Edit by Mặc Hàm

Ta vốn là hổ trong núi, chống đỡ đại vương tốt không uy phong, mỗi ngày chỉ vì miếng ăn mà bôn ba, lúc ấy linh đài không rõ lý lẽ, hiện tại nghĩ đến thật sự là một đoạn thời gian vô ưu vô lo.

Thẳng đến mùa đông năm đó, trời lạnh quá nhanh, chim thú trên núi bị đông cứng chết hơn phân nửa, còn lại hung hăng trốn trong sào huyệt, như thế nào cũng tìm không được. Ta đói bụng cồn cào, một ngày nhìn thấy tiều phu lên núi, nhịn không được âm thầm tập kích, đang muốn cắn rách cổ họng hắn, đột nhiên trời giáng xuống một lão râu bạc trắng, thoáng cái dừng lại ta lại.

Đợi ta phục hồi tinh thần lại, tiều phu kia hô to thần tiên hiển linh, cảm kích rơi nước mắt mà xuống núi. Ta buồn bực vì sao mình bỗng nhiên hiểu được nhân ngữ, lão nhi kia cười hì hì, ngón tay điểm chữ Vương trên trán ta, liền có một cỗ linh lực tinh khiết chậm rãi tràn vào.

Lão nói cho ta biết, kiếp trước ta chính là tọa kỵ của thần tiên trên trời, sớm đã liệt vào tiên ban, lại bởi vì phá vỡ thần khí của Ngọc Đế mà bị phạt hạ phàm lịch kiếp. Có lẽ là ta ban đầu ở trên tiên duyên không tệ, các lộ thần tiên chiếu cố có thừa, mới vừa rồi ta thiếu chút nữa đả thương mạng người tích tội nghiệp, may mắn lão kịp thời ngăn cản. Ta hỏi hắn kí ức kiếp trước có khôi phục hay không, lão nhi gượng hai tiếng lắc đầu, nói vì thông suốt nên đặc cách. Ta buồn bực, lão an ủi ta ngoại trừ ký ức, tính cách hiện tại đã không khác gì ta kiếp trước, cũng không đến mức lại gây họa gì nữa.

Ngày đó qua không bao lâu, đông đi xuân đến, không biết có phải mệnh cách dẫn dắt hay không, ta liền gặp được Hoàng đế. Hắn lên núi săn bắn, một mũi tên bắn vào đùi ta, ta cực kỳ tức giận, thiếu chút nữa dựa vào thú tính nhào về phía hắn, đột nhiên cảm thấy một cỗ tiên khí, không hiểu ngực một trận đau quặn, ngã xuống trước ngựa. Thái giám xung quanh nhao nhao vỗ ngựa, khen Hoàng đế là Chân Long thiên tử, vua của trăm thú cũng phải thành phục dưới ngựa. Hoàng đế cười cười, xuống ngựa đi tới trước mặt ta, khom lưng vuốt đầu ta, nói trẫm không giết ngươi, ngươi đi theo trẫm hồi cung được không? Ta mới vừa rồi chỉ là tức giận, sau khi khôi phục thần tính sao có thể đả thương người khác, trong lòng càng mơ hồ cảm thấy khí tức quen thuộc trên người Hoàng đế như có như không, liền cúi đầu chạm vào bàn tay hắn, coi như đồng ý.

Hoàng đế nuôi ta trong cung, mỗi ngày hai bữa thịt bò tươi, thỉnh thoảng dẫn ta cùng đi săn uyển hoàng gia bắt thú rừng. Bất cứ nơi nào trong cung này, cho dù là triều đình sớm, vẫn là giường của phi tử hậu cung, hoàng đế đều để ta đi. Trong cung đại đa số mọi người đều cực kỳ sợ ta, nhưng tựa như bọn họ đều cực kỳ sợ Hoàng đế, thì ai dám nói một câu đây? Giữa các nước rất nhanh lưu truyền ra, bên cạnh Hoàng đế thường kèm theo một con mãnh hổ, Hoàng đế nghe xong tin đồn này, không khỏi đắc ý cười ha ha.