Không, gọi là heo cũng không đúng.

Theo ánh mắt dần dần ngưng tụ, Diêu Vũ mới có thể nhìn rõ được, đây là một quái vật đầu heo thân người.

Thể trạng của đối phương dù chỉ sánh bằng một nam tử trưởng thành, cũng không khoa trương như hình dạng của ma ma chủ quản.

Nhưng đứng ở trước mặt Diêu Vũ, vẫn giống như một cây đại thụ, đem y bao phủ dưới bóng râm.

Trên người quái vật mặc xiêm y sang quý, tựa như tơ lụa thượng hạng may vá mà thành.

Dáng người vô cùng mập mạp, cùng loại với nam tử trung niên thường thấy ngoài đời thực.

Lúc này, mũi của nó là đang dán đến bên người Diêu Vũ, khịt khịt ngửi.

Trên người quanh quẩn một mùi hôi hám, tựa như súc vật chân chính.

Ngay khi Diêu Vũ đang im ắng từng chút một nhích người về sau, thì quái vật này rốt cuộc cũng động.

Hai đồng tử to lớn của nó cứ thế nhìn chòng chọc vào người y, mang theo cảm giác tham lam.

Miệng của nó hé ra, trong cổ họng phát ra tiếng ột ột đặc trưng của loài heo.

Nước bọt sền sệt, có màu vàng nhạt tanh tưởi cùng cực cũng tựa như thác, bắt đầu từ trong miệng quái vật tuôn ra, ở trên mặt đất tạo thành từng vũng nước làm người buồn nôn.

Dưới ánh mắt kinh nghi bất định của Diêu Vũ, quái vật lại duỗi bàn tay béo múp của mình ra.

Theo vạt áo lấy tới một nắm vàng, xòe ra, đưa tới trước mặt y.

Trong đầu hiện đầy dấu chấm hỏi, bàn tay của Diêu Vũ đã vịn lấy ván cửa, vô cùng cẩn trọng, chậm rì rì mở ra.

Diêu Vũ chậm chạp không phản ứng, tựa hồ đã làm quái vật đầu heo không quá cao hứng.

Trong miệng nó lại tiếp tục vang lên tiếng khạc khạc uy hiếp, cưỡng ép đưa vàng tới, liên tục đẩy đưa lên ngực y.

Lúc này, Diêu Vũ xem như cũng đã lờ mờ đoán được ý đồ của quái vật này là gì.

Nó muốn dùng vàng mua y!

Về phần mua cái gì...Diêu Vũ cảm thấy, trên người bản thân cũng chẳng có gì có thể bán ngoại trừ linh hồn, huyết nhục và mông.

Nhưng từ nhãn thần của quái vật tới xem, nó tựa như cũng không nhắm vào hai thứ đầu tiên rồi...

Nhận ra mục đích của nó, Diêu Vũ chỉ cảm thấy như vừa nuốt phải ruồi bọ, ghê tởm khôn kể.

Y có thể cùng quái vật yêu đương, nhưng điều kiện tiên quyết, chí ít nó cũng phải có nhan giá trị ngang bằng với quỷ tân lang!

Đừng hỏi ngoại hình thật sự quan trọng đến vậy sao? Bởi vì hỏi chính là sự thật.

"Ta...ta không nhận." Lắc đầu nói, nhân lúc quái vật chưa kịp phản ứng.

Diêu Vũ liền lập tức ngồi bật dậy, bàn tay đang vịn lấy ván cửa cũng lập tức kéo ra.

Trong tích tắc, thân hình nhỏ bé của y liền đã dễ dàng luồn qua khe cửa, nhanh chóng tiến vào trong hành lang.

Y đã hoàn toàn hiểu được, quái vật đầu heo ở trong thế giới kỳ quặc do Mặc Phong tưởng tượng ra này là đại diện cho thứ gì...

Chín phần mười liền là khách nhân của hí tràng!

Ở trong mắt hắn, đám khách nhân này đều là một đám lão già mập mạp, xấu xí.

Thường xuyên ỷ vào tiền tài mà đưa móng heo động chạm hắn.

Nhưng nếu suy đoán này của Diêu Vũ là thật, thì sự tình quả thật là đã có chút hỏng bét.

Bởi vì khách nhân của hí tràng thật sự là nhiều lắm, nếu tất cả đều biến thành loại quái vật thế này, thì y chẳng phải sẽ bị bao vây tứ phía sao?

Diêu Vũ chân trước vừa chạy ra khỏi phòng, chân sau, quái vật đã lập tức hồi thần.

Bàn tay xấu xí khẽ run, vô số hạt vàng liền từ trong kẽ tay nó trượt ra, rơi vãi trên đất.

Giận dữ đem nắm vàng quăng đi, quái vật liền ngửa đầu, phát ra tiếng kêu gào tràn đầy dữ tợn.

Ngay lập tức tông cửa ra ngoài, thân hình cự đại cũng thình thịch đuổi theo sau Diêu Vũ.

Nghe thấy tiếng bước chân hối hả phía sau, Diêu Vũ liền ngoái đầu.

Chỉ thấy lúc này, lỗ tai to lớn của quái vật bởi vì chạy nhanh đã đang không ngừng lắc lư qua lại.

Nó tựa hồ rất tức giận, bộ dạng kia giống như là hận không thể đem y nghiền ra thành bột, từng chút một nuốt vào.

May mắn thay, bởi vì thân thể nặng nề, nên tốc độ của quái vật cũng không nhanh.

Khiến cho đôi chân ngắn của Diêu Vũ có thể tranh thủ được một chút thời gian.

Chỉ là, tiếng gào rống của quái vật, hiển nhiên cũng sẽ thu hút một số thứ khác.

Diêu Vũ có thể lờ mờ nghe thấy được phía sau vách tường của dãy phòng hai bên hành lang đang không ngừng truyền tới dị động.

Từng cánh cửa bắt đầu bị đẩy ra, phía trong lại có những quái vật đầu heo khác bước ra.

Chúng tựa như dã thú, bị cảm xúc của đồng bạn ảnh hưởng tới.

Hai mắt đỏ ngầu, bắt đầu gia nhập vào đội ngũ truy đuổi theo con mồi trước mắt.

Hiện tại, việc duy nhất Diêu Vũ có thể làm là chạy nhanh.

Có trời mới biết, tại sao phòng của Mặc Phong lại xây giữa một đám khách phòng như thế này.

Đầu hành lang cách rất gần, Diêu Vũ rất nhanh liền xông ra khỏi đây, tiến vào trên sân khấu rộng lớn trước hí tràng.

Ánh mắt khẽ liếc, cũng còn tốt, khung cảnh bên ngoài vẫn cùng trong ký ức của y có rất nhiều điểm tương đồng.

Ngoại trừ trước sân là vô số đại thụ rợp bóng, bầu trời xung quanh đều bị bao phủ bởi sương đen mù mịt ra.

Dưới khán đài, từng hàng ghế sạch sẽ đã được bày biện sẵn, nhưng bởi vì hiện tại không phải thời gian biểu diễn, nên toàn bộ đều để trống.

Nếu không, thời khắc này, Diêu Vũ có lẽ đã nếm trải được cảm giác bị vạn chúng chú mục rồi.

Chỉ nghĩ thôi cũng đã không rét mà run.

Cũng không biết Mặc Phong là thế nào nhịn được, dưới vô số ánh mắt của đám quái vật đó mà biểu diễn lâu như vậy..