Leo Cao

Chương 31: Ngoại Truyện 1 Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Trưởng Phòng Trịnh

Ngoại truyện 1: Cuộc sống hạnh phúc của Trưởng phòng Trịnh

Phần 1

Tại lễ trao giải Kim Kê, Giản Nhu đoạt giải Nữ diễn viên xuất sắc như dự đoán. Nói một câu thật lòng, tượng con gà vàng không nặng và chói loà như tưởng tượng của cô. Được cầm nó trong tay là giấc mơ của vô số ngôi sao nữ, trong đó có Giản Nhu. Thời khắc này, giấc mơ trở thành hiện thực nhưng cô chỉ mong chóng được về nhà với chồng con.

Buổi lễ kết thúc, Giản Nhu lập tức ra về. Vừa về đến nhà, cô phát hiện phòng khách rộng lớn đã trở thành bãi chiến trường, đồ chơi đủ loại màu sắc vứt bừa bãi. Cục thịt nhỏ đang “chiến đấu” với bố, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn không chịu khuất phục.

Nhìn thấy mẹ, thằng bé vui mừng giơ bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy, chập chững đi về phía cô. Giản Nhu vừa ngồi xuống, Cục thịt nhỏ hấp tấp leo vào lòng cô, vạch áo tìm ti mẹ. Vẻ mặt nóng vội của nó… quả thực rất giống bố.

Giản Nhu cảm khái: “Con trai anh đúng là không lãng phí gien tốt của anh.”

“Thế mới là con trai anh chứ!” Trịnh Vĩ chỉnh lại áo bị con trai kéo xộc xệch rồi vỗ đầu thằng bé. “Con trai chén nhanh lên! Bây giờ bố đi tắm đây. Lát nữa bố quay lại là không đến lượt con đâu đấy!”

Giản Nhu: “…”

Lúc Trưởng phòng Trịnh tắm xong, Cục thịt nhỏ vẫn mút chùn chụt “bình sữa” của mình. Anh đành ngồi bên cạnh chờ đợi, không quên dạy dỗ con trai: “Sau này lớn lên, con nhớ có hiếu với bố đấy! Bố đã vì con hy sinh khá nhiều cuộc sống “tính phúc”.”

“Tính” là sex, “tính phúc” đồng âm với từ “hạnh phúc”.

Cục thịt nhỏ mải mê đánh chén, không để ý đến bố. Phát hiện trong nhà chẳng có ai khác, Giản Nhu hỏi: “Dì Lý và chị Ngô đâu rồi?”

“Anh cho họ nghỉ phép rồi.”

“Sao thế?”

“Tất nhiên là để chúng ta thoải mái làm chuyện riêng tư chứ sao!”

Đợi Cục thịt nhỏ ăn no, chơi mệt, cuối cùng đi ngủ, mới đến khoảng thời gian hạnh phúc của Trưởng phòng Trịnh. Rút kinh nghiệm những lần trước đó, anh không dám chậm trễ. Mùi hương đặc biệt vốn có của người phụ nữ cộng thêm mùi sữa thơm nồng khiến toàn thân anh sôi sục, máu nóng cuộn trào. Thế mới biết Giản Nhu được đám dê xồm trên mạng bầu là một trong mười ngôi sao nữ đàn ông muốn ôm nhất cũng là có căn cứ khoa học nhất định. Chắc chắn anh là người may mắn nhất, bởi chỉ mình anh được ôm, được hưởng trọn thân hình quyến rũ này.

Trịnh Vĩ bế Giản Nhu đi vào phòng ngủ. Ánh mắt mơ màng và cơ thể mềm mại của cô khiến nỗi khát khao trong anh được đẩy lên đỉnh điểm. Lúc Trưởng phòng Trịnh đang chuẩn bị thực hiện nghĩa vụ và quyền lợi của mình thì từ phòng trẻ em đột nhiên vọng ra tiếng kêu: “Mẹ! Mẹ…”

Giản Nhu vội vàng mặc váy, chạy đi xem con trai. Miếng thịt béo dâng đến miệng còn bị con trai cướp mất, Trịnh Vĩ chỉ có thể thở dài, đi tắm nước lạnh.

