Cơm tối Lê Ngữ Băng ăn rất sớm, ăn xong thu xếp đồ một chút, đeo túi xách đứng ở trước cửa đổi giày. Mẹ Lê bưng chén nước làm bộ đi ngang qua, dừng ở cách đó không xa vụng trộm nhìn cậu.

Con trai bà dáng vẻ xuân phong đắc ý thế kia, đúng là có chút nguy hiểm.

"Ngữ Băng, con muốn đi hẹn hò sao?" Mẹ Lê giống như vô tình hỏi.

Khóe miệng Lê Ngữ Băng nhẹ cười, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, chỉ nói," Con hôm nay về muộn, ba và mẹ đi ngủ sớm một chút."

Sau khi con trai đi, mẹ Lê bưng chén nước đi đi lại lại trong nhà, bộ dáng nghi thần nghi quỷ. Ba Lê không nhịn được, nói:" Con mình đã lớn, có thế giới riêng của nó, bà không cần quan tâm."

"Tôi chỉ lo lắng.." Mẹ Lê nói, đột nhiên một mặt thần thần bí bí nhìn ông," Ông này, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Lê Ngữ Băng nó từ nhỏ giống như không thích con gái."

Ba Lê ngẩn ngơ," Không, không thể nào."

"Thật." Mẹ Lê bước đến ngồi bên cạnh ông," Bạn cùng bạn hồi tiểu học của nó tên Đường Tuyết, ông còn nhớ không?"

"Còn còn, tôi chưa từng gặp nhưng có nghe mẹ con bà nói qua."

"Đường Tuyết là con gái của hiệu trưởng, vừa xinh xắn lại thông minh, đặc biệt đáng yêu, lũ con trai bọn nó rất thích, chỉ có Lê Ngữ Băng là không. Nó nói với tôi muốn đổi bạn cùng bàn, tôi hỏi vì cái gì, nó nói do nó không thích Đường Tuyết. Tôi hỏi nó muốn ngồi cùng với ai, câu trả lời của nó tôi đã quên mất rồi nhưng chắc chắn là một đứa con trai."

"Hả? Cái đó sau đó thì sao?"

"Về sau tôi cảm thấy, bởi vì không thích người ta liền đổi bạn cùng bàn, cái này quá kiêu căng, đối với tính cách của chính nó cũng không tốt, cho nên tôi không nói với cô giáo, đợi hai đứa bé ở chung thử xem. Kết quả đây, ở chung sáu năm cũng không bồi dưỡng được tình cảm bạn bè, nó sau khi tốt nghiệp còn bày trò với con gái nhà người ta, huyên náo làm tôi không còn mặt mũi nào đối với gia trưởng nhà Đường Tuyết."

Ba Lê gật đầu nói," Đúng, việc này bà đã nói. Nghe bà nói tôi cũng thấy có chút kì quái. Lê Ngữ Băng nó học trung học sáu năm, theo lí thuyết thì rất được hoan nghênh trong trường học, thế nhưng lại không nghe nói nó ở cùng một đứa con gái nào cả."

Hai vợ chồng liếc nhau, đột nhiên nắm chặt tay đối phương, an ủi lẫn nhau.

"Hẳn là chúng ta đã suy nghĩ nhiều quá." Mẹ Lê lắc đầu.

"Đúng vậy, người trẻ tuổi bây giờ suy nghĩ nhiều lắm. Bà trước hết đừng đoán mò, chờ khi nào chúng ta nói chuyện từ từ với nó." Ba Lê ôm bả vai mẹ Lê vỗ vỗ.

"Lão công?"

"Hả?"

"Tôi vẫn còn muốn có cháu nội."

"Đừng có đoán mò, sẽ có biện pháp."

"Đúng, thật sự không được còn có thể mượn đẻ thuê, vẫn còn kịp."

"... "

_______

Giờ phút này, ở sân chơi xa Lê Ngữ Băng không hề biết mạch suy nghĩ của ba mẹ mình đã mở ra đến mức nào. Cậu đứng tại cửa lớn sân chơi chờ Đường Tuyết. Sắp đến Tết, trên không lối đi bộ bên ngoài sân chơi dựng rất nhiều giá đỡ song song, cùng loại với dàn cây nho, bên trên treo đầy lồng đèn đỏ khắc hoa giả hình vuông. Màu đỏ của băng quấn lấy ánh đèn, một chiếc lại một chiếc, phóng tầm mắt nhìn ra cả bầu trời đều là màu quýt như lửa.

Lê Ngữ Băng đứng ở dưới kệ đèn lồng chờ Đường Tuyết.

Tâm tình của cậu rất tốt. Thì ra chờ đợi một người cũng có thể vui vẻ như vậy, chỉ cần đối phương là người cậu muốn chờ.

Đường Tuyết từ trạm xe lửa đi ra, lúc đi được một chút liền nhìn thấy Lê Ngữ Băng.

Hết cách rồi, tên này thân cao quá chói mắt.

