Kỳ nghỉ thường qua mau, tôi cần phải báo danh với cơ quan vào ngày 8/1, vì vậy trước đó một ngày, tôi xách mông quay về D thành, lúc gần đi, mẹ tôi tha thiết dặn dò, cũng vì tôi mà chuẩn bị bao lớn bao nhỏ đồ ăn, người nhà tôi cùng nhau tiễn tôi ra đến tận ga tàu, thẳng đến khi tàu đã lăn bánh đi thật xa, tôi ngoái đầu nhìn lại, bọn họ vẫn còn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo.
Trong nội tâm tôi có loại cảm giác vô cùng chua xót, cảm thấy mình là một kẻ rất không hiếu thuận, kỳ thật, tôi thật sự không muốn về nhà vào dịp lễ mừng năm mới, không chỉ là lễ mừng năm mới, bất cứ một ngày lễ náo nhiệt nào, đều có thể khơi dậy nỗi cô đơn lạnh lẽo ẩn sâu nơi đáy lòng tôi. Người ta thường nói, bởi vì một người, mà yêu thương cả một thành phố, tôi lại vì một người, mà chạy trốn quê hương của mình. Tôi kéo rèm xuống, không muốn qua ô cửa sổ nhìn thấy những khối kiến trúc quen thuộc, những con đường quen thuộc, cùng với bất luận thứ gì có thể khơi gợi cho tôi nhớ về nơi này, dẫu cho chỉ là một thân cây, một ngọn cỏ. Tôi chán nản nghĩ, tâm hồn mình chẳng biết từ khi nào đã biến thành gốm sứ, mong manh dễ vỡ đến nhường này. Ngày 8/1, tôi qua công ty nhận lì xì đầu năm, những ngày kế tiếp mặc dù nói là đã đi làm, nhưng kỳ thật vẫn còn trong không khí năm mới, mỗi ngày về cơ bản cũng không có việc gì, tôi chỉ đơn giản đến báo danh mà thôi. Bất quá thì với tôi, bề bộn cũng tốt, rảnh rỗi cũng tốt, cũng như nhau cả thôi. Trong công ty, tôi làm công việc khảo sát thi công, mà thời gian tôi tham gia công tác ngắn, trẻ tuổi lại không có trình độ gì, vậy nên phải vô cùng cố gắng trong công việc, tôi cũng cẩn thận lựa chọn cho mình một căn hộ thuê ở trong một tiểu khu. Tại thành phố này, tôi không có bạn, cùng đồng nghiệp bảo trì một mối quan hệ không xa không gần, cũng không có thú vui gì, mỗi ngày làm việc xong thì lên đường trở về nhà, ngoại trừ đi mua nhu yếu phẩm sinh hoạt, về cơ bản, tôi cũng không bước chân ra khỏi nhà. Đọc sách, nghe nhạc, chơi máy tính, ngẩn người, mỗi ngày tôi lặp đi lặp lại những chuyện này, càng làm càng phát hiện, bản thân mình ngày càng không tìm ra được niềm vui thú từ chúng. Câu chuyện chia tay cùng Lương Noãn Tình cứ một mực ám ảnh tôi, cái loại ám ảnh này có mặt ở khắp mọi nơi, chỗ nào cũng có. Khi tôi đọc sách, ngẫu nhiên nhìn thấy một ít câu chữ, liền lập tức có cảm xúc đau đến tận tâm can, mà khi nghe những bài nhạc buồn, bất tri bất giác liền lã chã rơi lệ. Những đêm dài vắng người, nằm ở trên giường, những ký ức xưa cũ sẽ lại lần nữa rồi lần nữa sống dậy, sự tốt đẹp của cô ấy, nụ cười của cô ấy, vẻ đẹp của cô ấy, cả khi cô ấy tuyệt tình, cùng sự tàn nhẫn của cô ấy... Chúng lần lượt chui vào trong những giấc mơ, vĩnh viễn tra tấn tôi. Tôi không biết là do tôi cảm tính hay quá mềm