Trong phòng trẻ em, Cục thịt nhỏ ngủ say sưa. Trịnh Vĩ ôm vợ từ phía sau, ngón tay thọc vào cổ áo cô. Giản Nhu vội đẩy anh. “Con vừa mới ngủ, em ở đây với con một lát.”

“Không sao! Chúng ta sẽ ở đây cùng con.”

“Không phải anh định…” Chẳng đợi cô nói hết câu, anh đã bế cô lên mặt bàn bên cạnh.

“Đừng! Chúng ta sẽ đánh thức con mất.”

“Anh nhẹ nhàng một chút là được chứ gì!”

Giản Nhu chưa kịp phản đối, Trịnh Vĩ đã đẩy cô nằm xuống mặt bàn, cởi váy áo trên người cô. Thân hình nõn nà, đầy đặn hiện ra trước mắt khiến anh không thể kiềm chế. Toàn thân Giản Nhu run rẩy, cô cắn môi để không bật ra tiếng rên rỉ.

Dù Trịnh Vĩ đã cố gắng nhẹ nhàng, dù Giản Nhu không dám bật ra tiếng khi “lên đỉnh” nhưng âm thanh va chạm kịch liệt vẫn đánh thức Cục thịt nhỏ. Nhìn con trai ngọ nguậy trong lòng mình, Trưởng phòng Trịnh mới cảm nhận một cách sâu sắc thế nào gọi là “đau khổ trong ngọt ngào”.

Giản Nhu vừa mặc áo vừa hỏi: “Ông xã, em nghe nói đạo diễn Trương mới có cô công chúa. Em cũng muốn sinh thêm cô con gái nữa.”

Trịnh Vĩ lập tức lên tiếng: “Bà xã, chính sách kế hoạch hoá gia đình là quốc sách cơ bản của nhà nước ta. Chúng ta nên tuân thủ…”

Đợi Cục thịt nhỏ ngủ say, Trịnh Vĩ háo hức “ăn đêm” để bù đắp cho việc thân thể đói khát mấy tiếng đồng hồ. Chuẩn bị xong xuôi, Trịnh Vĩ chờ đợi người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ gợi cảm chuẩn bị leo lên giường, nằm gối đầu lên cánh tay anh. Anh dịu dàng ôm lấy cơ thể mề mại, hôn lên trán cô. Giây tiếp theo, anh dường như nghe thấy tiếng thở đều đều của người phụ nữ ở trong lòng mình. Trịnh Vĩ cúi xuống, quả nhiên Giản Nhu đã chìm vào trong giấc nồng, nơi khoé miệng vẫn thấp thoáng nụ cười hạnh phúc.

Trịnh Vĩ ôm cô, nhắm nghiền hai mắt. Nhiều khi tình yêu chỉ đơn giản là cho đối phương một bờ vai bình yên và giấc ngủ say lúc cô mệt mỏi rã rời mà thôi.

Phần 2

Một hôm Ngũ Kiến Phàm chợt nhớ ra đã lâu không tụ tập cùng Diệp Chính Thần và Trịnh Vĩ. Kể từ khi lấy vợ, hai người đàn ông từng khiến các thiếu nữ điên đảo này cứ như đi tu, ăn chay và tu thân dưỡng tính. Thế là anh ta chọn ngày nghỉ của hai người, hẹn họ ra ngoài nhậu nhẹt.

Về địa điểm, anh chàng họ Lý và Phác Nghị Minh giới thiệu một nơi nghe nói rất hay. Theo tiết lộ của những người từng đến đó, nơi này không chỉ đầy rẫy những người mẫu với thân hình bốc lửa mà còn có màn biểu diễn gợi tình của các mỹ nhân người nước ngoài, nói chung không nên bỏ qua. Nghe ra chỗ đó rất thích hợp với hai người đàn ông đang “ăn chay”.

