Edit by Mặc Hàm

Đợi qua mấy ngày, Hàn tướng quân dẫn vợ con, mấy phó quan trong quân thân tín, chậm rãi đi lên núi Thúy Quân ở ngoại ô phía tây. Cuối thu trời mát, lại gặp tướng quân đại thắng trở về, trên mặt mọi người đều vui mừng, giương roi tỷ thí ai lên đỉnh núi trước.

Ta chạy ở phía trước, gió núi thổi vù vù về phía sau, bỏ nhân mã và chó săn lại phía sau. Tiêu dao phóng túng lao nhanh trong núi, xa cách hồi lâu, lúc đó không được tự tại tiêu dao, hiện giờ khó nếm thử loại thoải mái này. Hàn tướng quân bọn họ mang theo chim ưng bay cao trên không trung, thừa mây xoay quanh, ta ngửa mặt lên trời rống dài, núi rừng theo đó mà biến sắc.

Mùa thu là thời gian tốt nhất để săn bắn. Vật sống trong rừng sắp qua mùa đông, mỗi người đều ăn đến mập mạp tròn vo. Một ngụm cắn xuống, nhiệt huyết ở cổ họng nứt ra bốn phía, răng nhọn cắt ra lông thú, rơi vào trong một miếng thịt mỡ mềm bên trong. Người săn bắn dùng việc săn đại vật để làm chiến tích, ta không tranh giành với bọn họ, trực tiếp chạy đến sâu trong rừng núi, tìm chút thỏ hoặc hoẵng, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, đâu phải là tư vị thịt bò so sánh được?

Vào ban đêm, mọi người ngồi quanh thành một vòng tròn, đốt lửa trại. Bãi vây mới của núi Thúy Đề, ngay cả Hoàng đế cũng chưa từng tới, hành cung chưa xây, lần này chỉ dựng mấy cái lều lớn, nghĩ đến quân lữ lâu năm của Hàn tướng quân, cũng không quan tâm đến những thứ này. Ta ăn đến thân thể đều nặng nề, lười biếng nằm trên mặt đất xem mọi người náo nhiệt. Hàn tướng quân ngồi trên mặt đất, bên cạnh là con cháu trong nhà, mặc dù là thiếu niên cẩm y ngọc thực nuôi lớn, nhưng cũng rất có phong cách phụ huynh, lẫm liệt đại khí. Anh em trong quân càng  không câu nệ tiểu tiết, hứng thú tăng vọt, bất chấp đêm thu lạnh cởi áo, trần truồng vùng quyền cạn rượu. Nữ quyến ngồi ở một bên tấm thảm dệt gấm, tất nhiên là văn nhã hơn rất nhiều, che miệng nói chút chuyện riêng. Lửa trại nướng thịt, làm nổ dầu tách tách, béo ngậy dị thường. Nam nhân từng ngụm thịt một ngụm rượu, thịt liền gắn liền với xương cầm trên tay, rượu múc vào chén vừa chạm vào liền lắc lư rất nhiều.

Không biết là ai xung phong, đứng lên hát. Tướng sĩ lần lượt đứng lên, hướng về phía bắc, đồng thanh hát vang. Tiếng hát kia hùng hậu bi tráng, lượn lờ giữa núi non, trộn lẫn sương mù dày đặc lam khí, quanh quẩn thật lâu khó có thể tiêu tán.

Bài hát đó ta cũng đã từng nghe.

Chính là ngày Hàn tướng quân khải hoàn trở về triều, Hoàng đế dẫn chúng thần đến cửa thành nghênh đón, bên ngoài đường phố tiếng pháo không ngừng vang lên, rất vui mừng náo nhiệt, lại càng làm nổi bật hoàng cung yên tĩnh.

Khi đó, đại hoàng tử một mình ngồi ở trong sân Trắc cung, ta nằm ở bên chân y. Y một tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mềm trên cổ ta, một tay cầm quyển sách đang xem. Không biết oán phụ nhà nào trong hậu cung thổi sáo lên, truyền rất xa, không có việc gì mà nghe cũng sầu thảm, nghe được ruột ta đều sắp thắt nút. Đại hoàng tử buông sách xuống, rũ mắt trầm thấp hừ theo.

Lại nghe giai điệu đột nhiên chuyển động, ngón tay y đặt trên mép bàn đá từng chút từng chút, trong miệng hát lên. Y hát rất nhẹ, ngoại trừ ta không ai có thể nghe thấy, nhưng vạn mã chạy đến Trường Hà nuốt mặt trời, lại không cho ta phân biệt sai. Bài hát kia hoàn toàn khác với giai điệu lúc trước, không biết y mạnh mẽ xoay lại như thế nào. Ta ngẩng đầu nhìn y, trên mặt y không có biểu tình gì, trong mắt lại hiện ra bi thương mơ hồ.

Đó là lần đầu tiên ta thấy y trông như thế này.

Đó là khi bài hát này được cất lên.