Bành

Theo một tiếng trầm vang, không kịp phòng ngừa, Lưu Vạn Hoa liền bị một ghế đập văng ra sau. Từ cánh tay cũng truyền tới tiếng răng rắc gãy vỡ của xương cốt.

"A..." Cánh tay tạo thành một đường cong quái dị, chủy thủ trong tay cũng trực tiếp rơi đến bên cạnh. Lưu Vạn Hoa trong nháy mắt liền không khống chế được mà hét thảm một tiếng.

Trong phòng tối đen, Lưu Vạn Hoa chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được bóng người đen nhẻm của Diêu Vũ không biết đã đứng dậy từ bao giờ. Hơn nữa, giống như là còn đang đi về phía mình.

"Rốt cuộc đã không nhịn nổi nữa, quyết định xuất thủ rồi sao?" Trong tay vẫn còn cầm lấy ghế gỗ vừa chụp được từ bên cạnh, Diêu Vũ liền lạnh rên, từng bước một đi về phía Lưu Vạn Hoa.

Hung thần, lệ quỷ, y có lẽ sẽ sợ. Nhưng rốt cuộc là từ đâu đến tự tin, để một bà lão sức cùng lực kiệt như bà ta dám cả gan đâm sau lưng y? Thật đem y xem thành mèo bệnh rồi à?

Lúc này, không quản cánh tay đau nhức, Lưu Vạn Hoa liền lồm cồm ngồi dậy, bắt đầu lần mò trong bóng đêm. Nhưng không để bà ta có cơ hội lấy lại được chủy thủ, Diêu Vũ liền đã nâng ghế giáng xuống lưng bà ta.

"Aaa!"

Diêu Vũ chưa từng thu lực, nên một đòn này cũng triệt để đem Lưu Vạn Hoa làm mất đi năng lực hành động. Xương sống đau đớn như sắp nứt ra. Bà ta cũng chỉ có thể nằm sấp trên đất, vói tay vịn lấy lưng. Sắc mặt trong nháy mắt liền rút cạn huyết sắc.

"Làm sao ngươi lại biết được?"

"Làm sao ta biết? Hừ, kể từ lúc ngươi đẩy tôn tử của mình ra, ta liền đã nảy sinh nghi ngờ. Ngươi nói hắn từ nhỏ đã hoạn dị tật, không thể đi lại. Nhưng khi hắn đến gần, ta đã lập tức ngửi được mùi máu tươi khó phát hiện trên người hắn."

"Đặc biệt là khi nãy, khi ngươi an ủi hắn. Ta cũng đã nhìn thấy, bên dưới xe lăn của hắn, có máu tươi đang nhỏ xuống."

Trong lòng lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, Lưu Vạn Hoa liền theo bản năng tìm kiếm thân ảnh của Tiểu Dịch, tràn đầy không cam lòng nghiến răng :"Thì ra là tiểu súc sinh đó làm hại ta!"

"Cũng không hẳn." Lắc đầu, Diêu Vũ liền trầm tư nói :"Nếu không có chuyện của Tiểu Dịch, ta vẫn sẽ không tin tưởng ngươi. Nhất là khi ngươi bưng đám đồ ăn kia ra."

Lần này, Lưu Vạn Hoa lại không khỏi sững sờ :"Ngươi làm sao..."

"Không cần hỏi. Kỳ thực rất đơn giản thôi. Mỡ động vật khi sơ chế thành đồ ăn, váng mỡ liền sẽ lan ra khắp cả mặt đĩa. Mà trong đồ ăn ngươi làm..."

Khi nói đến chuyện này, thái độ của Diêu Vũ lại bình tĩnh một cách lạ thường, tựa như đang nói chuyện lông gà vỏ tỏi :"Váng dầu lại chỉ đọng lại ở nửa bên đĩa, tạo thành hình bán nguyệt."

"Mà loại trạng thái này, cũng chỉ tồn tại ở mỡ người đem đi nấu ăn."

Nói xong, Diêu Vũ tựa hồ cũng chưa từng ngẫm lại vì sao chính mình lại có thể hiểu rõ được loại chuyện này như vậy. Nhất là trong khi bản thân đã sớm mất đi ký ức trước kia.

Lưu Vạn Hoa bị lời giải thích của Diêu Vũ làm chấn động. Không ngờ được sẽ có loại chuyện như vậy phát sinh. Thế nhưng, ngay sau đó liền đã cười gằn.