Mấy hôm sau, dưới sự chủ trì của Ngũ Kiến Phàm, đám bạn thân lâu ngày không gặp tụ họp ăn uống vui vẻ. Đêm về càng khuya bầu không khí càng náo nhiệt. Màn biểu diễn hấp dẫn bắt đầu, thu hút sự chú ý của đám đàn ông.

Đang chăm chú dõi mắt ra bên ngoài, anh chàng họ Lý và Phác Nghị Minh chợt nghe Trịnh Vĩ cất giọng ngạc nhiên: “Ồ, con trai chú lại mập hơn rồi, trông ngày càng giống chú. Được bao nhiêu cân rồi?”

Diệp Chính Thần đáp: “Mười tám cân. Đằng sau có video clip đấy!”

Cả đám quay đầu, phát hiện hai người đàn ông cực phẩm không hề để ý đến màn biểu diễn hấp dẫn mà đổi di động, xem đoạn video quay con trai đối phương.

“Tại sao con trai anh chỉ gọi “ông” mà chẳng gọi “bố” gì cả?” Diệp Chính Thần không hiểu.

Trịnh Vĩ nói: “Vì ông nội một ngày dạy nó gọi “ông” cả trăm lần.”

Mọi người im lặng đưa mắt nhìn nhau.

Cho đến khi màn biểu diễn kết thúc, Trịnh Vĩ và Diệp Chính Thần vẫn tiếp tục cuộc thảo luận của họ. Phác Nghị Minh không chịu nổi, nói xen ngang: “Ngoài kia biểu diễn hay thế mà các anh không xem. Không phải các anh sợ về nhà bị phạt quỳ đấy chứ?”

Trịnh Vĩ cất tiếng: “Có gì hay ho? Vợ tôi còn biểu diễn hay hơn cô ta nhiều.”

“Vợ anh… diễn ư?” Phác Nghị Minh và anh chàng họ Lý bắt đầu tưởng tượng. “Anh có video clip không? Cho bọn em thưởng thức với!”

Không đợi Trịnh Vĩ phản ứng, Phác Nghị Minh đã giật di động của anh, mở file ảnh ra xem. Tuy không tìm thấy đoạn video mà họ mong đợi nhưng trong đó có rất nhiều ảnh Giản Nhu mặc đồ ngủ vô cùng gợi cảm.

Phác Nghị Minh nuốt nước bọt, đấm ngực thùm thụp. “Tiếc quá! Năm xưa, nếu em ra tay sớm một chút thì bây giờ người đàn ông ngày ngày ôm cô ấy là em rồi. Đúng là lỡ một bước, ôm hận nghìn thu.”

Trịnh Vĩ giằng lại điện thoại. “Sớm cũng vô ích thôi. Ngoài tôi ra, cô ấy sẽ không cho bất cứ người đàn ông nào cơ hội.”

Phác Nghị Minh: “…”

Hiếm có dịp mọi người rảnh rỗi ra ngoài chơi, Ngũ Kiến Phàm đề nghị anh em uống thâu đêm, không say không về. Đúng lúc này di động của Trịnh Vĩ đổ chuông. Liếc thấy hai chữ “Vợ yêu” trên màn hình, Phác Nghị Minh ngứa ngáy trong lòng, ghé sát Trịnh Vĩ để nghe giọng nói của nữ thần. Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói dịu dàng của Giản Nhu: “Tối nay anh có về không?”

Trịnh Vĩ xem đồng hồ, đã quá mười hai giờ đêm. “Muộn như vậy rồi em còn chưa ngủ sao?”

“Sáng nay anh bảo giường không chỉ dùng để ngủ còn gì!”

Nghe câu nói đầy ẩn ý này, Phác Nghị Minh suýt thổ huyết. Trịnh Vĩ cũng không giữ được bình tĩnh, nhưng khi đưa mắt nhìn các bạn, anh cố nhẫn nhịn. “Chắc anh về muộn một chút. Em ngủ trước đi, đừng đợi anh!”

