Khúc côn cầu là môn có tốc độ vận động cực nhanh, trên trận đấu tình thế thay đổi trong nháy mắt, có đôi khi ánh mắt người xem đuổi theo cũng không kịp, luôn luôn là kiểu nhìn một chút liền không biết cầu đã chạy tới hướng nào. Phản ứng trở nên chậm lại, Lê Ngữ Băng cũng không quá chắc chắn, Đường Tuyết ngồi ở khán đài, cũng không có trực quan cảm thụ, cô và những người khác giống nhau, chỉ cảm thấy trạng thái của Lê Ngữ Băng bất ổn, tiết tấu không tốt.

Đương nhiên, cô và những người khác không giống nhau ở chỗ, người khác chỉ để ý cậu đánh không tốt, chỉ có cô lo lắng cậu có mệt hay không.

"Cậu có thể là do áp lực quá lớn." Đường Tuyết nói.

Kỳ thật Đường Tuyết có thể lý giải được áp lực của Lê Ngữ Băng. Bên ngoài đối với cậu kỳ vọng quá cao, từ truyền thông đến fan hâm mộ đều đem cậu khen đến tận trời cao, thậm chí có người gọi cậu là "Trung Quốc khúc côn cầu chúa cứu thế", cái này nhìn qua đã biết là thổi phòng ngôn luận, vậy mà nhận được rất nhiều sự đồng tình từ những người mù quáng.

"Ừ, tớ cũng không biết." Lê Ngữ Băng đáp lại có chút không tập trung. Đường Tuyết ngồi trên người cậu, bờ mông khỏe mạnh có lực đàn hồi đè nặng trên bụng cậu, điều này làm cho cậu rất khó tập trung vào những vấn đề khác.

Đường Tuyết nói: "Nếu không, cậu nghỉ ngơi một chút đi?"

"Cậu ôm tớ."

"Tớ nói không phải là hiện tại..." Đường Tuyết có chút quýnh, chẳng qua vẫn là từ trên người cậu trèo xuống, tiến vào trong ngực gối đầu lên cánh tay của cậu. Cô nói, "Ý tớ là, cậu ở câu lạc bộ bên kia nghỉ ngơi trước một trận, điều chỉnh lại chút trạng thái. Cậu cứ như ngựa không dừng vó liên tục thi đấu cũng quá vất vả rồi"

"Tớ không thể nghỉ ngơi."

"Tại sao?"

Tại sao? Nguyên nhân này có thể có chút phức tạp.

Cậu hiện tại bị chú ý nhiều lắm, có chút người xem là bởi vì có cậu người ta mới mua vé, có chút tài trợ thương mại là phải do cậu ra sân đủ thời gian người ta mới chịu móc phí tài trợ. Cậu bây giờ nhất cử nhất động liên lụy đến lợi ích của quá nhiều người, đã không thể tùy tâm sở dục nữa rồi.

Đương nhiên, điều này cũng không có gì đáng trách. Thi đấu thể thao rất khó để coi nó là một hoạt động thi đấu thuần túy, phải thông qua các loại hình thức cùng tiền tài ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, mới có thể đạt được đầy đủ sinh lực. Đội trượt tốc độ nghèo đến nỗi phát ra tiếng leng keng, Chử huấn luyện viên còn mỗi ngày tính toán công trạng cùng tiền thưởng, Tạ chủ nhiệm còn mỗi ngày nghĩ đến dùng huy chương vận động viên làm cái thang để lên chức, lại càng không cần phải nói khúc côn cầu gần đây như một cái bánh ngọt lớn. (edit by wattpad jamjam1230)

Muốn thuần túy, không trộn lẫn bất cứ lợi ích thương nghiệp nào, đại khái cũng chỉ có thể đi công viên cùng bác gái đại gia đánh đánh bóng bàn, còn có thể bị thâm tàng bất lộ bác gái đại gia ngược đến khóc.

Lê Ngữ Băng giải thích đơn giản một chút. Giong điệu hời hợt, Đường Tuyết nghe xong lại một hồi đau lòng, siết chặt tay ôm lấy cậu, hỏi: "Nếu không chúng ta đem tiền trả lại cho nhà tài trợ được không? Dù sao cũng không có tổn thất. Trả tiền, để cho cậu chơi ít hơn một hai trận, hít thở một chút."

"Không thể tính như vậy "Lê Ngữ Băng dở khóc dở cười, vuốt vuốt đầu của cô "Tớ không sao."

——

Nhưng kỳ thật cũng không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận việc Lê Ngữ Băng nhiều lần ra sân. Rất nhiều fans hâm mộ cùng người xem cho rằng, hoặc là đừng ra sân, hoặc là ra sân liền phải đánh tốt. Lê Ngữ Băng đánh không được còn giành ví trí, cây ngay không sợ chết đứng mà kéo đồng đội sau chân, làm bá chủ của đội không thể nghi ngờ.

