Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 17: Nếu có thành ý, cuối tuần mời đi Bắc Kinh

Không khí giống như là đông lạnh rồi, tôi nghĩ vẻ mặt tôi phải rất cứng ngắc, hai mắt nhất định còn mang theo một chút hoảng hốt. Sau đó, tôi lập tức hối hận, sao tôi lại mất bình tĩnh cơ chứ, bộ dạng này của tôi, chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này rồi sao?

Trong nội tâm tôi chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng miệng lại phát ra một tiếng cười ngắn ngủi: "Ha ha, đối tượng xem mắt là nữ? Chị... Chị đang đùa đó hả."

"Tôi có hay nói giỡn không?" Đôi mắt trong trẻo như nước nhưng mang nét lạnh lùng của Kiều Tư Vũ phảng phất như có chút ánh sáng chớp động, chị ấy dừng lại một chút, dùng một loại thanh âm nhẹ vô cùng mang theo ý cười nói: "A, đúng là tôi đang đùa đấy."

Tôi không thể đối mặt với chị ấy thêm được, cố gắng định thần, cúi đầu tiếp tục soạn tin nhắn.

"Em thích con gái phải không?"

Tôi lại một lần nữa kinh ngạc nhìn chị ấy, chị ấy lại còn bồi thêm một câu: "Lần này tôi không nói giỡn đâu."

"Vì sao lại nói như vậy?"

"Trực giác."

Tôi gần như muốn khóc, trong đầu nảy sinh một loại ý niệm dù bất cứ giá nào cũng không muốn giải thích, người phụ nữ trước mặt này cao quý, ưu nhã, còn có sự khôn khéo dường như có thể hiểu rõ hết thảy mọi thứ, khiến cho người trước mặt chị không có chỗ nào che dấu, bản năng nói dối đều biến thành một chuyện khó khăn.

"Đừng để ý, thật ra, chuyện này không có gì là không tốt."

Trong lúc nói chuyện, chị ấy đã đứng lên, thản nhiên nói: "Đương nhiên, tôi cũng không nói là tốt, nó chỉ là một việc rất bình thường thôi."

Ngữ khí của chị ấy, thần thái của ấy, quả thực mang theo một loại hiệu quả trấn an thần kỳ, trái tim tôi trở lại quy luật bình thường, tôi đứng dậy, vội vàng hỏi: "Chị muốn đi đâu?"

"Em có ý gì?"

Tôi lúng ta lúng túng nói: "Em định mời chị đi ăn một bữa cơm." Thấy chị ấy nhìn qua, tôi lại luống cuống bổ sung: "Coi như là cảm tạ."

"Không cần, hôm nay tôi có việc, để lần sau đi."

Chị ấy khẽ lắc đầu, trong giây phút ngắn ngủi đó, tôi có một loại cảm giác vô cùng kỳ quái, tôi cảm thấy tâm tình Kiều Tư Vũ có chút không tốt, tôi không thể nói rõ ra tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng tôi có thể cảm giác được loại tâm tình cải biến vi diệu đến mức khó có thể cảm thấy được đến từ chị ấy. Tôi cũng không thử cố gắng tranh giữ chị ấy lại, chỉ lặng lẽ đứng dậy tiễn chị ấy ra đến cửa.

"Em vào đi, hẹn gặp lại."

Lúc chị ấy hướng tôi nói lời tạm biệt, môi tôi bỗng nhiên giật giật, kích động nói ra một câu mà tự bản thân cũng không nghĩ mình sẽ nói: "Chị nói đúng, em thích con gái."

Trên mặt chị ấy hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó gật gật đầu: "Ừ."

"Gặp lại sau, lái xe cẩn thận nhé."

"Ừ."

Cuối cùng thì tôi cũng không từ chối Hà Hiểu Khê, nhưng bởi vì dọn vệ sinh lâu khiến cho tôi bị muộn giờ hẹn, thành ra lại thành hẹn nhau đi ra ngoài ăn khuya.

Hà Hiểu Khê về phương diện ăn uống coi như hợp cạ với tôi, cô ấy thích vị cay, vừa vặn hợp với khẩu vị của tôi, buổi tối chúng tôi ra ngoài tìm một cửa hiệu có chút danh tiếng, gọi một bàn món ăn nóng, tôm hương cay, cua hương cay, còn có hai phần rau trộn.

"Bia hoa quả không?"

Hà Hiểu Khê hai tay nâng cằm, sử dụng chiêu bài nụ cười ngọt ngào, tôi một bên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, một bên nhúng bát đũa qua nước sôi.

Cô ấy rầu rĩ mở miệng: "Ngày hôm qua thiếu chút nữa mình bị người ta sàm sỡ rồi."

"Cái gì?"

