Dương Nhất Thiên đang ngồi ngẩn ra cuối cũng lấy lại tinh thần, thấy Trương Tuyết Y ra ngoài cửa liền đuổi theo.

"Y Y, chúng ta nói chuyện chút được không?"

"Dương Tổng, tôi nghĩ chúng ta chẳng còn gì để nói." Trương Tuyết Y hờ hững đáp lại.

"Y Y à..." Dương Nhất Thiên vẫn không chịu buông tay.

Trương Tuyết Y nghĩ hồi lâu rồi thở dài.

"Vậy anh đứng đây đợi tôi, tôi nói chuyện với hai đứa nhỏ đã!"

"Được!"

Trương Tuyết Y dẫn Cherry và Dưa Hấu ra ngồi ghế đá dưới một gốc cậy, cây này khá to nên hầu hết che khuất tầm nhìn của Dương Nhất Thiên.

Thật bực bội!

Ra tới nơi, Cherry và Dưa Hấu nói.

"Mama, giận tụi con à?"

"Không giận..."

Trương Tuyết Y cười nhẹ, làm sao có thể giận hai bảo bối nhà mình được chứ.

Cherry và Dưa Hấu lúc này mới thả lỏng, hai nhóc thở phào nhẹ nhõm.

"Thế mama kêu ra đây làm gì vậy?"

Dưa Hấu nhấc cái chân ngắn cũn cỡn, bò lên đùi mẹ mình ngồi.

Cherry thì ngồi ngay bên cạnh.

Trương Tuyết Y lấy điện thoại ra, mở vào mục tin nhắn.

"Mới nãy anh Cam nhắn tin kêu mama gọi điện lại để nói chuyện với hai đứa."

Nói rồi đưa điện thoại cho Cherry

"Xì, muốn nói chuyện với nhau thì cứ nói thẳng, cần gì phải lôi con vào cơ chứ"

Dưa Hấu bĩu môi, hai người này cứ như mèo với chuột, làm gì cứ phải lôi cậu vào mới vừa lòng, đúng là ngược cẩu mà.

"Hứ, ai thèm nói chuyện với anh ấy chứ!" Cherry khinh thường nói, nhưng tay vẫn bấm vào nút gọi, lâu rồi không thấy anh Cam...!nên có chút nhớ.

Dưa Hấu liếc nhìn chị mình bằng một ánh mắt khinh bỉ, miệng không thật với lòng.

Đầu bên kia mau chóng nhận máy, có vẻ như chờ từ nãy tới giờ.

Mặt một cậu bé cỡ năm tuổi hiện ra, ngũ quan tinh xảo, trông đáng yêu hết mức.

"A, chào Cherry, chào Dưa Hấu!" Cam cười một cái, một nụ cười tỏa nắng.

"Chào anh Cam!"Dưa Hấu hét lên.

Cậu tính giựt điện thoại để nói chuyện nhưng mà Cherry giữ chặt quá, không tài nào giành được, cậu liền liếc chị mình một cái, nhưng cô bé cũng chả thèm để ý.

"Chào con!" Trương Tuyết Y lên tiếng.

Cherry giơ điện thoại lên quay mẹ mình một cái.

"Mẹ nuôi." Cam cũng chào lại, nhưng ánh mắt lại đặt hết lên người Cherry.

"Anh gọi làm gì vậy?" Cherry hỏi

"Thứ năm tuần sau anh về rồi, em tới đón anh được không?"

"Xì, ai thèm đi đón anh." Cherry bày ra vẻ mặt kiêu ngạo

Nhưng cô bé lại hỏi tiếp một câu.

"Mấy giờ vậy?"

Trương Tuyết Y và Dưa Hấu quay ra nhìn nhau cười thầm, tốc độ bẻ lái của Cherry...!cực nhanh.

Cam sau khi nói thời gian hạ cánh xong cho Cherry thì ngồi bà tám một chút.

Hai đứa hàn huyên một lúc rồi mới lưu luyến tạm biệt nhau, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của mẹ và em trai ở bên cạnh.

Sau khi cúp máy, Lê Tử Đằng liền gửi cho cô một tin nhắn.

"Mới nãy thằng Cam gọi cho Cherry đúng không, anh đòi điện thoại để nói với em mấy câu mà nó không cho.