yếu, hay những người thất tình trên thế giới này thì thường như vậy. Tóm lại, chuyện cô ấy rời bỏ tôi là một đả kích quá sâu nặng, nặng đến mức kéo tôi xuống vũng bùn yêu và hận, không thể tự bước xuống, mà cũng chẳng thể tự kìm chế. Nhiều khi tôi nhìn gương mặt mình trong gương, khuôn mặt không sức sống, đôi mắt trống rỗng, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy xa lạ đến sợ hãi. Thế nhưng, tôi vậy mà vô lực tự cứu lấy mình. Lúc ấy thật ngây thơ, nghĩ yêu, là thật sự có thể gần nhau cả đời. Cho đến hôm nay, mới biết, yêu nhau nhất thời, đổi lấy thương tâm cả đời. Những câu thề non hẹn biển, chẳng qua chỉ là những viên kẹo bọc đường chứa đầy độc dược mà thôi. Tối hôm đó, như thường lệ, tôi lại ngồi ì trước máy tính chơi game, điện thoại để trên bàn bỗng nhiên vang một tiếng lớn, tôi nhìn sang, không để ý tới, tiếp tục đánh máy, chờ tôi qua màn, tiếng chuông cũng đã dừng lại, tôi tạm dừng trò chơi, cầm điện thoại lên xem xét, trái tim chỉ trong một khắc nảy lên mà đập thình thịch. Trên điện thoại là dãy số quen thuộc, khắc sâu đến nỗi tôi có thể đọc ra vanh vách, đã từng có vô số đêm dài, tôi gõ lên điện thoại từng con số, nhẹ nhàng xúc tác với màn hình lạnh lẽo, sau đó một số rồi lại một số lần lượt xóa đi. Tôi biết rõ, dãy số này tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ bấm gọi đi, thế nhưng, hiện tại, cô ấy lại là người gọi cho tôi. Tôi kinh ngạc nhìn màn hình, còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, điện thoại trong tay tôi lại vang lên, tay tôi như bị nó thiêu đốt, lại lần nữa trả nó về mặt bàn. Một lần, hai lần, năm lần... Tiếng chuông tuần hoàn liên tục, hẳn là tôi đã đánh giá thấp độ kiên nhẫn của người bên kia, cũng đánh giá cao định lực của bản thân mình, tôi hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng nhận điện thoại. "Alo?" Lúc nói chuyện, tôi rõ ràng cảm giác được lòng của mình đang run lên, cái run rất nhỏ, may mà giọng nói của tôi vẫn kiên định vững vàng. "Nhất Nặc." Cô ấy ở đầu bên kia nhẹ nhàng gọi tên tôi. "Ừ, có việc gì không? Giờ mà cậu muốn chúc tết là muộn rồi đấy?" Tôi biết rõ câu nói kia không có chút hài hước nào, thế nhưng tôi thực sự không có gì khác để nói, tôi hỏi cô ấy sao lại biết số của tôi, cũng không quan trọng, dù sao kết quả cũng là đã biết rồi. "Nhất Nặc, bây giờ mình đang ở D thành." "Hả?" Tôi lắp bắp kinh hãi. "Mình tự lái xe tới đây." Tôi không nén được tức giận: "Cậu tới đây làm gì?" "Mình tới để tìm cậu, nhưng mà không biết cậu ở đâu." Giọng nói của cô ấy trái lại như thể đang nói về việc nhà vậy, tôi thoáng cái liền phát hỏa, nhưng vẫn mạnh mẽ tự kềm chế lấy mình: "Tìm tôi để làm gì?" "Không có gì, chỉ là muốn tìm cậu thôi. Mình không quen nơi này lắm, mình chỉ biết bây giờ mình đang ở cạnh quảng trường Đức