“Được thôi!” Ngữ khí của Giản Nhu có chút thất vọng. “Buổi tối Uy Gia gọi điện, thông báo lịch trình của em thay đổi. Ngày mai em phải đi Thanh Hải, có lẽ nửa tháng nữa mới về.”

Trưởng phòng Trịnh: “…”

Uống đến lúc trời tờ mờ sáng, mọi người đều say khướt, nằm nghiêng ngả trên chiếc ghế dài, Trịnh Vĩ mới bắt xe về nhà. Từ xa, anh đã phát hiện ngôi biệt thự vẫn bật đèn sáng trưng. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy Giản Nhu ngồi ngủ gật ở sofa. Thời khắc đó, Trịnh Vĩ thật sự chỉ muốn kéo cô dậy cùng ngắm mặt trời mọc, cùng đón một ngày mới.

Hoá ra hạnh phúc thật sự là kể cả khi không có ngọn lửa kích tình, trong lòng bạn vẫn giữ hơi ấm hừng hực.

Phần 3

Khi tia nắng ban mai lọt qua rèm cửa, Giản Nhu nằm gối đầu trên cánh tay Trịnh Vĩ, phả hơi thở nóng hổi vào cổ anh. “Trưởng phòng Trịnh, anh cả đêm không về, rốt cuộc đi đâu thế?”

Vấn đề này đúng là rất sắc bén.

“Anh mau khai thật đi! Thật thà sẽ được khoan dung, lừa dối…”

“Lừa dối thì sao? Em có thể làm gì anh?” Trịnh Vĩ hỏi lại.

“Em…” Giản Nhu ngẫm nghĩ. “Tất nhiên là bức cung rồi.”

“Bức cung” là thủ đoạn thử thách sức chịu đựng người đàn ông nhất. Đặc biệt, người dùng hình phạt lại là người phụ nữ mình yêu thương. Chỉ riêng hơi thở nóng hổi của cô đã đủ khiến anh sôi sục, chưa nói đến ngón tay mềm mại đang mơn trớn trên làn da của anh…

“Trưởng phòng Trịnh! Anh mau khai thật, nếu không…”

Trịnh Vĩ lập tức túm tay cô. “Anh chọn “nếu không”!”

Ở hoàn cảnh thiên thời địa lợi nhân hoà này, chờ đợi kết quả của “nếu không” mới gọi là phù hợp với tư duy của người đàn ông bình thường.

“Thôi khỏi, em không cần bức cung anh nữa!” Giản Nhu thở dài, nằm thẳng người. “Trời sáng đến nơi rồi, chúng ta ngủ thôi.”

Trịnh Vĩ không do dự, đè lên người cô, hôn một đường từ trên xuống dưới… Sau khi bị “ăn” sạch sẽ, Giản Nhu mới chiêm nghiệm một đạo lý, chuyện “bức cung” không thích hợp áp dụng cho đàn ông, nhất là người đàn ông chưa được thoả mãn.

Trịnh Vĩ ghé sát tai cô, hỏi nhỏ: “Còn muốn biết anh đi đâu không?”

“Em không…” Dù muốn biết đi chăng nữa, cô cũng chẳng còn sức lực. Cả đêm gần như không ngủ, lại bị anh giày vò, bây giờ mắt cô không mở nổi.

Trong lúc Giản Nhu mơ mơ màng màng, người đàn ông bên cạnh dường như vẫn chưa hết hứng thú, bàn tay không ngừng du ngoạn trên cơ thể mềm mại của cô. Cô xoay người, ôm chăn chuẩn bị “đi gặp Chu Công”. Trịnh Vĩ đột nhiên hỏi: “Em từng đóng nhiều cảnh nóng như vậy, cảnh nào khó khăn nhất?”

Câu nói ám chỉ việc đi ngủ, nằm mộng.

Đầu óc có chút hỗn độn, cô không nghĩ ngợi, trả lời ngay: “Tất nhiên là cảnh bị cưỡng bức rồi. Em không tài nào nhập vai nổi. Có hôm đạo diễn hô “NG” mười mấy lần, nam diễn viên đóng cùng em mệt nhoài.”

