Ngày hôm nay, mẹ Lê tổng thế cảm thấy chơi rất vui vẻ, ngoại trừ việc bị giọng hát của Đường Tuyết hù dọa một chút.

Bởi vì vui vẻ, buổi tối lúc ăn cơm, liền uống chút rượu.

Bốn người cùng uống, Lê Ngữ Băng uống ít nhất, ba người khác không sai biệt lắm, nhưng bố Lê tửu lượng tốt, không say, Đường Tuyết cùng mẹ Lê đều uống đến chóng mặt.

Mẹ Lê lôi kéo tay Đường Tuyết nói, "Con biết không, lúc con còn bé ta thật sự rất muốn đem con trộm về nhà."

Đường Tuyết: "Con liền gọi dì là mẹ vậy dì đồng ý không?"

Lê Ngữ Băng cúi đầu buồn cười, múc cho Đường Tuyết một bát canh vịt "Đừng chỉ uống rượu không, ăn một chút đi."

"Chó phi, thật ngoan." Đường Tuyết dùng chiếc muôi sứ nhỏ khuấy canh, cười.

Lê Ngữ Băng híp mắt: "Cậu gọi tớ là cái gì?"

"Chó phi."

Lê Ngữ Băng tức giận đến nghiến răng, cũng không biết làm sao để giáo huấn cô, ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy ba cậu đang cúi đầu cười. Cười xong rồi, ông nói: "Người trẻ tuổi bây giờ đều đùa nhau như vậy à?"

Thật sự, ba của cậu là người phúc hậu, rất ít khi ghẹo cậu như vậy. Hôm nay, hôm nay... Nhất định là bị người nào đó làm lệch đi!

Lê Ngữ Băng cắn răng, bên tai cô thấp giọng nói: "Trở về sẽ dạy lại cậu."

Cơm nước xong xuôi, bốn người dự định quay về khách sạn. Mẹ Lê đặt khách sạn nghỉ dưỡng ngay ở sườn núi Ô Linh, bởi vì nghe nói khách sạn không tệ, vì vậy liền đặt ba phòng, để cho Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng cũng hưởng thụ một chút.

Bốn người vừa ra khỏi tiệm cơm, Đường Tuyết đột nhiên duỗi cánh tay choàng qua bả vai của mẹ Lê, cứ như vậy ôm lấy bà, đã cà lơ phất phơ nhưng vẫn còn khí phách.

Hai bố con họ Lê ở bên thấy được, cơ thể chấn động.

Đường Tuyết: "Con giảng cho dì nghe một chút nội dung của trượt tốc độ kỹ thuật quãng ngắn, lắng nghe nha."

Mẹ Lê gật đầu: "Tốt đại ca!"

Cứ như vậy, trên xe trở về cô liền ngồi giảng giải về nội dung kỹ thuật của trượt tốc độ. Xong xuôi về tới khách sạn, bởi vì ba phòng đã đặt không cùng một tầng lầu, bố Lê đỡ mẹ Lê vào thang máy, mẹ Lê quay đầu lại hướng Đường Tuyết vẫy tay: "Đại ca gặp lại sau!"

Đường Tuyết hướng bà khoác tay "Đi đi."

Bố Lê đầu đầy hắc tuyến, đỡ vợ mình, quay đầu lại nhìn thấy con trai cùng Đường Tuyết sóng vai đứng đấy,ông muốn nói lại thôi.

Lê Ngữ Băng nhìn thấy vẻ mặt do dự của bố mình, liền giữ lại cửa thang máy, hỏi: "Bố, có việc gì ạ?"

"Con chăm sóc cho Đường Tuyết, ừ, quản tốt chính con." Bố Lê nói xong lời này, đỡ mẹ Lê rời đi.

Lê Ngữ Băng nghe ra được thâm ý trong lời nói của bố mình, một hồi bị thương, lẩm bẩm: "Con có cầm thú như vậy à..."

...

Lê Ngữ Băng đỡ Đường Tuyết vào phòng, cậu để cô nằm xuống giường, muốn kéo chăn đắp kín cho cô.

Đường Tuyết tháo giày, nghiêng đầu dựa vào giường, ôm gối cười hì hì nhìn cậu, hai má phấn hồng, đôi mắt say mê, môi son khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng sáng.

Lê Ngữ Băng có chút tiếc nuối chính mình không phải là cầm thú. 

Cậu khom lưng đắp chăn cho cô, lại kéo qua một cái gối, ra lệnh: "Nằm xuống."

Đường Tuyết ôm cổ cậu, đột nhiên trở mình, đem cậu đè xuống giường.