Nhuận, cậu có thể không đến gặp mình, nhưng trước khi cậu xuất hiện, mình sẽ một mực đợi ở trong xe." Nói xong, cô ấy nhanh chóng cúp máy, tôi nắm điện thoại, qua hơn mười giây mới phục hồi lại tinh thần, shit! Tôi giận đến giơ chân, gần như muốn ném đi cái điện thoại, cô gái chết tiệt, cô ta biết cách để uy hiếp tôi, cô ta là đi guốc trong bụng tôi có phải không! Ước chừng nửa giờ sau, tôi ở tại quảng trường Đức Nhuận tìm thấy xe của Lương Noãn Tình, sau đó ngồi vào ghế lái phụ, dùng sức đóng cửa xe lại. "Nhất Nặc." Tôi không thèm để ý đến cô ấy, mắt nhìn thẳng về phía trước, gương mặt tái mét: "Lái xe đi!" Cô ấy biết rõ tôi đang giận, nghe lời mở máy xe, tôi một mực chỉ đường cho cô ấy: "Đi thẳng phía trước, rẽ phải, đúng rồi, lại rẽ phải..." Khách sạn trang trí đèn nhấp nháy bắt mắt đập vào mắt chúng tôi, cô ấy nghiêng đầu: "Cậu định để mình ở khách sạn?" Tôi hỏi lại: "Bằng không thì ở đâu? Nhà của tôi chỉ có một chiếc giường." Cô ấy cắn cắn môi, không nói thêm gì nữa, một đường chạy xuống bãi đỗ xe bên dưới quán rượu, sau đó chúng tôi theo thang máy đi vào sảnh khách sạn. "Cho tôi một phòng." Lễ tân dáng vẻ chân thành cười hỏi chúng tôi: "Vâng, xin hỏi hai chị muốn loại phòng gì ạ?" "Phòng giường lớn." Tôi đem tiền cùng CMND đưa cho cô ta, làm xong thủ tục, tiến vào thang máy, đi lên lầu, trong suốt quá trình này, cô ấy vẫn yên lặng đi theo tôi, chúng tôi không nói với nhau một câu, thậm chí còn không trao đổi lấy một ánh mắt. Tiến vào gian phòng, mở đèn, tôi đi qua, đặt tờ giấy thế chấp lên trên chiếc tủ đầu giường: "Chỗ này ở cũng thoải mái, cậu ở lại đây một tối, sáng mai lái xe quay trở về đi." "Cậu muốn đi?" Cô ấy đang treo chiếc áo khoác lên móc áo, nghe thấy những lời này của tôi, quay đầu nhìn tôi vẻ không thể tin được. Tôi ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô ấy: "Chỗ này chỉ có một cái giường lớn, chẳng lẽ cậu muốn tôi ngủ cùng cậu?" "Nếu như mình không cho cậu đi thì sao?" Căn phòng này, ngọn đèn ôn hòa có chút mập mờ, cái giường lớn thoạt nhìn rộng rãi thoải mái dễ chịu, vốn đã khiến cho tôi có chút khẩn trương, mà khi cô ấy nói những lời kia, đôi mắt chăm chú nhìn tôi, càng khiến cho nội tâm tôi hốt hoảng, lúc này đây, tôi lại có thể đem mình biến thành một diễn viên tạm bợ, hành động đó của tôi chỉ để che phủ nỗi sợ vô hình trong lòng. Tôi cao thấp đánh giá đôi mắt cô, cười có chút ngả ngớn: "Nếu như cậu muốn cùng tôi ôn chuyện cũ, thì từ góc độ đạo đức, tôi tất phải nhắc nhở cho cậu một sự thật, đó chính là cậu đã là phụ nữ có chồng rồi." Vẻ mặt Lương Noãn Tình thoáng cái trở nên cứng ngắc, trong mắt của cô ấy, nước mắt như ẩn như hiện, tôi không dám nhìn cô, nhẹ giọng nói một câu: "Tôi đi đây, cậu đi ngủ sớm một chút đi." Rồi vội vàng muốn vượt qua cô ấy đi về hướng cánh cửa. Cô ấy