Edit by Mặc Hàm

Hàn tướng quân lần này trở về triều, tựa vui như tết. Trong cung quả nhiên thiết yến ba ngày, sân khấu tiệc rượu, phồn hoa náo nhiệt như nước chảy. Dân chúng đường phố dính khí vui mừng, cùng nhau ăn mừng, không lâu sau đã có vài bài hát của Tướng quân Hàn đánh bại tố quốc quân truyền vào cung.

Như thế qua khoảng mười ngày, vui mừng mới dần dần bình ổn lại.

Ngày đó hoàng đế xuống triều sớm, ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Thời tiết trở nên lạnh hơn, lửa bùng lên trong phòng, ta nằm ở một bên buồn ngủ. Đột nhiên nghe Hoàng đế cười quái dị một tiếng, cầm lên một bản tấu chương, cao giọng đọc lên. Trong đó đại ý đơn giản là nói hoàng đế đem hai vị hoàng tử Tố quốc lưu lại trong cung thủy chung là một tai họa, không bằng sớm giết vĩnh viễn trừ hậu hoạn. Loại luận điệu này từ sau khi Hoàng đế từ Tố quốc trở về vẫn không ngừng dâng lên, lúc trước Hoàng đế ở thư phòng triệu kiến chúng thần, mưu kế dụ dỗ Phi Long tướng quân hiện thân, nhất thời ít đi rất nhiều. Nhưng nhoáng một cái mấy tháng trôi qua, tung tích Phi Long đến nay vẫn chưa rõ, Hàn tướng quân về triều lại cho mọi người ăn một viên thuốc an thần, tấu chương tấu trừ hoàng tử Tố quốc lại nhiều hơn.

Hoàng đế đọc xong, ba ném tấu chương, rũ mắt trầm ngâm một lát, hướng thái giám tâm phúc ở một bên nói: “Ngươi đi Trắc cung mang Tiết Chiểu đến.” Trên mặt thái giám lắp bắp kinh hãi, không dám nói cái gì, khom lưng liền đi làm. Ta hơi ngẩng đầu, cũng có chút nghi hoặc, Hoàng đế chưa bao giờ từng tìm đại hoàng tử trong ban ngày, từ sau khi Hàn tướng quân trở về liền một lần cũng không gặp hắn.

Chỉ chốc lát sau thái giám liền đem đại hoàng tử mang đến, Hoàng đế cho mọi người lui, lưng dựa lưng vào ghế tựa, ngoắc tay ý bảo y tiến lên. Đại hoàng tử cũng có chút không rõ ví sao, tiến đến gần, liền bị Hoàng đế kéo vào trong ngực, cố gắng ôm ôm ngồi trên đầu gối. Đại hoàng tử kinh hãi nói: “Hoàng thượng, làm sao vậy?” Hoàng đế lấy quyển tấu chương kia đến trước mắt y. “Ngươi nhìn xem.” Đại hoàng tử nhìn lướt qua, khẽ cười nói: “Thì ra Hoàng Thượng phê duyệt tấu chương đến một nửa, đều có thể nhớ ta. Khó trách ta vừa ngồi xuống, đã bị Hoàng Thượng đỉnh lên.” Hoàng đế cười đi hôn gáy y, “Nhưng là đỉnh làm ngươi ngứa ngáy? Mấy ngày không làm, trẫm muốn chơi chết mông ngươi. Tấu chương chó má này viết gì không biết, ngược lại gợi lên rất nhiều lửa giận của trẫm.”

Trong lúc hai người đang đùa giỡn, Hoàng đế đưa tay ở dưới bàn kéo quần đại hoàng tử xuống, “Ngươi trước kia ngược lại nhanh nhẹn, chỉ xốc áo choàng lên là được, nay sao lại phiền toái thế? “Tính khí đại hoàng tử bị hắn nắm trong tay chơi đùa, đã bắt đầu thở hổn hển, “Trời lạnh, Hoàng Thượng thưởng một cái quần cũng không nỡ sao?” Hoàng đế nở nụ cười, ngón tay cắm vào trong huyệt đùa giỡn, “Được, làm sao không nỡ. Chỉ là lần sau trẫm gọi ngươi, ngươi cởi quần trở lại.”

Hắn qua loa thay đại hoàng tử làm một lát, không còn nhẫn nại, móc ra long căn cắm vào. Đại hoàng tử nhịn không được hừ một tiếng, hít sâu một hơi, lên xuống động vài cái. Có lẽ là bị vây ở giữa bàn ghế làm không ra, lại có lẽ đi vào vội vàng, hai người đều nhíu mày, Hoàng đế nhịn không được mắng: “Mới mấy ngày không làm, sao lại thành như vậy?” Dứt lời rót trà trên bàn vào lòng bàn tay, thăm dò chỗ hai người giao hợp. Đại hoàng tử kinh hãi kêu lên một tiếng, “Hoàng thượng, bỏng chết ta!” Hoàng đế cười, nắm lấy thắt lưng y, liều mạng mà đỉnh lên.

Trong thư phòng vang lên tiếng nước chậc chậc, hai người dần dần tiến vào giai cảnh, đều có chút hồn nhiên quên ta. Hoàng đế đưa tay vào trong áo đại hoàng tử, nắm hai mũi nhũ không ngừng kéo kéo, đại hoàng tử một tay nắm dương v*t, theo tiết tấu xóc nảy trêu chọc, vừa quay đầu lại hôn môi với Hoàng đế.

Xa xa có tiếng bước chân truyền đến, trong phòng hai người không nghe thấy, tai ta lại dựng thẳng lên. Thẳng đến ngoài cửa ồn ào, đại hoàng tử lẩm bẩm một câu làm sao vậy, Hoàng đế dừng động tác, liền nghe được Hàn tướng quân lớn tiếng quát: “Ta muốn vào diện thánh, cẩu nô tài dám cản ta!”