Đem những lời anh nói toàn bộ lắng nghe kỹ càng, anh nhịn không được khẽ cười. “Khụ……Nếu như em muốn……Anh sẽ suy nghĩ.”

“Hừ! Anh còn nói!”

“Được được được, anh xin lỗi.” Chu Luật Nhân cười đầu hàng. Lúc hai người đến chỗ đậu xe, anh kính cẩn mở cửa xe cho cô, “Xin nhận lời xin lỗi của anh.”

“Cứ như vậy?” Giúp cô mở cửa xe thì liền muốn làm tiêu tan lửa giận của cô?

“Còn có giúp em đóng cửa xe.”

“A……Được rồi.” Bĩu môi, cô giả vờ bất mãn, nhưng vẫn cố gượng tiếp nhận.

“Em nha.” Anh bật cười.

Sau khi giao hộp bánh cho người đã vào chỗ, anh đóng cửa xe, vòng qua chỗ lái xe.

Xe vững vàng chạy ra khỏi bãi xe, gần đến tám giờ rưỡi tối, khu vực này lượng xe cộ đi lại làm việc không nhiều, xe rất nhanh di chuyển về hướng cần đến, không đến nửa tiếng, anh đã đưa cô đến trước cửa nhà.

Bên tai truyền đến tiếng tháo dây an toàn, Chu Luật Nhân theo lệ nghiêng đầu, chuẩn bị nói tạm biệt với người bên cạnh, nhưng đầu vừa mới xoay qua chỗ khác, bóng đen ập đến. Tiểu Thiến hôn anh.

Cảm xúc nóng mềm mại in lên môi anh, làm anh ngu ngơ mấy giây, đến khi cái lưỡi nhỏ nhắn không lưu loát định xâm nhập vào lãnh địa của anh mới hồi phục tinh thần lại.

Cô giống như chim sẻ khẽ hôn lên môi anh, từng chút từng chút, nhẹ nhàng mềm mại, động tác không thành thạo, lại làm người ta rất muốn phạm tội.

Chu Luật Nhân một tay nắm vô-lăng, tay kia đặt ở trên thắng tay, nhìn chằm chằm đôi mắt kép chặt trước mặt, hai gò má ửng đỏ, bộ dạng tự mình gắng sức “Nghiên cứu” con đường tiến công, anh chỉ nhìn, không định ngăn cản động tác của cô, cũng không đáp lại mặc cho cô chi phối.

Đây không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau, lúc tốt nghiệp đại học nụ hôn đầu của cô sớm đã dâng hiến cho anh, kế tiếp phát sinh vài lần, đương nhiên, tình hình đại khái đều giống nhau, đều là cô tập kích bất ngờ…… Một lần lại một lần tập kích bất ngờ……… Thành công.

Trong lòng anh cười khổ.

Nếu như đối với tiểu Thiến không có chút động lòng, nương theo sự chênh lệch khắp nơi của hai người, cô làm sao có thể tập kích thành công?

Đôi môi ướt át của hai người kề sát, Chu Luật Nhân lẳng lặng nhìn diện mạo trước mặt, trong mũi tràn ngập hương thơm trên thân thể cô, hơi thở họ toàn bộ hòa quyện cùng nhau.

Anh hưởng thụ sự thăm dò mới lạ của cô, đầu lưỡi khôn khéo không ngừng thử tiến vào miệng anh, lại cứ uổng công vô ích, đành không ngừng lặp lại nụ hôn khẽ trên môi anh, hôn anh giống như mút bánh caremen.