Thứ năm.

Băng Băng với Cam về nước trước, em ra đón hai người họ rồi đặt khách sạn giúp anh, anh phải ở lại xử lý một số giấy tờ rồi mới về được."

"Vâng, anh cứ làm đi, chị dâu với Cam cứ để em lo!" Trương Tuyết Y nhắn lại.

Sau khi cất điện thoại đi, Trương Tuyết Y kêu Cherry và Dưa Hấu vào nhà trước.

Hai đứa cũng nghe lời, chạy vào nhà nhưng thật ra đứng ở trước cổng hóng bát quái...

Trương Tuyết Y lại chỗ Dương Nhất Thiên đang đứng, anh đang hút thuốc, khuôn mặt tinh xảo như ẩn như hiện dưới làn khói trắng.

Trương Tuyết Y nhíu mày, từ trước tới giờ anh đâu bao giờ hút thuốc, sao giờ lại hút rồi?

Nhưng cô cũng lười quan tâm, giờ đã có người phụ nữ khác lo lắng rồi mà.

Dương Nhất Thiên thấy Trương Tuyết Y nói chuyện xong liền dập tắt điếu thuốc, đi tới chỗ cô.

"Y Y à, chuyện em có bạn trai là lừa anh đúng không?"

"Tôi lừa anh làm gì?" Trương Tuyết Y hỏi lại.

Dương Nhất Thiên nắm lấy tay cô, rồi ôm cô vào lòng.

"Y Y à, đừng giận mà, anh luôn đối xử lạnh lùng với em là anh sai, là anh luôn cứng nhắc, không biết quan tâm phụ nữ cũng là anh sai, về bên anh đi...!đừng bỏ anh lại..." Giọng Dương Nhất Thiên yếu ớt, bất lực, hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Sóng mũi Trương Tuyết Y cay cay, nhưng vẫn đẩy anh ra.

"Dương Tổng à, chúng ta đã kết thúc rồi, chắc anh cũng không muốn làm kẻ thứ ba đâu đúng không?"

Cô nói xong định quay người bỏ đi, không dám đối mặt với anh nhưng ngay sau đó Dương Nhất Thiên nắm lấy tay, xoay người cô lại sau đó thô bạo hôn.

Trương Tuyết Y trợn tròn mắt, giãy ra nhưng không được.

Một tay anh để sau gáy cô, tay khác thì siết chặt eo.

Đau quá!

Dương Nhất Thiên tưởng chừng như mất hết lí trí, anh cạy mở miệng cô ra, lưỡi tiến vào sâu trong khoang miệng, sau đó tham lam nuốt hết mùi hương của riêng cô.

Mặt Trương Tuyết Y đỏ bừng, hít thở không thông, chân tay luống cuống, Dương Nhất Thiên thấy vậy mới từ từ buông lỏng.

Trương Tuyết Y liền đẩy anh ra, nói.

"Dương Nhất Thiên, đừng để ngay cả tình bạn của chúng ta vẫn không giữ được, nếu anh không tin tôi liền dẫn bạn trai tôi tới gặp anh."

Cô nói xong liền quay người bỏ đi, không nhìn Dương Nhất Thiên lấy một cái.

Vì trời khá tối nên anh không thấy được bả vai cô đang run rẩy, một giọt nước mắt của cô từ từ chảy xuống.

Tại sao? Tại sao không nói những lời đó sớm hơn?

Bây giờ đã quá muộn rồi.

Cherry và Dưa Hấu đứng trong góc thấy cảnh đó âm thầm thở dài, papa chọc mama giận rồi.

Thấy mẹ mình đang từ từ đi về phía này, hai đứa liền nhẹ nhàng đi vào trong nhà.

Dương Nhất Thiên vẫn đứng ở đó, dõi theo bóng lưng cô rời đi.

Vẻ mặt chua xót.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa rồi.

Chỉ vì một phút đánh mất lí trí mà anh lại cưỡng hôn cô, một người bình tĩnh như anh không ngờ lại có ngày này.

Dương Nhất Thiên cười tự giễu.

Anh ghen, ghen đến phát điên!

Mỗi khi nghe cô nói đến ngược đàn ông khác, anh đều không nhịn được.