Lúc này trời không mưa cũng không có mặt trời, đêm hôm khuya khoắt, Tô Yên cũng không biết vì cái gì lại phải bung dù. 

Chỉ đơn thuần là để hù người? 

Tô Yên củi lưng trốn xuống đằng sau thùng đựng hàng ở bến tàu, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên một chút, cảm thấy có hơi quen thuộc. 

Tô Yên nghĩ nghĩ, đây không phải là người đứng thứ hai nhà họ Lục, Lục Gia Hành sao? 

Cô đã thấy qua ở chương trình tọa đàm. 

Theo lời đồn người cầm quyền lớn nhất nhà họ Lục bị tai nạn xe cộ què chân hủy dung không còn sống được lâu, Lục Gia Hành này là người có khả năng tiếp quản toàn bộ nhà họ Lục. 

Nhà họ Lục này là một gia tộc lớn rất phức tạp, Lục lão đại chỉ có một đứa con trai là cậu cả nhà họ Lục, nếu thật sự chết đi, chắc chắn sẽ bị chi thứ từng bước xâm chiếm. 

Mà Lục lão nhi, Lục Gia Hành là người có dã tâm lớn nhất. 

Tô Yên hiểu biết không nhiều lắm, nhưng không phải không hoàn toàn biết gì. 

Gia tộc nhỏ vì tranh giành lợi ích mà mặt đỏ tại hồng, càng đừng nói tới gia tộc lớn như nhà họ Lục này, hẳn là đấu nhau đến người chết ta sống mới thôi. 

Bày ra cục diện lớn như vậy, chắc chắn xảy ra chuyện lớn. 

Tô Yên nghĩ bản thân nên nhanh chóng trốn đi, để tránh khi tai ương ập đến thì bản thân lại thành cá trong chậu. 

Tô Yên đảo mắt nhìn quanh bốn phía, thì thấy có vẻ không dễ để rời khỏi đây. 

Tất cả các cửa ra vào đều bị Lục Gia Hành phái người trông coi. 

Muốn thực hiện kế hoạch thì cũng phải chờ những người này rời khỏi đây mới được. 

Đột nhiên có một chiếc du thuyền xuất hiện ở bến tàu, ước chừng cũng phải có đến cả chục công nhân làm việc trong chuyến tàu này, đang khuân vác hàng hoá lên tàu. 

Ngay khi vừa chất xong hàng hoá thì đột nhiên có một đám người mang mặt nạ xông ra vậy chặt bến tàu. 

Lục Gia Hành quay đầu lại nhìn thoáng qua thì trong lòng bắt đầu thấy nôn nóng: “Là người của Ám Dạ, ai để lộ tin vậy?” 

Thuộc hạ đứng bên cạnh nói: “Ngài Lục mau đi trước đi, nếu không sẽ không kịp đâu.” 

“Lô hàng buồn này không thể rơi vào tay người Ám Dạ được.” Lục Gia Hành lập tức nói: “Mau bảo bọn họ nhổ neo khởi hành đi.” 

Đây chính là lô hàng có trị giá hơn một tỷ, nếu như bị cướp thì Lục Gia Hành sẽ đau lòng chết mất. 

Nhưng du thuyền còn chưa kịp khởi hành thì người của Ám Dạ đã động thủ rồi, trong thoáng chốc bến tàu đã lập tức trở nên rối loạn. 

Tô Yên nhân lúc đang rối loạn thì mau chóng chạy khỏi đây, lỡ như chuyện này liên lụy đến cô vậy thì xui xẻo rồi, cô vẫn cần cái mạng này mà. 

Lục Gia Hành đã sợ hãi thành như vậy, cứ coi như là đối phó được với Ám Dạ đi nữa thì cũng thấy kiêng kị với Ám dạ. 

Tô Yên đang vô cùng hồi hộp nên trái tim đập rất nhanh, sau khi rời khỏi bến tàu thì bước chân của cô cũng trở nên nhanh hơn. 

Tô Yên đi về phía đường quốc lộ, đang định gọi xe. 

Đột nhiên có một chiếc xe đến gần từ hướng bến tàu và còn có một chiếc xe bám theo rất sát đằng sau nữa, tốc độ của hai chiếc xe đó đều rất nhanh. 

Tô Yên nhìn thấy cảnh này thì cực kỳ kinh hoàng, sau khi hai chiếc xe phóng ngang qua trước mặt cô thì chỉ vài giây sau cô đã nghe được một tiếng rầm định tại nhức óc rồi. 

Tông xe rồi. 

Tô Yên vội vàng chạy tới, hai chiếc xe đều đã lật nghiêng, thân xe cũng đã hoàn toàn móp méo, biến dạng. 

Tô Yên trong lòng khiếp sợ, mà lúc này, một người lại từ trong xe chui ra tới. 

Cậu cả nhà họ Lục? 

Tô Yên vô cùng kinh ngạc. 

Sao anh ta lại xuất hiện ở đây? 

Lục Cận Phong cầm gậy chống đứng yên một bên, khuôn mặt đầy vết sẹo