Lê Ngữ Băng hôm nay không có mặc quần áo thể thao mà mặc áo khoác gió cùng quần dài, vai rộng eo nhỏ đôi chân dài, nhìn từ trên xuống dưới có cảm giác như người mẫu chụp ảnh đường phố.

Người này, tùy tiện mặc một chút liền lộ ra phong thái thẳng tắp, khí chất ngọc thụ lâm phong. Vóc người đẹp, không tầm thường, không tầm thường nha!!!

Lê Ngữ Băng quay người lại cũng thấy Đường Tuyết, nhìn cô cười cười.

Có thể là bởi vì bối cảnh bên trong những đèn lồng đó quá đẹp, cậu đứng dưới sắc màu ấm cười nhìn cô, cả người giống như là tản ra ánh sáng nhu hòa, dáng tươi cười vừa ấm áp lại đẹp mắt.

Đường Tuyết trước kia cũng biết Lê Ngữ Băng đẹp mắt, nhưng cho tới nay chưa có khắc nào giống như bây giờ, cảm giác cậu đẹp mắt như thế rõ ràng mà sinh động, là loại đẹp mắt trực kích từ đáy lòng.

Cô không khỏi vì vậy mà có chút ngượng ngùng, trầm mặc đi tới.

Lúc đi đến bên cạnh Lê Ngữ Băng, cậu nhìn thấy Đường Tuyết đội một cái mũ lông màu đỏ. Đỉnh của mũ lông còn có quả cầu nhung màu trắng rất lớn, theo động tác của cô run lên bay bay. Cậu nhất thời ngứa tay, đưa tay lên quạt hai lần vào quả cầu.

"Này." Đường Tuyết đưa tay lên che đầu, trừng mắt nhìn cậu.

Lúc cô ngửa đầu trừng cậu, vô số lồng đèn nhỏ phía sau chiếu đến đôi mắt to đen nhánh nhuận nước. Xinh đẹp đến không tưởng.

Lê Ngữ Băng tiếng lòng run rẩy, ngẩn ngơ.

Đường Tuyết một mặt khó hiểu," Này, cậu sao vậy?"

"Hả?" Cậu xoay người, sửa lại cặp sách một chút:" Không có gì. Đi thôi."

Hai người đi dọc theo lối đi bộ đến cửa xét vẻ, đèn lồng lắc nhẹ, tia sáng lay động theo. Đường Tuyết đi bên cạnh cậu, trong lúc nhất thời cảm giác bầu không khí rất kỳ quái. Cô rõ ràng là đến trượt băng, sao lại có cảm giác giống như đang hẹn hò là thế nào?

Cô một lời hai lời nói ra," Cậu nói xem làng chơi ngoại quốc có phải giống như vậy không?"

Lê Ngữ Băng nói:" Chắc cũng không đâu."

"Về sau có thể đi thấy chút việc đời, không cần xa, Thái Lan là được. Tôi nghe Hạ Mộng Hoan nói..." Đường Tuyết nói đến đây đột nhiên dừng lại.

Lê Ngữ Băng hiếu kỳ hỏi," Nói cái gì?"

Đường Tuyết ngượng ngùng gãi gãi cái ót," Xét vé, xét vé đi.."

Lê Ngữ Băng liền biết đây không phải là lời hữu ích, cũng không có hỏi thêm.

Người xếp hàng ở cửa xét vé rất nhiều. Chờ qua cửa xét vé đã là một khắc về sau. Đường Tuyết lấy bản đồ ra nghiên cứu, Lê Ngữ Băng đột nhiên xuất hiện nói một câu," Không cho cậu đi."

Đường Tuyết từ dưới bản đồ ngẩng đầu, mê man nhìn cậu," Hả?"

Lê Ngữ Băng lấy đi bản đồ trong tay cô, quay người," Đi thôi."

"Bệnh tâm thần hả?" Đường Tuyết chạy đuổi theo.

Vừa vào đến cửa, liền nghe thấy tiếng đài phát thanh nhắc nhở mọi người giữ gìn kĩ đồ đạc, trông coi cẩn thận con nhỏ.

Lê Ngữ Băng vừa nghe thấy câu cẩn thận trông coi con nhỏ liền chụp lấy đầu Đường Tuyết nói," Theo sát vào."

Đường Tuyết không thể nhịn được nữa,"Đi ra, cậu mới là con nhỏ đấy."

"Hử? Là ai gọi ba ba hử? Nhanh như vậy đã không nhận rồi?"

Đường Tuyết không lời nào để nói, yên lặng trừng cậu.

Lê Ngữ Băng sờ vào túi áo, lấy ra một cục kẹo đường đưa cho cô.

"Lê Ngữ Băng! Cậu làm ba đến nghiện rồi đúng không?" Đường Tuyết đẩy ra móng vuốt của cậu," Cậu coi tôi là đứa trẻ hả?"