Có người suy đoán hậu thuẫn sau lưng cậu lớn đến bao nhiêu, có người bổ sung, cậu ở trong đội ngang ngược ỷ thế hiếp người, trong chốc lát lời đồn đại nổi lên bốn phía. Người qua đường đối với Lê Ngữ Băng cảm tình kém đi rất nhiều, fan hâm mộ của Lê Ngữ Băng cũng cảm thấy nghi ngờ, có không ít người trực tiếp thoát khỏi nhóm, còn lại một ít người hâm mộ chân thành đối với Lê Ngữ Băng tin tưởng, chạy gảy chân đi bác bỏ tin đồn rồi giải thích.

Nhưng không có tác dụng gì.

Dần dần, tiếp tục các trận đấu sau đều biểu hiện không tốt, Lê Ngữ Băng thu nhận tiếng mắng càng ngày càng nhiều. Những truyền thông cùng công chúng trước kia đem cậu nâng lên tận trời, nói cậu là "Thiên tài hiếm có" "Tiết tấu đại sư" "Trung Quốc khúc côn cầu chúa cứu thế", hiện tại bọn họ lời nói xoay chuyển, nói cậu "Phù dung sớm nở tối tàn" "Đội bá chủ ác ôn" "Một con chuột phân của khúc côn cầu Trung Quốc ".

Lê Ngữ Băng yên lặng đem "Đường Tuyết người hâm mộ toàn cầu hậu viện hội" id xóa đi.

Đường tuyết tức không nhịn nổi, có một lần ở trên mạng công khai cùng những người kia khẩu chiến..

Bạn trên mạng: Lê Ngữ Băng có thể hay không lăn ra khỏi khúc côn cầu được rồi?

Đường Tuyết: Vận động viên trạng thái có chút phập phồng đều rất bình thường, có thể hay không cho cậu ấy một chút thời gian điều chỉnh. Được ra sân hay không đều nghe huấn luyện viên, ngươi so với huấn luyện viên hiểu?

Bạn trên mạng: Trạng thái không tốt sao? Tôi xem hắn thời điểm tham gia hoạt động, trạng thái rất tốt. Hắn có lẽ nên đi làm diễn viên được rồi.

Đường Tuyết: Hoạt động thương nghiệp là câu lạc bộ sắp xếp.

Bạn trên mạng: Thời điểm kiếm tiền tích cực như vậy, thời điểm tranh tài lại là thức ăn B (*).

(*) thức ăn B: Tác giả ghi là thức ăn B, mình cũng đi tra baidu rồi nhưng không biết nó là cái gì, ai biết đóng góp cho mình nhé.

Đường Tuyết: Ngươi nói chuyện có thể hay không sạch sẽ một chút?

Bạn trên mạng: Ai ui, tức nước vỡ bờ à?

Bạn trên mạng: Bạn trai ngươi trành tài đánh như tôm tép yếu, khẳng định là bởi vì ngươi trên giường ép khô hắn?

Bạn trên mạng: Không nên làm khó lê Ngữ Băng, tới tìm ta nha, khẳng định thỏa mãn ngươi.

...

Đường Tuyết sắc mặt xanh mét block một đám người, sau đó dừng lại lôi kéo Hạ Mộng Hoan thổ lộ hết.

Hạ Mộng Hoan có chút kỳ quái: "Đại vương, cậu bình thường không phải đều không để ý tới những thứ bình luận ngổn ngang trên Internet sao?"

Đường Tuyết bản thân không quan tâm, nhưng cô quan tâm Lê Ngữ Băng. Lê Ngữ Băng bị chửi thành như vậy, trong lòng cô kìm nén đến mức khó chịu.

"Đại vương không nên tức giận, tớ nói cậu nghe, hiện tại trên mạng bình xịt(*) đặc biệt nhiều, miệng đặc biệt bẩn, cậu tức giận cũng không làm gì được. Có ít người không biết bên ngoài Internet, là người hay là chó nữa."

(*) bình xịt: chỉ người dùng ngôn từ tấn công người khác

"Không nên nói như vậy, con chó rất đáng yêu."

Buổi tối Đường Tuyết đi cửa hàng bán hoa dưới sân trường mua hoa hồng, bởi vì cửa hàng bán hoa chuẩn bị đóng cửa nên hoa hồng đều giảm giá bán ra, cô mua một lúc một bó siêu bự, cầm hoa hồng đứng dưới ký túc xá của Lê Ngữ Băng. Trạch nam ra vào ký túc xá nhìn thấy cô đều hai mắt tỏa sáng, sau đó mới nghĩ đến cô ấy là bạn gái ai, xong đều lặng yên lau nước miếng.