“Wow!”

Giản Nhu hé mắt. “Anh muốn làm gì thế?”

“Tất nhiên là giúp em nâng cao diễn xuất rồi.” Im lặng vài giây, anh nở nụ cười xấu xa. “Em yên tâm đi, anh sẽ không mệt đâu.”

Nhất định là cô buồn ngủ đến mức hồ đồ, bằng không sao lại nói thật với anh?

Một lúc sau, Giản Nhu nằm sấp trên giường, toàn thân bải hoải. Nhưng cô càng cầu xin anh càng nhập tâm vào vai diễn. Khó khăn lắm mới kết thúc, người nào đó đã “ăn đậu hũ” còn phê bình diễn xuất của cô: “Thảo nào đạo diễn hô “NG”. Diễn xuất của em tệ quá! Ngoài hành động phản kháng mang tính tượng trưng ban đầu, sau đó hình như em rất hưởng thụ.”

Giản Nhu tức đến hộc máu. Cô trừng mắt. “Anh tưởng em là người tình trong mộng của anh à? Bị đàn ông làm thật còn có thể diễn kịch?”

“Người tình trong mộng của anh?” Trịnh Vĩ nhất thời không hiểu. “Em nói ai cơ?”

“Ran Asakawa.”

“Em đừng sỉ nhục phẩm vị của anh như vậy chứ?”

“Không phải chị ta? Lẽ nào là Aoi Sora?”

Aoi Sora: ngôi sao khiêu dâm Nhật Bản.

Trịnh Vĩ lặng thinh.

“Hay là…”

“Em đừng đoán nữa, với IQ của em chắc chắn đoán không ra.”

“Không phải là em đấy chứ?”

Hừm! Thì ra cô cũng không đến nỗi ngốc nghếch.

Phần 4

Uy Gia và cô trợ lý Trương Hân đã đợi ở ngoài cửa, Trịnh Vĩ vẫn còn dặn dò: “Đừng quên lời hứa với anh. Cảnh hôn phải lệch vị trí, cảnh giường chiếu tìm người đóng thế. Không được cùng đàn ông uống rượu, không được mặc đồ ngủ trước ống kính…”

“Em nhớ rồi, anh cứ nhắc đi nhắc lại hoài.” Giản Nhu ôm con trai, thơm lấy thơm để. “Không đúng! Em hứa không mặc đồ ngủ trước ống kính bao giờ?”

“Bây giờ hứa cũng chưa muộn.”

Thấy Trưởng phòng Trịnh xắn tay áo, đi về phía mình, Giản Nhu liền gật đầu. “Được thôi!”

Người nào đó xách hành lý giúp cô. “Đi thôi! Còn lề mề nữa sẽ lỡ chuyến bay bây giờ.”

Giản Nhu bịn rịn đặt Cục thịt nhỏ đáng yêu xuống rồi lại bịn rịn ôm ông xã thân yêu. “Em không muốn đi một chút nào. Em muốn ở nhà làm mẹ hiền vợ đảm cơ.”

“Lẽ nào anh ép em sao?”

“Anh thử tính xem, lương của anh một tháng được bao nhiêu? Nếu em không chịu khó kiếm thêm, sau này con trai lấy gì cưới vợ?” Giản Nhu vạch kế hoạch tương lai: “Em nghĩ cả rồi. Bây giờ nhân lúc còn có chút danh tiếng, em sẽ tranh thủ đóng phim. Sau đó em sẽ hợp tác với Tiêu Thường mở công ty điện ảnh. Em muốn tạo cơ hội cho những diễn viên trẻ có tiềm năng, làm những bộ phim hay…”

Đây chính là giấc mơ của cô kể từ khi đặt chân vào làng giải trí. Cho dù con đường còn dài nhưng cô sẽ kiên trì tiến bước.

