Về cái lần kéo nhau lên đồn công an kia, chuyện cứ như vậy mà trôi qua, rất lâu sau này, tôi mới biết được, hóa ra cái người xung đột với Kiều Hãn Vũ dạo nọ, đúng là con của một lãnh đạo quyền cao chức trọng, con nhà giàu với con nhà quan nổi lên xung đột, rốt cuộc không một ly sứt mẻ trở ra, chuyện gì cũng êm đẹp, điều này xác thực khiến cho tôi có chút kinh ngạc, khả năng Kiều Hãn Vũ thực không phải con nhà giàu có bình thường, tôi giống như có chút lý giải được lo lắng của Hoa Miêu.
Mùa hè này nói dài cũng không dài, mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, rất nhanh đã trôi qua rồi, tôi cũng đúng hạn đi báo danh ở trường cấp 3 kia. Sau khi rời trường học một đoạn thời gian, lần này trở lại sân trường, tôi cũng có điểm kích động, thậm chí là còn có chút khẩn trương. Hai bên đường cây cối ấm áp, trong bồn hoa hoa khoe sắc thắm, còn có những gương mặt mang nét thanh xuân tươi cười, khiến cho tôi giật mình như lạc vào mộng cảnh, bất giác nhớ lại thời trung học của bản thân, cùng Hoa Miêu vượt qua quãng thời gian vô lo vô nghĩ, còn có cảm xúc với mối tình đầu Lương Noãn Tình, sống mũi không khỏi có chút cay cay. Người hiểu rõ tôi nhất quả nhiên là Hoa Miêu, cô ấy nói rất đúng, tôi đúng là thích hợp làm giáo viên, kỳ thực tôi cũng không muốn lắm lời về chuyện tôi mỗi ngày đi soạn giáo án như thế nào, đứng trên bục thao thao bất tuyệt ra sao. Nói tóm lại, tôi thật sự ưa thích môi trường học tập, rất hưởng thụ việc đem tri thức tưới tiêu cho người khác, mà những học sinh của tôi cũng như thủy triều bùng nổ, tựa hồ cho rót cho sinh mạng tôi sức sống mới, khiến cho tôi có cảm giác mình dường như trẻ ra vài tuổi. Mặt khác, tôi cũng tiếp xúc nhiều hơn với Tôn Oánh, tuy rằng tôi thuộc bên Ngữ văn, còn cô ấy thuộc tổ Anh ngữ, văn phòng cả hai cách nhau rất xa, thế nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên hẹn nhau cùng đi xuống căng tin ăn cơm, hoặc là ở bên ngoài dùng bữa. Vào những ngày cuối tuần, tôi cũng không còn chỉ ru rú ở trong nhà chơi game, đọc sách, xem TV, hoặc là buôn chuyện từ trái tim đến trái tim với Hoa Miêu, bạn bè của tôi dần dần gia tăng, các hoạt động theo đó cũng tăng thêm nhiều, sinh hoạt cũng trở nên muôn màu muôn vẻ. Lễ khai giảng còn hơn hai tháng nữa, và tôi gặp Kiều Tư Vũ lần thứ 3 trong đời. Đây là một sự kiện vô cùng bất ngờ đối với tôi, biết nói như thế nào đây, cũng giống như trong hài kịch ấy. Nói đến đây, tôi không thể không nhắc đến một hiệu sách nhỏ gần trường học của mình, nói là hiệu sách nhỏ, bởi vì nó thật sự không lớn, có khả năng là do vị trí tấc đất tấc vàng của nơi đây. Bất quá, cửa hiệu trang hoàng rất tinh xảo, diện tích tuy nhỏ, nhưng vật dụng đều đủ, nhân khí cũng rất vượng. Nhìn vào phong cách của cửa hiệu, tôi có thể đoán ra chủ nhân của nơi này hẳn phải là bậc phong nhã nhân sĩ, mà nhìn từ một phương diện khác, ông ta cũng phải là một người khôn khéo làm ăn, bởi vì cửa hiệu này đồng thời kinh doanh cả trà sữa, cùng một ít món ăn để nhâm nhi. Khách tới nơi này, có thể vừa mua sách, lại vừa có thể thuận tiện đóng gói một cốc trà sữa hoặc mấy hộp bánh ngọt đem về nhà ăn, đương nhiên cũng có thể gọi một ly trà sữa, thêm mấy đĩa bánh ngọt, với lấy một quyển sách trong tiệm và rồi vượt qua một buổi chiều nhàn nhã mà mãn nguyện. Trà sữa trong cửa hiệu này không phải dạng vừa đâu, và tôi dám chắc là không chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy, quả