Đúng vậy, là bà quá tự cao. Suýt chút còn quên mất, những người chơi ở thế giới này, căn bản là không có bao nhiêu kẻ thật sự là tiểu bạch thỏ dễ ức hiếp cả. Lần này, e là đã đá phải tấm ván sắt rồi.

Tâm tư xoay chuyển rất nhanh, Lưu Vạn Hoa đã bắt đầu động. Nhưng chưa để Diêu Vũ nâng ghế lại giáng xuống một cú. Bà ta liền đã làm ra hành động mà y không ngờ tới được. Đó chính là...cố nhịn đau mà quỳ gối trước mặt y.

"Ô ô...Tiểu Ngư...người trẻ tuổi, ngươi có lẽ biết rõ một lão thái bà như ta sống sót ở một thế giới như thế này là có bao nhiêu khó khăn a. Kỳ thực ta cũng không muốn làm như vậy đâu. Nhưng nếu không làm thế, ta liền sẽ phải chết..."

"Ngươi đại nhân đại lượng, cho ta một cơ hội nữa để sửa sai đi. Van xin ngươi... Về sau ta sẽ không dám tái phạm nữa..."

Lưu Vạn Hoa vừa khóc kêu, lại vừa không ngừng dập đầu van xin Diêu Vũ. Động tác vô cùng dứt khoát, thành thật, đầu va vào trên sàn nhà vô cùng dùng sức, đến mức máu me đầm đìa.

Cốp cốp cốp

Từng tiếng dập đầu giòn giã, kích thích màng nhĩ Diêu Vũ. Khiến y có chút e ngại sẽ khiến nữ nhân hung thần kia quay trở về. Cho nên liền cất bước, muốn đi tới ngăn cản động tác của bà ta.

Nhưng thấy vậy, Lưu Vạn Hoa lại mặc nhiên cho rằng, y đã mềm lòng. Trong mắt lóe lên mừng gỡ, bà ta liền thật mạnh ngẩng đầu.

Có điều, con ngươi Lưu Vạn Hoa ngay sau đó liền đã đọng lại, thu giữ lại hình ảnh cuối cùng của Diêu Vũ.

Từ phía sau, một thanh chủy thủ liền đã không chút lưu luyến từ trong đầu của Lưu Vạn Hoa rút ra. Mang theo một chuỗi tơ máu liên tục chảy xuống.

Thi thể của Lưu Vạn Hoa ngã xuống đất, máu bắt đầu theo vết thương chảy ra mặt đất. Bà ta tựa hồ vẫn còn chưa chết hẳn, nhưng e là đã không thể sống được bao lâu nữa.

Keng Chủy thủ bị người ném xuống. Dưới ánh mắt kinh hãi của Diêu Vũ, hung thủ gây chuyện liền đã từ trên xe lăn trượt xuống, dùng hai tay nhanh chóng bò về phía Lưu Vạn Hoa.

Hắn tựa như dã thú đói khát, bắt đầu dùng tay và răng cắn xé thân thể vẫn còn chưa mất đi sự sống của bà ta, ngay cả nhấm nuốt cũng không thèm, liền đã trước tiếp nuốt vào bụng. Tràng cảnh vô cùng huyết tinh cùng buồn nôn.

Tận mắt nhìn thấy một màn này, trong lòng Diêu Vũ vẫn là có chút khó tiếp nhận nổi. Y ngập ngừng, khó khăn quát lên :"Ngươi!"

Nghe thấy âm thanh của Diêu Vũ, Tiểu Dịch liền từ từ dừng lại hành động của mình. Lúc này, Lưu Vạn Hoa cũng đã hoàn toàn tắt thở, trên thi thể đều là vết cắn loang lổ. Da thịt lỏm chỏm khắp nơi.

Hắn ngẩng đầu, con ngươi vẫn như cũ là một mảnh tối tăm không có nửa điểm quang minh. Miệng cùng hai tay đều là máu, tựa như ma quỷ bên trong phim kinh dị thường chiếu, mang đến xung động thị giác cực lớn, lệnh người sợ hãi.

Trái ngược với bộ dạng đáng sợ của mình, âm thanh của Tiểu Dịch lại hoàn toàn phù hợp với tuổi tác của hắn, giọng điệu non nớt vẫn còn chưa lui.

"Ngươi muốn biết thứ gì, ta có thể thay bà ta nói cho ngươi."