Cúi đầu xem đồng hồ, thấy vẫn còn kịp giờ, Trịnh Vĩ bình thản thông báo: “Bà xã, có một chuyện anh quên không nói với em. Trong tay anh có mười phần trăm cổ phiếu lưu thông của tập đoàn Dương Phàm.”

“Thế à?” Giản Nhu không quan tâm đến thị trường chứng khoán nên chẳng rõ mười phần trăm cổ phiếu lưu thông của tập đoàn Dương Phàm trị giá bao nhiêu. Tuy nhiên theo như cô được biết, quy mô của tập đoàn Dương Phàm gấp hai mươi lần công ty truyền thông Thế kỷ.

“Thật ra, lúc Dương Phàm mới thành lập, anh giúp Kiến Phàm gom tiền đầu tư. Tuy ban đầu anh chỉ giúp bạn bè chứ không có ý định hùn vốn nhưng khi Dương Phàm lên sàn chứng khoán, Kiến Phàm vẫn chia cho anh ba mươi phần trăm cổ phần. Sau đó anh chuyển nhượng hai mươi phần trăm cho cậu ấy để cậu ấy có thể nắm quyền kiểm soát công ty.”

“Hai mươi phần trăm cổ phần trị giá bao nhiêu tiền?”

“Ngày xưa, tài sản thuộc về anh đều do Kiến Phàm đứng tên. Thời gian trước, cậu ấy đã chuyển hêt phần của anh và cả di sản của Lâm Cận thành tên em rồi.”

Nói như vậy, cô đang sở hữu một khối tài sản lớn trong khi ngày ngày khổ cực đóng phim để kiếm tiền. “Sao anh không nói sớm cho em biết?”

“Em có hỏi anh đâu!”

Giản Nhu: “…”

Chiếc xe “bảo mẫu” nhanh chóng chở cô rời khỏi ngôi nhà ấm áp. Giản Nhu dõi theo Trịnh Vĩ qua gương chiếu hậu giống như mỗi lần đi xa. Chợt nhớ tới lời nói của anh trước khi lên xe, viền mắt cô bất giác ươn ướt.

Anh bảo: “Anh không nói với em là bởi vì anh biết từ trước đến nay, em chưa bao giờ có ý tưởng để đàn ông bao nuôi. Anh tôn trọng sự lựa chọn của em.”

Cô không tiết lộ với anh, đúng là cô không cam tâm được đàn ông nuôi. Nhưng sau khi kết hôn và sinh con, cô mới hiểu rõ một điều, bất kể sáng chói đến mức nào, gia đình mới là bến đỗ duy nhất của người phụ nữ.

Phần 5

Cao nguyên Thanh Tạng mênh mông tuyết trắng. Giản Nhu cảm thấy bây giờ mà được tựa vào vòm ngực ấm áp của người nào đó mới là niềm hạnh phúc nhất trên đời. Đáng tiếc, ở nơi giá rét này, ngay cả ước mơ cũng trở nên lạnh lẽo.

Hai ngày nay, trận bão tuyết đến bất thình lình khiến đoàn làm phim Linh hồn quân nhân bị mắc kẹt trong một thị trấn nhỏ không biết tên. Giản Nhu không thể làm gì khác ngoài nghiên cứu kịch bản để giết thời gian và nhẫn nại chờ đường quốc lộ được sửa xong.

Buổi sáng thức giấc, cô đi mở cửa với tâm trạng mong chờ. Nào ngờ tuyết còn lớn hơn tối qua, tràn ngập đất trời, không có dấu hiệu ngừng rơi. Cô đã hứa với Trịnh Vĩ sẽ về sớm. Bây giờ không liên lạc được với cô, chắc anh sẽ vô cùng lo lắng và sốt ruột.

Giản Nhu khoác áo đi ra ngoài.Cô mu ốn gọi điện cho Trịnh Vĩ nhưng chẳng chỗ nào có sóng. Cô đành soạn một tin nhắn: “Anh có khoẻ không? Con trai sao rồi? Công việc của em rất thuận lợi. Chỉ cần hoàn thành vài cảnh quay nữa là em có thể trở về.”