Lê Ngữ Băng gần mười một giờ mới về. Cậu ra ngoại quốc thi đấu, lúc này phong trần mệt mỏi, kéo cái túi du lịch lớn.

Vừa về đến liền phát hiện bạn gái đang cầm hoa chờ cậu, không có gì so với lúc này càng làm động lòng người.

Cậu một thân mệt mỏi đều tan thành mây khói, đôi mắt mang ý cười hướng cô đi tới, bước chân nhẹ nhàng.

Khuôn mặt Đường Tuyết bị hoa hồng phản chiếu đỏ bừng, đáng yêu lại ngon miệng.

Lê Ngữ Băng thật muốn ôm cô một cái. Đáng tiếc cách một bó hoa hồng lớn.

Cô đem hoa hồng đưa tới trước mặt cậu, "Nè, cho cậu."

Lê Ngữ Băng một tay cầm hoa, một tay đem cô kéo vào trong ngực ôm.

Đường Tuyết cảm giác dạng này quá kiêu căng, muốn cự tuyệt, cậu liền siết chặt cánh tay, "Đừng nhúc nhích."

Cô vì vậy không có giãy giụa nữa, ôm lại cậu.

Lê Ngữ Băng cúi đầu, mặt chôn bên gáy cô, hít vào một hơi thật sâu.

Đường Tuyết mặt tựa ở trước ngực cậu, hỏi: "Có mệt không?"

"Nhìn thấy cậu liền hết mệt."

Đường Tuyết cười cười, "Lê Ngữ Băng."

"Hả?"

"Nếu có người chửi mắng cậu, cậu không cần để ở trong lòng, những người kia đều là yêu quái."

Lê Ngữ Băng liền nhẹ giọng cười, "Được."

"Còn có, thứ ba tuần tới cậu tham gia thi đấu ở Bắc Kinh, tớ muốn đến đó cổ vũ cho cậu."

"Không đi học?"

"Không."

Lê Ngữ Băng trong lòng ấm áp, cắn một cái vào lỗ tai cô, "Thật muốn đem cậu bỏ ở trong túi áo, thời điểm nghĩ tới cậu sẽ móc ra nhìn."

...

Cầm lấy hoa hồng trở lại phòng ngủ, Lê Ngữ Băng bị đám bạn cùng phòng nhìn chăm chú. Cậu giải thích nói: "Bạn gái tặng."

"Chúng ta biết!" Đám bạn cùng phòng tỏ vẻ không muốn nghe.

Lê Ngữ Băng bố trí ổn thỏa cho hoa hồng, lão Đặng vây quanh kiều diễm ướt át hương hoa mà vòng vài vòng, từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ giống như đang hô hấp, nghe mùi thơm nồng nặc, khoa trương cảm thán: "Ừ... Tôi cảm giác bản thân bây giờ là một tiên nữ."

"Cậu là tiên nữ nuôi heo?" Phòng ngủ lão đại nhìn cơ thể lão Đặng, cười nhạo nói.

"Nói bậy, tiên nữ còn muốn nuôi heo làm gì?"

"Tiên nữ thích ăn móng heo không được sao?"

"Đậu phộng..."

Đám bạn cùng phòng ở đằng kia líu ríu tranh cãi, Lê Ngữ Băng ở một bên yên tĩnh mà sửa sang lại hành lý, một lúc sau, lão Đặng lại gần nói, "Này, Lê Ngữ Băng, cậu có biết hay không, vợ của cậu cãi nhau với người ta."

"Vợ của cậu" ba chữ này làm cho Lê Ngữ Băng nở nụ cười, nghe được việc cãi nhau, cậu lại nhíu mày, giương mắt nhìn lão Đặng: "Xảy ra chuyện gì?"

"Ở trên weibo cãi nhau với người ta, xung quan giận dữ vì Băng Thần, cậu cứ như vậy đã kiếm vợ ha." Lão Đặng nói xong, vỗ vỗ vai cậu, "Sau này bạn bè của Đường Tuyết có thể giới thiệu cho tôi."

Lê Ngữ Băng nhìn lão Đặng một thân thịt mỡ, ừ, cậu chắc là sẽ không đem bạn của Đường Tuyết đẩy vào hố lửa.

Cậu cầm điện thoại lên mạng, vào trang chủ weibo của Đường Tuyết, xem ghi chép cuộc nói chuyện của cô cùng dân mạng.

Càng xem, sắc mặt càng khó coi.

Xem xong, Lê Ngữ Băng trầm mặt rời khỏi weibo, híp mắt nghĩ ngợi một lát, liền gọi điện thoại cho mẹ.

"Mẹ, con dâu của mẹ bị người ta khi dễ."

*edit by jamjam1230