dường như giật mình tỉnh lại, liên tiếp lui về sau vài bước, dùng thân thể của mình ngăn chặn cửa: "Nhất Nặc, mình sẽ không để cho cậu rời đi!" Tôi thực sự tức giận, không có cách nào giả bộ nữa: "Rốt cuộc cậu muốn gì?" "Nhất Nặc, mấy năm qua cậu một mực trốn tránh mình, mình gọi điện cho cậu cậu liền đổi số, nhắn tin thì cậu không một lời hồi âm. Mình biết cậu hận mình, thế nhưng rời xa cậu, trong lòng mình không khó chịu sao? Cậu biết lúc đó mình phải chịu bao nhiêu là áp lực không? Mình là con một trong nhà, mình không thể không kết hôn, hơn nữa ba mình khi đó bệnh, cần rất nhiều tiền để chữa trị..." Tôi lạnh lùng cắt ngang cô ấy: "Ít nhất trước khi cậu và anh ta tay trong tay, cũng nên báo cho tôi một tiếng, đừng để cho tôi là người biết cuối cùng." Cô ấy nhìn tôi, trong mắt tràn ngập vẻ cầu xin cùng thống khổ: "Nhất Nặc, mình không muốn mất cậu, mình biết rõ một khi cậu đã biết, sẽ không còn để ý đến mình nữa, vậy nên, lúc ấy, mình đã ngu xuẩn thầm nghĩ sẽ kéo dài mối quan hệ của chúng ta..." "Haaa...!" Tôi nở nụ cười: "Noãn Tình, nếu như cậu chịu nói cho tôi biết, sau đó chúng ta chia tay, cậu cùng anh ta ở chung một chỗ, cậu và tôi nhiều lắm chỉ là hữu duyên vô phận, thế nhưng cậu lừa gạt tôi cùng anh ta vụng trộm hẹn hò, cái đó gọi là phản bội đấy!" "Nhất Nặc, mình xin lỗi, là mình lừa dối cậu." Trong mắt cô ấy ánh lên lệ quang lập loè, bỗng nhiên cô ấy bước tới, nhẹ nhàng đứng ở trước mặt tôi, dùng âm điệu trước sau như một điềm đạm đáng yêu mà thủ thỉ: "Thế nhưng mình không thể dứt tình, mình không yêu anh ấy, người mình yêu vẫn luôn là cậu, mình vĩnh viễn không quên được khoảng thời gian chúng ta ở chung một chỗ, Nhất Nặc, người mình yêu chính là cậu, một mực chỉ có cậu." Mùi hương trái cây nhàn nhạt nhào vào trong mũi tôi, đó là mùi sữa tắm yêu thích của cô ấy, mùi hương khiến tôi bao lần mê luyến, cô ấy ôm tôi, ngọt nhạt bên tai nói yêu tôi, tình cảnh này quen thuộc đến thế nào, tôi như bị giọng nói ấy thôi miên, rơi vào trong một giấc mộng khoan khoái đầy mật ngọt, trái tim đang từ từ tan ra, tôi nhắm mắt lại, nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô ấy. Cô ấy ôm tôi càng chặt, giọng nói nhẹ nhàng như nước chảy: "Nhất Nặc, mình biết mình tổn thương cậu rất sâu, nhưng lúc đó mình không còn cách nào khác, kết hôn là sự kiện mình không thể nào trốn tránh được, nhưng mình vẫn luôn hi vọng có cơ hội bù đắp cho cậu." Kết hôn? Tôi mở to mắt, như là đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng, cô ấy không phát giác gì, vẫn như cũ nỉ non bên tai tôi, nói qua những lời dỗ ngon dỗ ngọt động lòng người. Tôi ngây người trong chốc lát, đem đôi tay trên vai mình gạt ra, nhìn sâu vào trong đôi mắt cô ấy: "Cho nên, Noãn Tình, phương thức đền bù của cậu, là để cho tôi thành kẻ thứ ba sao?"