Gửi mấy lần cũng không thành công, Giản Nhu thất vọng quay về chỗ ở, tiếp tục nghiên cứu kịch bản.

Linh hồn quân nhân chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Tiêu Thường, kể câu chuyện về ba quân nhân. Một nhân vật từ nhỏ ước mơ trở thành người lính nhưng cuối cùng vì vi phạm kỷ luật nên buộc phải rời khỏi quân ngũ, trong lòng ít nhiều cũng tiếc nuối. Một nhân vật bị bố ép nên không thích bộ quân phục màu xanh nhưng cuối cùng cũng yêu công việc này. Còn nam chính của bộ phim là người đàn ông giữ vững niềm tin từ đầu đến cuối.

Giản Nhu đang chăm chú đọc kịch bản thì từ cánh cửa gỗ cũ kĩ phát ra tiếng gõ “cộc… cộc”. Cô ra mở cửa, không ngờ người ở bên ngoài là Nhạc Khải Phi, nhà sản xuất của Linh hồn quân nhân.

Kể từ khi Giản Nhu kết hôn, trừ những lúc gặp và khách sáo chào hỏi ở công ty, Nhạc Khải Phi không hề trò chuyện với cô một câu. Lần này đoàn làm phim đi Thanh Hải quay ngoại cảnh, anh ta đến thăm nên mới bị kẹt ở đây. Tất nhiên anh ta đến đây cũng không phải vì cô mà là đến thăm vợ hai tương lai của mình.

Để tránh chuốc lấy phiền phức, Giản Nhu đứng chắn ở cửa ra vào, “Nhạc Tổng tìm tôi có việc à?”

Nhạc Khải Phi đưa cái túi sưởi nóng rực cho cô. “Chẳng phải em sợ lạnh hay sao? Dùng cái này đi!”

“Cám ơn anh!” Cô hỏi lần thứ n: “Đường đã sửa xong chưa?”

“Chắc phải hai ngày nữa.”

“Chúng ta còn phải đợi sao?”

“Hết cách, tuyết rơi nhiều quá!” Ngừng vài giây, anh ta nói tiếp: “Tôi mời em ăn trưa. Tôi vừa tìm thấy một chỗ có món dê nướng khá lắm.”

Giản Nhu khẽ chau mày.

“Tôi không có ý gì khác. Hôm nay là sinh nhật em, tôi chỉ muốn mời em ăn bữa cơm với tư cách một người bạn.”

“Sinh nhật tôi ư?” Gần đây công việc bận rộn nên cô nhất thời quên mất.

Có lẽ do chiếc túi sưởi đặc biệt ấm áp nên nhìn gương mặt chân thành của Nhạc Khải Phi, Giản Nhu không biết có nên từ chối hay không. Đúng lúc này một giọng nói lành lạnh vang lên: “Bên ngoài tuyết lớn như vậy, sao không vào nhà tâm sự?”

Giản Nhu giật mình, quay đầu về phía phát ra tiếng nói, bắt gặp Trịnh Vĩ đang đứng đó, áo khoác của anh phủ đầy tuyết.

Người đàn ông như trong giấc mộng từng bước tiến về phía cô, để lại dấu chân in sâu trên nền tuyết trắng. Giản Nhu vội kéo cánh tay mình để xác nhận không phải cô nằm mơ.

Đi đến trước cửa phòng, Trịnh Vĩ nhìn Giản Nhu lúc này vẫn còn chưa định thần và Nhạc công tử, vừa phủi tuyết trên vai áo vừa cất giọng lãnh đạm: “Có phải anh đến không đúng lúc?”

Giản Nhu bừng tỉnh, xúc động ôm chầm lấy anh. “Đường bị phong toả rồi mà, sao anh có thể đến đây?”

“Chuyện anh muốn làm, chẳng ai có thể ngăn cản.” Nói xong, anh cúi xuống, gạt những bông hoa tuyết rơi trên mặt cô. Giản Nhu liền nắm lấy ngón tay giá lạnh của người đàn ông, ủ ấm cho anh.

