Đó là câu hỏi đánh thức những hồi ức buồn. Josephine ghi nhận cái nhìn đanh thép trong mắt anh. Giờ cô cảm thấy gì về Luke? “Em không biết.” cô nhỏ giọng

Cơn ghen tuông bất ngờ ập tới mà không có sự báo trước. “Thôi nào Josephine, em có thể làm tốt hơn thế.”

Cô nhún vai. Có thể. “Anh đã tiên liệu về cuộc hôn nhân tồi tệ này - sự thật vẫn là chồng em bỗng nhiên rời bỏ em.”

“Đó không phải là câu trả lời cho câu hỏi của anh. Một người phụ nữ vẫn yêu sâu sắc một người đàn ông, thậm chí nếu người đó đối xử tệ với cô ta.”

Anh đã quên mất việc giữ hình tượng cũng như cách cư xử sắc đá trước cô. Cảm xúc dâng trào, cô cố hết sức nở một nụ cười “Em mừng là em vẫn có chút tự hào về điều đó, Blake. Em không bao giờ thực sự là kẻ ưa thích bị người khác đối xử tàn bạo, ghẻ lạnh. Ôi trời, không phải chúng ta nên đi ngay sao?” cô nhìn ra ngoài bãi đậu và nói.

Anh đã chú ý thấy cô gần như lẩn tránh trả lời cho câu hỏi của anh. “Chắc rồi.”

Anh để ý cái cách cô bước lên cầu thang ngay phía trước mặt mình và buộc bản thân anh nén lại tiếng rên. Chiếc váy cô mặc có thể kín đáo, đúng như vậy nhưng nó nhất định không cách gì có thể che kín những đường cong quyến rũ nơi hông cô.

Anh theo cô đến bàn tiếp tân. Mong muốn làm giảm bớt cơn nhức nhối khuấy động anh vừa cảm thấy. Anh thông báo ngay “Đây là Sallie.”, mỉm cười với thai phụ tóc vàng rực ngay tại bàn. “Sallie, đây là Josephine. Người sẵn lòng tạm thời lấp chỗ trống này trong khi cô nghỉ.”, anh quay sang nhìn vào Josephine “Sallie sẽ giới thiệu công việc với em.”

“Okay Blake, dĩ nhiên rồi.” Sallie nói

Thoáng mỉm cười “Anh sẽ gặp em sau, Josephine.” Anh dịu dàng nói.

Sau đó anh quay đi. Cô nhìn theo lưng anh đến khi khuất bóng. Giờ chỉ còn tùy thuộc vào những biểu hiện của cô không chỉ cho Blake mà còn cho những nhân viên khác trong công ty, khẳng định với mọi người cô không phải là một con búp bê xum xoe đầu rỗng tuếch. Cô có thực lực và cô sẽ hoàn thành tốt mọi công việc.

Sallie ra dấu về phía cái ghế “Vậy cô có kiến thức về đầu tư kinh doanh không?”

Josephine lắc đầu “Không gì cả! Nhưng tôi sẵn sàng để học.”

“Cô sẽ cần đấy.” Sallie mỉm cười.

Đã lâu lắm kể từ khi cô nhận một công việc toàn thời gian. Trước đây cô chẳng có chút kiến thức làm việc văn phòng vì vậy cho tới cuối buổi trưa toàn thân rã rời, chân tê hết cả.

Gần đến giờ tan sở, cô cũng bắt đầu quen việc, nhuần nhuyễn cách dùng hệ thống điện thoại phức tạp của toàn công ty và nắm vững luôn hệ thống máy tính nội bộ.

Cô cũng bắt đầu phát hiện ra quyền hành của Blake rộng lớn như thế nào, anh đã làm việc chăm chỉ ra sao... và nhìn ra sự khác biệt giữa anh và người em họ Luke.

“Vậy cô là bạn của Blake sao?” Sallie dò hỏi. “Không bạn gái hay một gì đó giống thế.”

Josephine lắc đầu. Một đêm đam mê nóng bỏng đă không xếp bản thân cô vào loại đó. “Không. Tại sao?”

“Ồ, không có gì đâu. Anh ấy, Blake đó mà đã không hẹn hò với bất kì ai kể từ khi chia tay với Kim, cô biết vụ đó không?” Sallie tâm sự. “Tất cả chúng tôi đều đoán anh ấy vẫn còn yêu Kim, muốn quay trở lại với cô ấy vào một ngày nào đó không xa.”

“Oh” thật ngốc nghếch; Josephine cảm thấy đau nhói trong tim, cộng với một chút thất vọng. Vậy có thể Kim không hoàn toàn là bóng ma của quá khứ như cô đã nghĩ.

Nhưng lời vừa nói của Sallie đã ít nhiều củng cố một thực tế là bất kì hy vọng sai lầm nào về người đàn ông đã khinh thường cô, làm bẻ mặt cô thì hoàn toàn lãng phí thời gian.

Thời điểm tồi tệ hơn khi đến giờ tan tầm, bóng phủ xuống bàn chỉ vừa lúc cô đang vặn cây son môi. Josephine nhẹ chớp mắt và ngước lên nhìn vào đôi mắt xanh nhợt nhạt của anh.

Cái nhìn của anh trông xa cách, kỳ lạ tại sao cô lại nghĩ nó nên ngược lại chứ. Chẳng phải anh xem cô như kẻ hờ, người tiện dụng, một người anh ngập ngừng trao cho bất kì đặc ân.

Josephine tự hiểu mình chẳng bao giờ gây ảnh hưởng lớn đến anh, tuy nhiên cô sẽ phải có được sự tôn trọng từ phía anh. Chết tiệt, vấn đề là bằng cách nào?