Tôi giương mắt nhìn cô ấy, đã thấy cô ấy bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: "Ngày hôm qua lãnh đạo bảo bọn mình đi tham dự một bữa tiệc của cục thuế vụ, có một tên Phó cục trưởng rất đáng ghét, uống rượu say thì quàng vai mình, một mực rót rượu cho mìn, may mà có lãnh đạo giải vây cho."

Đầu tôi lập tức liên tưởng ra một gã bụng phệ, đầu heo đang cùng Hà Hiểu Khê cười dâm tà, tôi lập tức lên cơn phẫn nộ không thể kìm nén: "Cặn bã! Vô liêm sỉ!"

"Thật sự mình rất ghét đi xã giao kiểu này."

Trước đây tôi từng có kinh nghiệm các ngành chính phủ, biết trong các bữa tiệc, lãnh đạo đều thích gọi các tiểu cô nương xinh đẹp trong đơn vị đi tiếp rượu, coi như là làm cầu nối các cấp lãnh đạo ăn cơm có thể ăn được cảnh đẹp ý vui. Hà Hiểu Khê lại đang công tác trong bộ phận tài vụ của một xí nghiệp nhà nước, thường xuyên phải giao thiệp với người bên nghành thuế vụ, chuyện xã giao này tự nhiên là không tránh được, tôi nhìn vẻ buồn rầu của cô ấy, từ đáy lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ thay cô.

Tôi một bên châm trà, một bên dịu dàng an ủi: "Không có biện pháp nào khác, quan trường so với trên thương trường cũng tốt hơn một chút, ít ra hắn ta cũng không dám làm thật, cậu cũng phải học cách bảo vệ bản thân đi."

"Mình biết rồi."

Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt cong cong, ngón tay cầm lấy bia hoa quả: "Mình muốn uống cái này."

Tôi là người mở ra, bỏ một chai trước mặt cô ấy, vừa vặn đồ ăn lúc này cũng đã lần lượt đem lên đủ, vừa thấy quả ớt hồng hồng, con cua vàng vàng, tôm trơn mịn sang sáng, làm cho ngón trỏ người phải động. Tôi gắp một con cua bỏ vào trong bát của cô ấy, cười nói: "Ăn đi."

"Ừm, cám ơn."

Thịt tôm tươi mới, cua cũng rất đậm vị, giữa lúc nhấm nuốt có vị ngọt nhè nhẹ, phối hợp với hương vị cay ngon, lúc bắt đầu ăn quả thực rất thoải mái, chỉ chốc lát sau, trước mặt chúng tôi vỏ tôm cua đã chồng chất như núi, Hà Hiểu Khê lần lượt đưa một tờ giấy ăn cho tôi, sau đó giơ lên chai bia hoa quả, tôi cùng cô ấy đụng một cái, uống một hớp lớn.

"Ha, cua cay ở đây ngon thật."

"Nhất Nặc."

"Sao vậy?"

"Gần đây... Gần đây có người theo đuổi mình."

"Ừ." Tôi thờ ơ đáp lời, sau đó đột nhiên phản ứng kịp, động tác bóc vỏ cua ngừng lại: "Cái gì cơ? Là nam hay là nữ?"

Cô ấy mấp máy môi: "Nữ."

"Nữ?" Tôi tò mò: "Sao cậu biết?"

"Bạn của bạn, cô ấy vừa thấy mình thì giống như rất có hứng thú." Cô ấy liếc nhìn tôi, tựa hồ có điểm ngượng ngùng: "Sau đó thì mỗi ngày đều gọi cho mình."

"Cô bạn đó là người như thế nào?"

"Rất tốt, nói chuyện rất hài hước, có thể pha trò khiến người ta vui vẻ."

Thời điểm trò chuyện những điều này, tôi cảm thấy mình cùng Hà Hiểu Khê giống như đôi bạn đã quen biết nhiều năm, một bên hai người vừa uống rượu vừa ăn cái gì đó, một bên bàn về chuyện tình cảm của nhau, không đúng, là cảm tình cá nhân. Bầu  không khí giữa chúng tôi rất tự tại, rất nhẹ nhàng, vô cùng... Ừ, thân thiết.

"Nhất Nặc, cậu cảm thấy... Mình nên làm thế nào?"

"Hả? Cái gì?"

Tôi hồi phục lại tinh thần, liền nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Hà Hiểu Khê: "Không có gì."

Tôi có chút không xác định cô ấy vừa nói cái gì, chưa phát giác ra có chút áy náy: "Thực xin lỗi, Hiểu Khê, tớ vừa rồi không nghe rõ, cậu lập lại lần nữa đi."

"Nhất Nặc, cậu hôm nay giống như có tâm sự, có chút không tập trung." Hà Hiểu Khê hơi cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Tôm còn nhiều, ăn đi."

Ăn xong bữa khuya không tính là quá muộn, mới chỉ có hơn chín giờ, Hà Hiểu Khê cố ý không cho tôi đưa về, tôi cũng không kiên trì nữa, tự mình về nhà.

