuổi kia vẻ mặt kích động, hận không thể lập tức hiến thân vì nước bày tỏ trung tâm. Trong số các sĩ tử, người đáng chú ý nhất chính là ba người đứng đầu. Nữ tỳ hậu cung sợ là muốn thất vọng, Trạng Nguyên lang có một khuôn mặt mọt sách, nửa điểm thanh tú cũng chưa nói tới. Ngược lại bảng nhãn cùng thám hoa hai người, một thiếu niên lạnh lùng, một công tử nhẹ nhàng, nữ tỳ rót rượu cho bọn họ đều phải đỏ mặt.

Đại hoàng tử ngồi ở bên ghế hoàng đế, nhẹ nhàng vuốt ve chén rượu, cũng không nói lời nào. Ánh mắt y chậm rãi đảo qua mọi người trên bàn, có người nhanh chóng tránh đi, có vẻ mặt chán ghét, càng có trợn mắt nhìn lại. Trạng Nguyên vẻ mặt phẫn nộ, cơ hồ muốn nhảy dựng lên, cuối cùng cũng bị người bên ngoài đè lại. Bảng nhãn mặt không chút thay đổi, dường như không nhìn thấy, xoay mặt cùng sĩ tử bên cạnh đàm luận thi đạo. Thám Hoa lại tràn đầy tò mò không chút kiêng dè, hưng trí bừng bừng nhìn giữa đại hoàng tử cùng hoàng đế.

Hoàng đế ngồi trong chốc lát, nói đã mệt mỏi, liền cùng đại hoàng tử trở về trước. Ta ẩn mình trong bụi cây và lắng nghe những người thư sinh đó nói chuyện. Trạng Nguyên oán hận nói: “Tặc tử Tố quốc kia dám ngồi ở chỗ đó! Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi sĩ tử mới chính là quốc sự, hậu cung khi nào có thể tham chính?” Thám Hoa lại nói: “Ta nhìn Hoàng Thượng đối đãi với hắn ngược lại, không giống chỉ là một người yêu thương trong hậu cung.” Trạng nguyên càng tức giận,” vậy thì càng kỳ cục! Sau khi Tố quốc vong,  hắn ở trong cung nước ta, đến tột cùng có ý đồ gì? “Bảng Nhãn đột nhiên lạnh lùng nói: “Hắn làm cái gì, liên quan gì đến ngươi? Cuồng vọng nghị luận nhân sự bên cạnh Hoàng Thượng, Trạng Nguyên lang không sợ bị người có tâm nghe được? “, “Ngươi!” Thám Hoa vội vàng hòa giải, “Mọi người sau này cùng triều làm quan, nên hòa thuận ở chung, hòa thuận ở chung. ”

Ta rời khỏi khu vườn và đi về phía tẩm cung. Trạng nguyên tính tình tuy không tốt, nhưng ngốc nghếch khiến người ta vừa nhìn đã biết. Thám hoa làm người khéo léo, trời sinh làm quan tài liệu. Ngược lại thái độ lạnh như băng của bảng nhãn, không đoán ra trong lòng tính toán cái gì.