Trái tim của Lê Ngữ Băng như xích đu bị lay động, cậu nằm ở trên giường, hai tay đặt trên giường hiện lên tư thế đầu hàng, vững vàng hỏi cô: "Cậu muốn làm gì?"

Khuỷu tay Đường Tuyết chống trên giường, cúi đầu, hăng hái nhìn cậu: "Cậu là đến thị tẩm sao?"

Một nửa sức năng cơ thể của cô đè lên người cậu, Lê Ngữ Băng cảm giác có chút miệng đắng lưỡi khô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, hỏi: "Cậu biết tớ là ai không?"

"Biết."

"Tớ là ai?"

"Chó phi."

"..."

Lê Ngữ Băng thở hắt ra, trợn trắng mắt nói, " cái tên khốn kiếp nhà cậu......"

Đường Tuyết hôn cậu. Vốn là hôn một cái, ngẩng đầu liếm liếm môi, cảm giác có chút vẫn chưa thỏa mãn, vì vậy lại cúi đầu, giống như đang thưởng thức mỹ vị, duỗi đầu lưỡi ra, liếm một chút, đem môi của cậu liếm lấy một mảnh thấm ướt.

Hờn giận của Lê Ngữ Băng tan thành mây khói. Chó phi thì chó phi, cậu hiện tại chỉ muốn nổ tung, nổ thành một đám mây, hoặc là một mảnh pháo hoa.

Cậu từ từ nhắm hai mắt nghênh đón nụ hôn của cô, hé miệng, vươn lưỡi đáp lại.

Hô hấp nóng rực, dường như muốn đem nụ hôn này nướng tan đi, hóa thành một mảnh bơ, mềm mại, tơ lụa, hương vị ngọt ngào.

Đường Tuyết đang ăn cảm giác mùi vị thay đổi, muốn ngẩng đầu suy nghĩ một chút, vừa mới động đậy, liền bị Lê Ngữ Băng lập tức chế trụ sau gáy, bức bách cô tiếp tục nụ hôn này.

Đường Tuyết có chút khó thở, đầu óc một mảnh bột nhão, vốn đã chóng mặt, cộng thêm việc thiếu dưỡng khí, vì vậy càng choáng, thế là... Ngủ rồi.

Lê Ngữ Băng cảm giác Đường Tuyết không có động tĩnh, liền buông cô ra, sau đó cảm giác được cô hô hấp đều đều.

Cậu thở hổn hển, cắn răng, từ trong kẽ răng bật ra mấy chữ: "Cậu cái đồ khốn kiếp này."

——

Mẹ Lê ngủ một giấc sâu, sáng ngày thứ hai tỉnh lại, chứng kiến chồng mình đã rời giường, đang nấu nước nóng.

"Ông xã, mấy giờ rồi?"

"Mới bảy giờ, bà ngủ một lát nữa đi."

"à..., không ngủ nữa."

Nước nóng nấu xong, ba Lê dùng nước khoáng đổi hai chén nước ấm, vợ chồng hai người mỗi người một ly.

"Tối hôm qua ngủ thế nào?" bố Lê hỏi.

"Rất tốt mẹ Lê suy nghĩ một chút, "Có điều, lúc rạng sáng tôi có mơ một giấc mơ."

"Hử? Mơ thấy gì?"

"Tôi mơ thấy chúng ta đi đánh cá."

"Mơ thấy cá là điềm lành, rất tốt."

"Không phải, ông nghe tôi nói hết. Tôi mơ thấy chúng ta đi đánh cá, Đường Tuyết cùng Ngữ Băng cũng đi, sau đó... Sau đó Đường Tuyết đối với mặt nước ca hát."

"Sau đó?"

" Sau đó những con cá kia đều ngửa bụng nổi lên mặt nước, lít nhít chằng chịt, rất nhiều."

Cái này, ca hát có thể nổ cá... bố Lê yên lặng xoa xoa thái dương, "Xem ra ngày hôm qua Đường Tuyết lưu lại cho bà bóng ma trong lòng không nhỏ."

"Con bé chỗ nào cũng tốt, chỉ có ngũ âm có chút vấn đề. Thật ra chẳng có ai hoàn mỹ cả." mẹ Lê gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Nhưng tôi sẽ không cùng con bé ca hát được, con bé có thể khiến tôi bỏ chạy."

"Hướng chỗ tốt mà nghĩ, sau này Ngữ Băng phạm sai lầm, liền phạt nó nghe Đường Tuyết hát, so với cái gì mà quỳ trên ván giặt đồ, đều có tác dụng hơn."