Đường Tuyết mặt đen lên đi về phía trước, Lê Ngữ Băng ở bên cạnh cô cười ha hả, vừa đi vừa bóc vỏ kẹo. Đi một lúc, Đường Tuyết đột nhiên cảm giác bả vai bị người đè lại.

Lê Ngữ Băng đứng ở phía sau, một tay đè lại bờ vai của Đường Tuyết, một tay vây quanh trước mặt cô, hướng đến miệng cô lấp một vật. Đường Tuyết không có phòng bị, tự nhiên cũng chưa kịp phản ứng, bờ môi cùng răng theo thứ tự bị đẩy ra, một khối vật thể thô sáp bị đẩy vào trong miệng.

Lập tức mang theo mùi vị quýt ngọt ngào tan ra trong miệng.

Lúc tay Lê Ngữ Băng rời đi, đầu ngón tay trong lúc vô tình lướt tới bờ môi mềm mại của Đường Tuyết. Cái này khiến cô một trận nóng mặt. Cô nghe được trên đỉnh đầu, cậu không đè nén được tiếng cười trầm thấp êm tai. Sau đó nói nhỏ," Ba ba yêu cậu nha."

Đường Tuyết:=_=

Là Băng Chó nhà cậu muốn tôi động dao đây mà.

Lê Ngữ Băng thấy Đường Tuyết sắp phát tác, không chút do dự xoay người chạy mất, một bên chạy một bên cười, cái dạng đê tiện này khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng. Đường Tuyết cũng không muốn đánh cậu, nhưng bây giờ nhịn không được muốn đấm cho mấy phát.

Nhưng mà cô cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, nghĩ tới hôm nay trượt băng là cậu ta mời, tuy không dùng tiền của mình nhưng cô vẫn quyết định tha cho cậu ta một cái mạng chó.

Thế là hai người bình an đến sân trượt băng.

Cái đu quay kia đặc biệt lớn, ánh đèn từng tầng từng tầng biến ảo, dưới bầu trời tỏa ra ánh sáng lung linh xoay chầm chậm, rất là đẹp mắt.

Lê Ngữ Băng gặp Đường Tuyết ngửa mặt nhìn đu quay, miệng có chút mở ra, ngơ ngác giống như con gà con. Cậu hỏi cô," Muốn ngồi sao?"

Đường Tuyết lắc đầu," Tôi là tới làm chính sự."

Chính sự ở đây chính là trượt băng.

Không thể không nói mảnh sân trượt băng này được làm rất tốt, ngoại trừ nhiều người thì giống như là không có khuyết điểm. Nhưng mà cuối năm tất cả mọi người đều nghỉ, sân trượt băng nào cũng rất đông người. Đường Tuyết không có khả năng giống như huấn luyện ở trường học, lúc này mục đích chỉ là giữ vững cảm giác ở trên băng.

Lê Ngữ Băng cũng giống cô. Cho nên hai người trượt tương đối buông lỏng.

Sân trượt băng nhiều người, lúc đầu là cả hai cùng trượt, về sau thì liền tách ra. Đường Tuyết tản bộ một vòng, trợ giúp hai tiểu bằng hữu bị ngã sấp xuống. Về sau đứng ở bên sân, phóng mắt nhìn về phía đám người, tìm kiếm thân ảnh Lê Ngữ Băng.

Lê Ngữ Băng thật sự là quá dễ tìm, toàn trường nhất sóng (*) kia chính là cậu. Cũng không thể nói cậu cố ý như vậy. Đối với cậu chỉ là trò trẻ con, nhưng ở trong mắt người khác lại thấy thân thủ rất chuyên nghiệp.

(*): một hình thức trượt băng.

Tăng thêm cái tên này có vóc dáng đẹp, gương mặt cực phẩm, khoanh tay trượt băng, dáng vẻ du dương tự tại giống như con thiên nga đen ưu nhã.

Có em gái muốn tới bắt chuyện, chờ đúng thời cơ cố ý ngã bên cạnh cậu. Lê Ngữ Băng liền giống như con thiên nga đen bị mù một mắt, chỉ lo trượt chính mình.

Em gái kia có chút xấu hổ, yên lặng đứng lên.

Đường Tuyết hết sức vui vẻ, định trượt tới chỗ Lê Ngữ Băng. Đột nhiên lại thấy được bên cạnh cô có người ngã sấp xuống. Người kia chắc chắn là người mới vào nghề, nắm giữ cân bằng chưa được tốt, phải vịn tấm ngăn bên trên sân mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Vừa mở rộng bước chân lại trượt chân muốn ngã, vội vàng tiếp tục nắm chặt tấm ngăn.

Cậu ta cứ như vậy dính vào tấm ngăn thất tha thất thểu, rất là chật vật, giày vò trong chốc lát di chuyển đến bên cạnh Đường Tuyết. Cô thấy thân thể cậu ta sắp trượt xuống dưới, liền đưa tay giúp đỡ cậu ta một chút.

Đỡ dậy xong, Đường Tuyết thấy được mặt của cậu ta.

Hai người đều sững sờ.

"Là cậu?"