thực tôi cực kỳ thích loại trà sữa bánh pút-đing của nơi đây, trà sữa rất thơm, đậm vị, phối hợp cùng bánh pút-đing mượt mà tan trong miệng, khiến cho vị giác của tôi đạt đến khoái cảm vô cùng. Nơi này rất nhanh chiếm được một vị trí trong lòng tôi, cứ khi nào rảnh rỗi, tôi lại muốn tới nơi này mua vài cuốn sách, đem theo hai cốc trà sữa trở về, một cốc kia là mua cho Tôn Oánh. Vào một ngày cuối tuần nhàm chán nào đó, Hoa Miêu lại bị Kiều Hãn Vũ bắt cóc ra ngoài, Khương Quyền và Tôn Oánh đưa nhau đi trốn ở một khu du lịch cách đây không xa, hai người họ cũng có rủ tôi, nhưng ai mà thèm đi làm cái bóng đèn cơ chứ, tôi cự tuyệt luôn. Kỳ thật từ sáng sớm, đồng hồ sinh học của tôi đã giật chuông báo tỉnh, đem tôi từ giấc mộng đẹp kéo trở về rồi, tôi biết Hoa Miêu đã vào phòng mình, cô ấy kéo chăn lên đắp cho tôi, nhẹ nhàng bên tai nói cho tôi biết, Kiều Hãn Vũ có đem bữa sáng cho chúng tôi, phần của tôi để ở trên bàn, rồi còn nói trong tủ lạnh có những thứ gì, trưa đói tôi có thể tự làm cái gì đó ăn. Cô ấy dài dòng chết mất, mặc kệ cậu, tôi đây cứ nằm lỳ trên giường, con mắt không có cách nào mở ra được, đầu óc mơ hồ chỉ có thể đáp lại bằng những tiếng "Ừ, ừ..." không rõ ràng, rốt cuộc, cô ấy ra cửa, còn tôi thì vẫn tiếp tục sự nghiệp đi ngủ. Giữa giấc ngủ tôi giống như mơ rất nhiều thứ, kỳ kỳ quái quái, tôi mơ thấy tôi trở lại thời học sinh, tôi đang đọc sách, trên bục giảng lưu loát là cô giáo chủ nhiệm năm ấy của chúng tôi, tôi ở phía dưới, ngẫm nghĩ đến lúc đó mình muốn khảo thi vào trường gì, tốt nhất là vào cùng một trường với Noãn Noãn... Ồ, Noãn Noãn? Lương Noãn Tình? Không phải tôi đã chia tay với cô ấy rồi sao? Tôi đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, tôi mở to mắt, mờ mịt nhìn cái trần nhà thuần trắng, qua hơn một phút đồng hồ, vén chăn lên, chậm rãi ngồi dậy, sau đó dùng sức chà xát mặt mình. Con mẹ nó, giấc mơ này là cái gì! Nói thật, không phải bởi vì tôi mơ thấy cô ấy mà cảm thấy thương tâm, chẳng qua là tôi cảm thấy rất khó hiểu, có người từng nói ngày suy nghĩ, đêm ắt mộng, có lẽ nào trong tiềm thức, tôi vẫn còn muốn quay lại trường cấp 3, sau đó cùng với Lương Noãn Tình như năm đó, yêu một lần sâu nặng đến hôm nay như vậy sao? Thật sự là vớ vẩn, nếu như yêu đương có thể lặp lại, những tổn thương về sau vẫn sẽ là lặp lại, cho dù có cơ hội này đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không chấp nhận. Tôi xuống giường, lấy đồ từ trong tủ quần áo, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Tắm rửa, thay đổi sang một bộ quần áo sạch sẽ, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn nhiều, ngồi ở bên bàn ăn, vừa ăn sáng, tôi vừa nghĩ làm gì để cho đến hết ngày, sau đó, tôi tự nhiên nghĩ tới cái hiệu sách kia. Từ nơi ở của Hoa Miêu đến trường học của tôi không được tính là gần, bình thường vào ngày nghỉ tôi cũng sẽ không đến đó, nhưng tôi thực sự nhớ trà sữa nơi đó, tôi cảm thấy mình nên đi đến đấy, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, uống một ngụm ly trà sữa yêu thích, xem một cuốn sách hay, trải qua một buổi chiều tốt đẹp. Cô bé phục vụ trong quầy theo lẽ thường bề bộn nhiều việc, nhưng vẫn như cũ mang theo nét mặt tươi cười, từ lần đầu tiên tôi phát hiện ra chỗ này, tôi đã thích cô bé trà sữa kia rồi, bởi vì cô bé có gương mặt tròn, các nét trên mặt phối hợp với nụ cười dịu dàng tạo cho người ta cảm giác thật tươi tắn, còn có, bộ đồng phục làm việc của cô bé thoạt nhìn luôn sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ, ăn đồ ăn thức uống được người như vậy làm ra cũng sẽ yên tâm không ít. "Một ly trà sữa bánh pút-đing." Tôi chọn cuốn《Tỉnh thế nhân duyên truyền》ôm vào trong ngực, dựa vào quầy hàng cười với cô bé, cô bé đối với tôi đã thành quen mặt, lộ ra hàm răng trắng noãn, lập tức dùng nụ cười ngọt ngào đáp lại tôi, cất giọng nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng, xin chị đợi một lát ạ." Tôi đưa tiền cho cô, cô nói: "Mọi người hôm nay đến đây, đa phần là gọi trà sữa bánh pút-đing, cháy hàng đó nha, chị xem như là may lắm đó, đây là phần cuối cùng rồi." "Sou ka?" Tôi nghe xong như có pháo hoa trong lồng ngực, nằm gục tại chỗ ngó cô bé bận rộn, đợi ly trà sữa ấm áp về tay, tôi cười nói tiếng cám ơn, sau đó vừa định quay người bước đi, xuống lầu tìm một chỗ trống, thì một giọng nói ngọt ngào êm tai truyền vào trong tai tôi: "Cho tôi một ly trà sữa bánh pút-đing." "Xin lỗi chị, nhưng bên em vừa hết mất trà sữa bánh pút-đing rồi ạ, trà sữa dừa của bên em cũng rất ngon, chị có muốn đổi sang một phần trà sữa dừa không ạ?" Tôi không tự chủ được xoay người trở lại, liền nhìn thấy một góc nghiêng xinh đẹp có chút quen thuộc, ở chỗ này đụng phải chị ấy thật sự khiến cho tôi ngạc nhiên, tôi bật ra tiếng: "Kiều..." Kiều Tư Vũ lúc này hiển nhiên cũng chú ý tới tôi, chị ấy mới đầu cũng có chút kinh ngạc, sau đó rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh nhạt ngày thường. "Kiều cái gì?" Giữa hai hàng lông mày chị có chút giống như cười mà không phải là cười, tôi nghĩ có thể do lúc ấy, vẻ mặt tôi quá mức ngơ ngẩn, tôi khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, sau đó yếu ớt nói: "Kiều tiểu thư." Kiều Tư Vũ quét qua ly trà sữa trong tay tôi, sau đó đôi mi thanh tú hơi nhàu lại: "Sao người này lại mua được trà sữa bánh pút-đing." Cô bé vội vàng cười giải thích: "Đó là ly cuối cùng rồi." Kiều Tư Vũ khẽ gật đầu, tuy rằng chị ấy không có biểu lộ ra vẻ thất vọng, nhưng trực giác của tôi đoán, chị ấy cũng có chút ít thất vọng đấy, tôi cũng không biết mình lúc ấy là xuất phát từ cái tâm lý gì, bỗng nhiên đầu óc nóng lên, xúc động đưa ly trà sữa tới trước mặt chị: "Chị cũng thích uống vị này đúng không, thế thì coi như cốc này tặng chị đi!" Kiều Tư Vũ nhìn tôi, thần sắc hơi kinh ngạc, chị ấy đi một đôi giày cao gót màu trắng, so với tôi cao hơn vài cen-ti-mét, cái loại khí tràng cường đại lại càng tăng thêm khi từ trên cao nhìn xuống, làm cho tôi cảm thấy rất áp lực, mà điều khiến cho tôi dở khóc dở cười chính là, cái chị hai này còn chưa nói tiếp nhận, cũng không nói cự tuyệt, cánh tay đáng thương của tôi cứ như vậy đưa ra, nhiều hay ít trong nội tâm tôi cũng có chút hối hận rồi đấy. "Còn em?" Qua cả buổi, Kiều Mỹ Nhân rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, tôi gần như muốn tạ ơn long ân ban xuống, vội vàng nói: "Em uống dừa quả cùng đậu đỏ cũng được." "Vậy, tôi phải trả em tiền trà sữa rồi nhỉ?" Tôi há hốc mồm nhìn chị, thấy chị ấy không giống như đang nói giỡn, lúng túng mặt đỏ cả lên, vội vàng lắc đầu liên tục: "Không cần, không cần!" Chị ấy gật gật đầu, rất tự nhiên nhận lấy ly trà sữa trong tay tôi, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít, liền tranh thủ tay trái phóng ra sau lưng, âm thầm vẫy mấy cái, hoạt động tay hai cái. "Em thích xem cổ văn à?" Tôi thấy mắt chị ấy nhìn quyển sách trên tay tôi, cũng buông lỏng người, cười cười giải thích: "Đúng vậy, bất quá đây là văn linh tinh thôi, tương đối dễ hiểu." "Còn văn học cổ điển thì sao?" "Cũng có xem." "Có thể hiểu hết không?" Chị ấy uống một ngụm trà sữa bánh pút-đing, lại hỏi tôi. Tôi cảm giác chị ấy có gì đó không giống với lần gặp mặt trước, nói nhiều hơn một chút, người cũng tỏa ra cảm giác thân thiện hơn một chút, có thể là do hoàn cảnh khác biệt. Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, đại khái cũng có thể hiểu khái quát ý tứ trong đó." "Em làm giáo viên đúng không?" Tôi nhìn chị ấy bằng ánh mắt kinh dị: "Sao chị biết? Ừm, hồi trước em là một nhân viên công vụ tiểu thành thị, cũng mới đổi nghề chưa được bao lâu." Chị ấy thoáng dò xét tôi: "Nghề nghiệp hiện tại có vẻ rất thích hợp với em." Chị ấy nói giống như Hoa Miêu, tôi không biết đáp lại thế nào, nên dứt khoát ngậm miệng lại. "Số điện thoại của em là bao nhiêu?" Tôi ngây ngốc nhìn chị: "Dạ?" "Nói cho tôi số điện thoại của em." Đầu tôi đầy sương mù, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời giao ra số, chị ấy sau khi nghe xong, nâng ly lên: "Cảm ơn vì cốc trà sữa của em, tôi còn có việc, đi trước nhé." "Không sao đâu..." Tôi còn chuẩn bị khách sáo vài câu, thế nhưng chị ấy đã kịp quay người, áo váy tung bay như một cơn gió biến mất ở cửa ra vào, tôi đứng ở đó ngơ ngẩn một hồi, sau đó nhìn trong lòng bàn tay trái trống trơn, mới tin vào những gì vừa phát sinh, là chân chân thật thật, không phải là nằm mơ. Buổi tối về đến nhà, không biết là vì cái gì, tôi cũng không đem cuộc gặp gỡ bất ngờ ngắn ngủi với Kiều Tư Vũ của mình nói cho Hoa Miêu, lúc Hoa Miêu hỏi tôi một ngày này đã làm trò gì, tôi chỉ nói qua loa vài câu, rồi buôn chuyện phiếm cùng cô ấy một lúc, sau đó chúng tôi chúc nhau ngủ ngon, về phòng mình nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, tôi cứ suy nghĩ mãi, Kiều Tư Vũ muốn số điện thoại của tôi làm gì? Chị ấy muốn gọi điện thoại cho tôi? Sao có thể! Giữa chúng tôi có chuyện gì mà gọi? Hơn nữa, coi như là chị ấy thật sự sẽ tìm tôi, trí nhớ chị ấy tốt đến vậy à, đọc một lần là nhớ kỹ được sao? Tôi trăm mối vẫn không có cách giải, ôm cái nghi vấn này ngủ thật say. Một đêm này tôi ngủ rất ngon, thế nhưng, vừa rạng sáng ngày thứ hai, khi tôi còn chìm trong giấc mộng đẹp, tiếng chuông điện thoại một hồi chói tai đánh thức tôi, không biết là ai bất lịch sự thế chứ, tôi đoán phân nửa là cái tay Khương Quyền dở hơi kia, sáng cuối tuần cậu ta yêu thích rèn luyện, hoặc là chạy bộ, hoặc là ngẫu nhiên gọi điện thoại quấy rối tôi cùng Hoa Miêu. Tôi dùng gối đầu đem đầu che kín, quyết định không để ý tới cái cú điện thoại nhảm nhí này, thế nhưng cái tiếng chuông kia cứ một hồi rồi lại một hồi reo lên, cuối cùng tôi thật sự không chịu nổi, nổi giận đùng đùng với lấy nó, cũng không nhìn màn hình, trực tiếp hét vào trong loa: "Khương Quyền, ông có bị thần kinh không đấy!" "Hơ?" Một giọng nói quen thuộc dễ nghe khiến cho đầu óc tôi thanh tỉnh, đem vô số câu chửi bới kế tiếp nuốt ngược trở lại yết hầu, tôi dần dần đứng dậy, quỳ ngồi ở trên giường, giọng nói hơi hơi e sợ: "Chị... chị là..." "Ngày hôm qua em mời tôi trà sữa, hôm nay tôi mời em đi ăn sáng, em còn chưa chịu rời giường sao?" "Chị chị chị..." Tôi nắm chặt tai nghe, là Kiều Tư Vũ, hiển nhiên là Kiều Tư Vũ! Chị ta nói muốn mời tôi đi ăn sáng! Wtf, chẳng lẽ tôi vẫn còn đang ngủ mơ à?