Mẹ Lê nghe xong vui vẻ, "Chồng à, ông xấu quá nha."

...

Mẹ Lê buổi chiều còn có công chuyện, vì vậy đặt vé tàu là vào giữa trưa, bọn họ buổi sáng ở bên cạnh khách sạn chơi chốc lát liền lên đường sắt cao tốc trở về.

Trên xe lửa, mẹ Lê buồn chán vô xem chút tình hình nhóm fans hâm mộ của Lê Ngữ Băng, phát hiện mấy đứa nhỏ đang thảo luận một cái biệt hiệu weibo.

ID: Chim nhỏ phi phi phi

Nội dung đăng lên weibo đều giống nhau: Lê Ngữ Băng và Đường Tuyết hôm nay chia tay sao?

Mẹ Lê tương đối bất mãn, chỉ vào điện thoại nói với chồng: "Ông nói xem mấy đứa này làm sao lại như vậy, người khác yêu đương liên quan gì đến bọn chúng? Ngữ Băng nó chính là chơi khúc côn cầu, cũng không phải ngôi sao giải trí, nó cũng không thể có chút yêu đương tự do? Tôi là mẹ nó cũng không có phản đối, những người này ở đâu ra, có tư cách gì phản đối? Hơn nữa, Đường Tuyết đáng yêu như vậy!"

"Đều là trẻ con mà, bà cùng mấy đứa nhóc so đo cái gì."

"Đường Tuyết cũng là một đứa trẻ. Con bé cũng không có lớn tuổi hơn mấy đứa nhóc này đâu."

"Được rồi, bà không nên tức giận, những người này, bà càng quan tâm, bọn chúng lại càng vui vẻ. Chỉ cần Đường Tuyết cùng Ngữ Băng vẫn tốt là được rồi, bà quản cái đám khỉ gió này làm cái gì."

Nói như thế không sai, nhưng mẹ Lê còn khó chịu. Suy nghĩ một chút, bà cũng làm một cái weibo.

ID: Súng bắn chim nhỏ phi phi phi.

Trước tiên liền đăng lên một dòng trạng thái: Lê Ngữ Băng và Đường Tuyết hôm nay kết hôn sao? —— nhanh!

Ừ, sau này mỗi ngày đánh như vậy, cùng cái kia chiến đấu trên võ đài.

——

Mẹ Lê tặng cho Đường Tuyết món quà gặp mặt là một cái vòng tay Cartier. Dây xích dài nhỏ mang hình dạng hoa hồng màu vàng, chỗ giữa dây xích có một đóa phấn ngọc tủy khắc tiểu hoa Lan, chỗ khảm nạm hoa tâm của hoa lan đính một viên kim cương.

Xinh đẹp cũng thật xinh đẹp, quý cũng thật quý.

Đường Tuyết đeo nó, rất vui vẻ, lại cảm thấy có chút phỏng tay. Cô nhìn tiểu hoa lan hồng nhạt trên cổ tay, hỏi Lê Ngữ Băng, "Cậu nói xem, dì tặng tớ đồ vật quý như vậy, lỡ như tớ với cậu mà chia tay... —— "

Lê Ngữ Băng hôn cô.

Đường Tuyết nháy nháy mắt, trong phút chốc liền có cảm giác bay bổng giống như giẫm lên kẹo đường, mềm mềm, ngọt ngào.

Lê Ngữ Băng nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô làm với cậu, liền trừng phạt mà cắn một cái lên môi của cô.

Đường Tuyết bị đau, ngửa đầu tránh cậu, "Này!"

Lê Ngữ Băng: "Không cho phép nói bậy."

"Tớ biết rồi, tớ nói đùa mà."

"Không cho phép nói đùa "

"Được thôi được thôi, bây giờ bạn trai thật nghiêm khắc."

Lê Ngữ Băng cầm cánh tay đang mang vòng của cô lên, ngón cái cùng bốn ngón kia kẹp lấy bàn tay cô, nhéo nhéo. Cậu nói: "Mẹ của tớ cách biểu đạt yêu thích chính là dùng tiền, cậu cũng nên tập quen thôi, không cần quá để ý."

"Cái này" Đường Tuyết có chút nghi ngờ, "Dì không phải nói là chính mình bán thuốc sao? Hiện tại bán thuốc kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"

"Công ty y dược, tên gọi là tắt bán thuốc đấy."

"..." Đường tuyết sinh thời, vậy mà lại gặp được bá đạo Tổng giám đốc.

*edit by jamjam1230