Tắm rửa xong, thay quần áo ngủ, tôi lười biếng nằm ở trên ghế sô pha phòng khách, đẩy cánh cửa thủy tinh ngăn cách phòng khách, ngắm nhìn cảnh vật phồn hoa bên ngoài, xa xa là đèn đường hòa với ánh sáng chói mắt từ những tòa nhà cao ốc, trong nội tâm tôi vẫn nghĩ đến những lời nói của Hà Hiểu Khê.

Kỳ thật đêm nay tôi quả thật không tập trung, cũng không phải là bởi vì có tâm sự gì, mà là tôi đang nghĩ đến Kiều Tư Vũ.

Kiều Tư Vũ đúng là một người phụ nữ không tầm thường, nhưng tôi đối với chị ấy cũng không có ý tưởng gì khác, chị ấy, suy cho cùng giống như đường chân trời chói mắt không thể chạm tới, dụ dỗ người lại gần, nhưng lại không sinh người vọng tưởng. Mà kỳ quái nhất chính là, tôi đối với chị ấy lại có một loại cảm giác tín nhiệm không rõ, giống như ngày hôm nay, tôi đã thú nhận tôi thích con gái. Xét theo tính cách của bản thân, nói ra chuyện đó là rất hiếm thấy, lúc trước là do Hoa Miêu ép hỏi, tôi mới lộ ra chuyện của mình và Lương Noãn Tình.

Hoa Miêu đã từng nói, Kiều Tư Vũ rất lạnh, cái lạnh gần như vô tình tàn khốc, nhất là lúc đang làm việc không có một điểm tình cảm. Ban đầu, tôi có chút sợ chị ấy, nhưng mà càng tiếp xúc tôi lại càng cảm giác được, chị ấy chỉ có vẻ ngoài lạnh lùng, còn đối với tôi lại tràn ngập thiện ý, chính là bởi vì thế, tôi ở trước mặt chị ấy cũng càng ngày càng buông lỏng.

Đêm nay, khi ở cùng Hà Hiểu Khê, tôi thậm chí còn nghĩ đến Kiều Tư Vũ.

Đúng vậy, là cảm giác nhớ.

Tôi nghĩ,  tôi không phải là bởi vì chị ấy xinh đẹp kinh người, cũng không phải bởi vì chị ấy giơ tay nhấc chân cũng phát ra khí chất cao quý, tôi chỉ đơn thuần thích ở chung một chỗ với chị, thích dáng vẻ lãnh lãnh đạm đạm, thích con ngươi băng lãnh, nhưng lại ngẫu nhiên biểu hiện sự ôn hòa, thích chị ấy trong lúc lơ đãng, khóe miệng nở nụ cười ấm như gió xuân.

Quan trọng nhất là, tôi cảm thấy tâm tình chị ấy hôm nay có chút khác thường, trong nội tâm tôi lại có loại khát vọng muốn quan tâm đến suy nghĩ của chị ấy.

Lại một lần nữa tôi cất đi tình cảnh buổi chiều cùng chị ấy chung đụng, bỗng nhiên có chút ngồi không yên, tôi trở mình đứng lên, cầm lấy điện thoại, nhắn một cái tin nhắn: "Chị đang làm gì đấy?"

Cái tin nhắn ngu xuẩn, rất đần độn, rất khuôn sáo, lắm người sử dụng, nhưng mà trừ bỏ nó ra, tôi thật sự không nghĩ ra nên mở đầu thế nào.

"Thu xếp đồ đạc."

Tin nhắn lần này gửi về rất nhanh, vượt quá dự liệu của tôi, tôi lại gửi: "Chị xắp xếp đồ đạc làm gì? Sắp đi đâu à?"

"Đi công tác, đi Nghiễm Châu trước, sau đó thì bay qua Bắc Kinh."

"A? Chị đi trong bao lâu?"

"Đại khái là một tuần lễ. Sao nào? Còn đang muốn mời tôi đi ăn cơm hử?"

Nhìn thấy tin nhắn này, tôi không khỏi lúng túng, đương nhiên không phải tại tôi nhớ kỹ lời mời ăn cơm, thế nhưng chẳng lẽ tôi lại nói là vì tôi nhớ chị ấy à, nghĩ một chút, tôi mới nhắn lại: "Đúng vậy."

"Cuối tuần em được nghỉ đúng không?"

Câu hỏi rất đột ngột, cũng rất kỳ quái, tôi nhắn lại: "Đúng vậy, việc của em nghỉ ngơi như bình thường thôi."

"Nếu có thành ý, cuối tuần mời tới Bắc Kinh."

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, đối với cái loại tin nhắn mang theo một chút mùi vị khiêu khích này, tôi nhìn trọn vẹn cả buổi, sau đó đứng dậy trở về phòng, nhanh chóng khởi động máy tính lên, rồi ấn mở một trang web đặt vé máy bay.