Chứng kiến cảnh tượng tình cảm này, Nhạc Khải Phi chỉ có thể âm thầm thở dài. “Tôi không làm phiền hai người nữa.”

“Anh không vào nhà ngồi chơi à? Tôi có mang vịt quay Toàn Tụ Đức tới, chúng ta cùng nhau ăn đi!”

Đang ở nơi xa trong thời tiết giá lạnh, nghe nói đến mỹ vị của quê nhà, Nhạc Khải Phi bất giác nuốt nước miếng. Đáng tiếc, mỹ vị và mỹ nhân đều thuộc về người khác, anh ta không có phúc hưởng thụ. “Thôi khỏi. Tôi còn có việc, để lần sau đi.”

Dõi theo Nhạc Khải Phi cho đến khi anh ta khuất dạng, Trịnh Vĩ mới quay đầu, hỏi Giản Nhu: “Lần sau? Anh ta còn lần sau à?”

Giản Nhu: “…”

Cô thật sự không ngờ người thông minh như Trịnh Vĩ lại không nghe ra lời nói của Nhạc Khải Phi chỉ là khách sáo mà thôi. Lẽ nào đàn ông sau khi có con IQ sẽ giảm thấp?

Vừa khép cửa, Trịnh Vĩ liền đổi sắc mặt, cất giọng nghiêm nghị: “Sao anh ta lại có mặt ở nơi này?”

Giản Nhu chớp chớp mắt. “Anh ta tình cờ đi ngang qua ấy mà.”

“Tình cờ đi ngang qua Thanh Hải?”

“À, em nói là tình cờ đi ngang qua phòng em. Chuyện anh ta đến Thanh Hải chẳng liên quan gì đến em. Anh ta đến thăm vợ chưa cưới.”

“Vợ chưa cưới?”

“Đúng thế. Là diễn viên vừa mới tốt nghiệp học viện Điện ảnh, cũng tham gia bộ phim này. Họ đang yêu đương thắm thiết, dính với nhau như hình với bóng.”

Nghe câu này, sắc mặt Trưởng phòng Trịnh mới dịu đi một chút. Nhân cơ hội, Giản Nhu áp sát người anh, hai tay quấn lấy thắt lưng anh, đầy ý vị chòng ghẹo.

Trịnh Vĩ liền nắm cổ tay cô. “Em định quyến rũ anh đấy à?”

“Anh không thích sao?”

Anh đột nhiên xoay người, đè cô vào bờ tường, hôn cô cuồng nhiệt. “Anh thích chủ động hơn.”

Sau một hồi “vận động” kịch liệt, Giản Nhu xuống giường, mở túi vịt quay còn nóng hổi để bồi bổ thể lực. Trịnh Vĩ đưa cho cô một tập tài liệu. “Đây là quà sinh nhật dành tặng em.”

Cô lau ngón tay bóng nhẫy, mở ra xem. Ngoài bìa có dòng chữ lớn: “Studio Giản Nhu”.

“Đây là…”

“Chẳng phải em nói muốn thành lập studio sao? Anh đã giúp em chuẩn bị mọi thủ tục.” Anh lại lấy một bản hợp đồng khác cho cô xem. “Anh đã chia hai mươi phần trăm cổ phần của studio cho Tiêu Thường. Cô ấy nhận lời làm biên kịch độc quyền của em. Đây là hợp đồng.”

Niềm vui đến quá đột ngột, Giản Nhu không biết diễn đạt sự cảm động như thế nào. Cô lao vào lòng anh. “Ông xã! Anh tốt với em quá! Em yêu anh chết đi được!”

“Mỡ trên miệng em dính vào mặt anh rồi này.”

“Môi anh có vẻ hơi khô, để em…”

“Đừng!”

“Anh khỏi cần khách sáo…”

“Anh đâu có…”

Thời khắc này, dù tuyết vẫn rơi đầy trời nhưng họ cảm thấy vô cùng ấm áp.